Vân Tước chạy mất.
Ngay một ngày trước khi được xuất viện.
Cậu lo lắng đề phòng nghẹn trong lòng mấy tháng, cảm thấy bản thân thật có lỗi với Văn Cữu vì "sự thật", cuối cùng lại là mồi câu Văn Cữu thả ra để dụ cậu cắn câu.
Lúc ấy cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, thẳng đến tối khi Văn Cữu ôm cậu ngủ, cậu trái lo phải nghĩ, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nắm chặt tay đấm lên ngực Văn Cữu vài cái. Lúc ấy Văn Cữu đã ngủ rồi, hắn hoàn toàn phản ứng không kịp, cho rằng Vân Tước không thoải mái, theo bản năng dùng mu bàn tay để lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ một chút, cuối cùng lại hôn một cái, ôm cậu vào giấc, miệng không quên nhẹ giọng trấn an: "Không sao, anh đây."
Vân Tước đảo mắt, hận không thể đá hắn xuống giường, nhưng cậu đang buồn ngủ vô cùng, đành ngoan ngoãn vùi vào lòng Văn Cữu tìm một tư thế thoải mái, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Hôm sau Văn Cữu đi gặp bác sĩ, Vân Tước tìm trong đống đồ Văn Cữu mang theo để thay một hồi, nhận ra Văn Cữu chưa kịp mang quần áo để thay khi xuất viện cho cậu. Cậu chỉ có thể lấy trong tủ nhỏ của bệnh viện một cái áo sơmi mỏng và quần rộng rãi thoải mái của Văn Cữu, xắn tay áo lên tới cánh tay, xắn gấu quần quá dài lên trên mắt cá chân, cậu trai trong gương trẻ tuổi lại xinh đẹp, không nhìn kỹ cũng không thể biết được bộ quần áo rộng thùng thình này là đồ oversize của bạn trai.
Vân Tước đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên ngoài cửa là hai vệ sĩ Văn Cữu để lại canh gác, khoảnh khắc thấy cậu mở cửa ra sửng sốt trong chốc lát, lại lập tức bình tĩnh lại lễ phép tiến đến dò hỏi: "Vân tiên sinh đang định đi làm chuyện gì thế ạ? Giao cho chúng tôi là được, cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái trong phòng ạ."
"Không cần." Vân Tước vẫy vẫy tay, "Tôi tự đi, cũng đừng đi theo tôi đấy."
Vân Tước nói xong là đi luôn, mấy vệ sĩ phía sau nhìn nhau, cũng không dám cản cậu, người cầm đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Văn Cữu: Đại ca, phu nhân ra ngoài rồi! Còn không cho tụi em theo nữa!
Rất tiếc là lúc này Văn Cữu đang đọc báo cáo bệnh tình mấy ngày nay của Vân Tước, thương lượng với bác sĩ phương án chữa trị tiếp theo, hắn chỉ cài đặt nhắc nhở đặc biệt cho tin nhắn của một mình Vân Tước, lúc này hắn căn bản chẳng chú ý đến tin nhắn của vệ sĩ gửi tới, đến lúc hắn đọc được đã qua mười phút.
"Mấy người cứ để em ấy đi như vậy hả?!" Sắc mặt Văn Cữu rất kém khi vội vàng chạy về phòng bệnh, sau khi hắn thấy tin nhắn đã gọi vài cuộc điện thoại cho Vân Tước, nhưng Vân Tước một cuộc cũng không nhận, lại gọi tiếp thì giọng thông báo lạnh băng của tổng đài vang lên nói cho hắn biết, hắn đã bị đối phương bỏ vào danh sách chặn.
Văn Cữu căng cả đầu, chuyện này không trách ai được, tối qua hắn vừa ** người ta một trận sung sướng dễ chịu, lại nghe lời tỏ tình ngọt ngào như thế, làm sao chịu nổi bộ dạng tủi thân thấy có lỗi với hắn của Vân Tước cơ chứ. Hắn click mở phần mềm được mã hóa đặc biệt để xem vị trí của Vân Tước-- may mà vòng cổ chưa bị tháo, hắn mang hai người vào thang máy xuống bãi giữ xe ở tầng hầm bệnh viện.
Hắn gửi tin nhắn cho Vân Tước thông qua phần mềm mã hóa đặc biệt hắn cài vào trước đó: Bé cưng à, anh đến đón em nhé?
Tin nhắn chậm chạp không nhận được câu trả lời, Văn Cữu nhìn tin nhắn lẻ loi trên giao diện cùng chữ "Đã đọc" phía sau, may mà phần mềm này không có tác dụng từ chối tin nhắn.
Dù sao cũng đã thấy được, hắn tiếp tục gõ chữ dỗ dành người ta, miệng thì đọc tên vị trí của Vân Tước cho vệ sĩ lái xe, cuối cùng hắn nhớ ra hai người ngồi ghế trước đều là những thanh niên đã kết hôn, hắn nâng mắt, giọng nói trầm thấp vẫn giống như đúc khi hạ lệnh vào ngày thường: "Chọc giận bà xã nên dỗ thế nào hử?"
Trong xe là một hồi im lặng xấu hổ, hai người ở ghế trước ngồi nghiêm chỉnh lặng lẽ liếc nhau một cái, liếc thấy ánh mắt ông chủ nhà mình lại cứng đờ xoay đầu về: "Khụ... Này, này phải xem xem tại sao lại giận đã..."
"Nói dối lừa em ấy."
"Cái này... Tặng cho cậu ấy vài món yêu thích? Nhận sai, phải chân thành một chút, cố giải thích sao mình lại nói dối, hoặc là... Lại tỏ ra đáng thương sao đó... Khụ..." Anh ta không tưởng tượng nổi dáng vẻ nhận sai của ông chủ nhà mình, càng đừng nói tới tỏ ra đáng thương... Qua kính chiếu hậu có thể thấy được vẻ mặt suy tư của Văn Cữu, vệ sĩ phụ trách lái xe chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi không dám nhìn nữa, anh ta vẫn nên thành thành thật thật làm một kẻ để ông chủ tùy ý sai bảo thôi.
Vân Tước bên kia đơ mặt nhìn tin nhắn được mã hóa đã không thể chặn lại còn không ngừng bật lên, trước đó cậu tùy tay bắt một chiếc xe ở bệnh viện, lúc này đã tới cửa chung cư cậu thường ở, lúc trả tiền xuống xe tài xế còn chỉ chỉ phần gáy của mình nhắc nhở cậu một cách thiện ý: "Quý khách, anh có thể phối thêm một chiếc khăn lụa trên cổ đấy."
Nhận ra được chuyện gì đó làm Vân Tước cứng đờ trong nháy mắt, lúc cậu đi quá nóng nảy, nhìn từ chính diện cũng không thấy được những dấu vết đó, ai ngờ... Cậu sờ sờ cổ mình theo bản năng, sau khi nói lời cảm ơn bèn nhanh chóng bước xuống xe. Trên thiết bị đầu cuối còn liên tục báo nhận tin nhắn của Văn Cữu, Vân Tước đỏ mặt bước vào thang máy, sau khi về đến nhà liền cởi ngay thiết bị đầu cuối ra tiện tay ném lên bàn trà trong phòng khách.
Nhắm mắt làm ngơ.
Cậu vào phòng tắm rửa trước tiên, dòng nước ấm áp xối xuống cơ thể cậu, trong gương phản chiếu mờ mờ ảo ảo những dấu hôn loang lổ khắp người. Đêm qua Văn Cữu xác thật không dám mạnh tay, bàn tay lại mơn trớn gần như mỗi một tấc trên cơ thể cậu, theo sát đó là đôi môi nóng cháy của hắn, như hôn lại như đang cắn, mút ra những dấu ấn đỏ hỏn trên làn da, không đau, chỉ là khiến cả cơ thể cậu đầy dấu.
Ngón tay Vân Tước mơn trớn lên dấu răng không quá rõ ràng trên xương quai xanh của mình, xúc cảm ngay lúc đó phảng phất còn dừng lại trong ký ức của thân thể này, cảm giác bủn rủn tê dại nháy mắt chạy dọc xuống, cậu mất tự nhiên mà run rẩy một chút, hai tiếng thở dốc nặng nề hỗn loạn bị tiếng nước che giấu, đôi mắt Vân Tước ửng đỏ: "Đồ lưu manh."
Cậu nhớ tới tin nhắn vô tình nhìn thấy hiện lên trên thiết bị đầu cuối, rõ ràng chỉ vội vã nhìn thoáng qua, lại như bị khắc vào trong đầu không sao quên đi được.
- - "Anh quá muốn gặp em, như em trộm đi áo khoác của anh, ngửi mùi hương của anh để tự an ủi vậy, anh nhớ mãi không sao quên được, trong mộng cũng là em, một cách mơ hồ, anh không nhớ rõ hình dáng của em, chỉ có giọng nói là rõ ràng, gọi anh là chồng, quấn lấy anh bảo "muốn nữa"."
- - "Sau này không lừa em nữa, được không? Muốn hôn em muốn ôm em muốn có em, tất cả đều nói với em. Vợ ơi, anh sai rồi."
1
Vân Tước không thể ngăn được mà nổi phản ứng, cậu đỡ tường, nắm tay nện lên gạch men được bao phủ một lớp hơi nước, nghiến răng nghiến lợi: "Văn Cữu, anh là đồ lưu manh."
Tên lưu manh nọ mười phút sau ấn vang chuông của nhà Vân Tước, Vân Tước mới bước ra từ phòng tắm, mặc áo tắm dài bước đến gần cửa, không hề ngoài ý muốn khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia trên màn hình điện tử. Màn hình của thiết bị đầu cuối bị vứt tren bàn trà sáng lên, hẳn là tin nhắn Văn Cữu gửi đi chưa được đọc.
"Bé cưng ơi, mở cửa cho anh có được không? Anh biết sai rồi." Văn Cữu nhìn thấy cảm ứng chớp tắt một chút liền biết sau cánh cửa có người.
"Anh làm ồn hàng xóm." Vân Tước mặt không cảm xúc, giọng nói cũng không mang theo tình cảm gì, "Bây giờ tôi không muốn gặp anh."
"Vậy ngày mai sẽ muốn gặp anh sao?" Văn Cữu không hề nhụt chí.
"Không muốn."
"Ngày kia thì sao?"
"Không muốn."
"Ngày kìa?"
1
"Anh có thấy phiền không?"
"Vậy được rồi." Văn Cữu vẫn luôn cúi đầu thao tác trên thiết bị đầu cuối ngẩng đầu lên, "Bao giờ em muốn gặp anh hãy tới sát bên này tìm anh, lúc nào anh cũng có mặt."
"Sát bên?" Vân Tước sửng sốt một lát, tuy rằng cậu không thường xuyên ở đây, nhưng cậu cùng biết nhà sát bên là của một đôi vợ chồng tân hôn.
"Ùm, anh vừa mua nó. Anh nói mới chủ nhà rằng anh chọc giận vợ anh, muốn dỗ người ta về nhà, họ lập tức đồng ý, hôm nay dọn đi liền."
"..." Vân Tước tức đến thiếu chút nữa cười, "Đó không phải nhà tôi."
"Ừm, là của anh và em, anh đã nói rồi."
Đáp lại Văn Cữu là đèn cảm ứng tắt phụt.
Những ngày sau đó Văn Cữu như gắn camera theo dõi ngoài cửa nhà Vân Tước vậy, chỉ cần Vân Tước bước ra cửa, nhất định Văn Cữu sẽ bước ra từ phía đối diện trong vòng một phút, vô cùng tự nhiên mà đi nhà một chuyến thang mấy để xuống lầu.
Ngay từ đầu Vân Tước còn xị mặt, sau khi nhận ra đuổi người cũng không chịu đi liền kệ hắn.
Văn Cữu thường cũng chỉ đi theo cậu, lúc Vân Tước gặp gỡ người khác hoặc là tỏ rõ không hy vọng hắn ở đây hắn sẽ lảng tránh. Không hề lắm miệng, không hề làm chuyện thân mật, lúc cậu đi ra ngoài mua sắm tự giác xách đồ trong tay giúp cậu, sau khi xong sẽ đi đến quầy trả tiền trước một bước.
1
Có lần hai người đang chờ tính tiền trong siêu thị, xếp hàng phía trước là một đôi tình nhân khác phái, bạn nam nhân lúc bạn nữ không chú ý ném một hộp "áo mưa" vào đống đồ chờ tính tiền, bị hai người trùng hợp nhìn thấy. Vân Tước vốn dĩ không để ý, chỉ là ánh mắt tiện thể dừng trên quầy hàng bên cạnh, Văn Cữu bèn thò qua, hơi thở không thể tránh được mà phà lên tai Vân Tước: "Chúng ta không cần đến."
Đương nhiên không cần đến, Vân Tước nghĩ trong lòng, cơn tức của cậu còn chưa nguôi đâu. Cho tới khi nhìn thấy được ánh mắt của Văn Cữu, Vân Tước mới nhận ra ý Văn Cữu là gì.
Khi họ làm tình chưa bao giờ mang bao cả.
Thế là Văn Cữu không hề ngoài dự tính thu hoạch một cái nhìn xem thường.
Ngẫu nhiên nhìn thấy một món ăn vặt thơm nức mũi, Văn Cữu sẽ hỏi Vân Tước có muốn thử một phần không, chỉ cần Vân Tước hơi do dự, trong vòng năm phút nhất định sẽ có một phần được đưa đến tay Vân Tước. Nếu không phải vì thế, Vân Tước suýt nữa đã quên đám vệ sĩ bí ẩn thấy đầu không thấy đuôi (*) vẫn luôn đi theo bên người Văn Cữu, không biết bọn họ nhìn thấy cái kiểu hiền thục này của ông chủ nhà mình sẽ có cảm tưởng như thế nào, càng đừng nói đến lỡ gặp trúng món không hợp khẩu vị Vân Tước, Vân Tước sẽ quay đầu ném cho Văn Cữu mà không hề có bất cứ gánh nặng nào.
Không thể không nói phương pháp như vậy vẫn khá hữu dụng, đôi khi Văn Cữu đi theo vào nhà Vân Tước còn chưa kịp phản ứng, muộn màng nhận ra mới đuổi hắn ra ngoài cửa, Văn Cữu cũng không giận, ôm lấy Vân Tước nhẹ nhàng hôn một cái, cười chào tạm biệt cậu ngày mai gặp.
Ai muốn mai gặp hả, Vân Tước đỏ mặt, có phải ngày nào cậu cũng ra ngoài đâu chứ.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, số lần Văn Cữu đột nhập được vào nhà ngày càng nhiều, trong mỗi góc căn nhà Vân Tước đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện dấu vết của một người đàn ông khác, chẳng hạn như chiếc áo khoác vắt trên sô pha, dao cạo râu trong phòng tắm, đôi dép lê số lớn trên kệ giày...
Đến cuối cùng Văn Cữu chỉ có ngủ là ngủ ở căn bên cạnh, cũng không phải hắn không muốn ở lại đây qua đêm, nhưng Vân Tước không chịu, hắn cũng không dám chọc giận người ta lần nữa. Thế là Văn Cữu chỉ có thể mỗi sáng tinh mơ cầm bữa sáng sang, trước khi ngủ phải rời đi, lúc ở cùng một chỗ sẽ nhân lúc Vân Tước không chú ý ôm cậu vào lòng hôn hít, trước khi người ta tức giận lên lại tươi cười dỗ dành, quả thực vui vẻ thoải mái vô cùng.
Chẳng qua gần đây Vân Tước hình như bị bệnh, thường xuyên nôn khan, còn đặc biệt thích ngủ.
4
"Nếu không vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé, thiết bị trong nhà không đầy đủ, bác sĩ tư nhân cũng không chẩn ra được gì."
Văn Cữu lo lắng mà nhìn cậu, Vân Tước do dự một lát, cuối cùng vẫn thay đồ ra ngoài.
Tài xế đã chờ dưới lầu từ sớm, bệnh viện vẫn là nơi trước đó, là tài sản riêng của Văn Cữu, độ bảo mật rất tốt, còn một ưu điểm nữa là không cần phải xếp hàng, tuy nhiên trên hành tinh này cũng không có bao nhiêu bệnh viện dám để Văn Cữu xếp hàng.
Đến khi có kết quả kiểm tra, Văn Cữu đi vào cùng Vân Tước, sắc mặt của bác sĩ rất phức tạp, dường như rất ngoài ý muốn với kết quả kiểm tra.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Văn Cữu giống như bình thường, Vân Tước lại nghe được trong đó một sự hồi hộp lo lắng.
Nếu kết quả không tốt... Vân Tước bỗng nhiên thấy hối hận chuyện giận dỗi Văn Cữu.
"Này..." Bác sĩ ấp a ấp úng, "Vân tiên sinh cậu ấy..."
"Nói thẳng đi." Văn Cữu hồi hộp tới mức hơi mất kiên nhẫn.
Bác sĩ run lên một chút: "Vân tiên sinh mang thai."
"..."
"..."
Một người đàn ông như cậu sao lại mang thai được! Vân Tước không thể tin được.
Bác sĩ đưa kết quả báo cáo đến trước mặt hai người: "Đã gần hai tháng."
Hai tháng, đó chính là mấy ngày sau khi cậu giải quyết xong Quan Bình Độ đã rong chơi ở biệt thự của Văn Cữu.
"Sao lại như vậy được?" Vân Tước vẫn không thể tin được như cũ.
"Trong cơ thể Vân tiên sinh có một cơ quan sinh dục khác, tuy rằng không phát triển toàn diện, cũng không phải không thể... Khoảng thời gian trước cậu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy nhiên không gây trở ngại gì, nền tảng thân thể của cậu rất tốt, nhưng sau này vẫn nên chăm sóc cẩn thận, ba tháng đầu và ba tháng cuối không nên nằm cùng phòng..."
Đâu chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vân Tước bình tĩnh lại, hai người họ thậm chí còn làm trong phòng bệnh một lần ấy chứ.
"Đương nhiên." Bác sĩ tiếp tục dặn dò, "Nếu cậu không muốn đứa bé này, chúng tôi cũng sẽ nghiên cứu ra một phương án hợp lý, sẽ không gây ảnh hưởng tới cơ thể của cậu, tuy nhiên phải nhắc nhở cậu đây một câu, lần thụ thai này là ngoài ý muốn, bất kể cậu có giữ đứa bé này hay không, sau này cậu cũng sẽ không mang thai nữa."
"Cảm ơn." Văn Cữu ôm Vân Tước đang hơi thất thần vào lòng, "Để chúng tôi thương lượng một lát."
Hai người đi vào căn phòng nghỉ bên cạnh, Văn Cữu không phát ra tiếng quấy rầy Vân Tước, chính hắn cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Không biết qua bao lâu, Vân Tước mới nhẹ giọng mở miệng: "Anh muốn giữ lại đứa bé này không?"
"Tước Nhi." Văn Cữu không tỏ thái độ, chỉ hôn hôn gương mặt cậu, "Anh tôn trọng quyết định của em."
"Hay là... Giữ lại nhé?"
"Được." Văn Cữu không hề do dự.
Vân Tước gật gật đầu: "Anh sắp mất đời sống tình dục đấy."
1
"..."
________________
(*) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ - 神龙见首不见尾 - shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi): câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, không ai nắm rõ đang làm gì ở đâu (nguồn https://hoasinhanhca.wordpress.com/)
Nai có lời muốn nói:
Trời ơi lo coi đá banh quên hết công chiệng, mà ngoại truyện dàiiiiii hơn mình tưởng rất nhiều nên hôm nay chỉ có 1 chương thôi nhé. Mình sẽ ráng làm tiếp khi nào rảnh nè.
Tám một chút về baby của hai người. Đây đúng là một baby kiên cường khi chịu qua nhiều pha hành động của cơ thể mẹ, rồi mami còn suýt bị chết đói chết khát trong tù, ra tù còn bị ** ná thở... Nhưng baby vẫn ngoan ngoãn nằm im trong bụng mẹ, thậm chí cho dù mami được nhập viện, được kiểm tra toàn bộ chức năng sống cũng không tìm ra được baby (??? Khó hiểu ghê mà thôi tác giả bảo vậy thì mình tin vậy).
1
Chương sau lại hầm thịt thì phải.