Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 45: Ván cờ




"Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp."

Nhiều năm trôi qua, Vân Tước lại lần nữa nghe được giọng nói đã hơi mơ hồ trong trí nhớ của cậu, đã phủ một tầng tro bụi lên quá khứ của cậu. Từng vụ từng việc cũ xưa nhiễm màu máu đã bị cậu chôn vùi trong vội vàng, phảng phất đang bị ai cầm xẻng đào chúng ra một cách đùa giỡn, như tạo một lỗ hổng trên cái vảy năm xưa còn rướm máu chưa kịp lành, tuyên bố muốn nhìn thử xem bên trong đã lên da non hay chưa.

Thông qua vài câu của Bit, trên đường đi Vân Tước đã đoán được tình hình tới bảy tám mươi phần trăm, cảm xúc có mãnh liệt hơn nữa cũng đã bị tính nết được mài giũa mấy năm nay làm bình tĩnh lại, trên người cậu bị dây thừng quấn quanh, lớp áo đã được ủi phẳng phiu trước khi ra đường đã hơi nhăn, thoạt nhìn hơi chật vật, giọng điệu lại rất bình thản: "Đã lâu không gặp, Thượng Giản tiên sinh."

Vân Tước gọi ra tên hắn ta chính xác không sai —— người đàn ông ẩn nhẫn ngủ đông suốt mấy năm nay, cuối cùng một phát lật úp toàn bộ thù trong giặc ngoài của Vân thị.

"Không nghĩ tới sự sơ hở nhất thời của năm đó khiến cho tiểu thiếu gia phải sống một cách nghèo túng suốt mấy năm như thế." Thượng Giản vẫn là dáng vẻ cao quý trang nhã ấy, giọng nói nghe có vẻ cực kỳ thiết tha thật lòng, tựa như năm xưa khi hắn ta mượn sức những người dòng bên của gia tộc trong tay nắm quyền vậy, mỉa mai giấu trong lời hay.

So sánh với hắn ta Vân Tước lại có vẻ hơi vô lễ: "Nhận được sự chiếu cố của tiên sinh, cũng tốt hơn con chuột chạy qua đường được một chút ạ."

"Đang oán ta đấy à?" Thượng Giản nâng mắt lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt dù mệt mỏi vẫn xinh đẹp tinh xảo, mang theo vài phần trào phúng kia.

"Làm sao mà dám ạ." Vân Tước nhếch mép, "Gia tộc trăm năm còn bị lật úp trong bàn tay của tiên sinh, huống chi bây giờ tôi đang nằm trong tay tiên sinh, lấy mạng tôi chỉ là chuyện nhúc nhích đầu ngón tay thôi."

Thượng Giản không phủ nhận: "Chú của con từng nói muốn tặng con cho ta, lúc ấy lão ta không thực hiện được, qua vài năm, con vẫn rơi vào tay ta, con nói xem, trả giá toàn bộ gia tộc cũng chỉ đánh đổi được vài năm tự do cho con, mẹ con có thấy hối hận không?"

"Tôi nghĩ chắc cũng có một chút đấy."

"Hửm?"

"Hối hận lúc ấy sao không tàn nhẫn thêm một chút, diệt sạch mấy con sâu mọt vướng víu kia cho xong chuyện."

Thượng Giản cười lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới tiểu thiếu gia sạch sẽ xinh đẹp của năm đó cũng có thể nói ra lời như thế đấy."

"Tôi cho rằng lúc Thượng Giản tiên sinh sai Quan Bình Độ giết tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ nhỉ."

"Chạy thoát một lần hai lần, sự may mắn của con thực sự không phải tốt bình thường nữa, nhưng mà rất đáng tiếc, kẻ bên cạnh con vẫn trước giờ vẫn vậy, chẳng có gì đặc biệt."

Vân Tước gật đầu: "Tiên sinh nói đúng."

"Ta cũng không lãng phí thời gian với con nữa." Giọng điệu Thượng Giản nhàn nhạt, "Vân gia các người chỉ cần còn người sống trên đời này một ngày, ta khó mà ngủ ngon được. Chọn một cách để chết đi, coi như quà trưởng thành mà mấy năm qua ta không thể tặng cho con, tiểu thiếu gia."

Vân Tước nâng mi, kỳ thật cậu hơi ngoài ý muốn, rốt cuộc cậu cũng không quên người đàn ông này trước đây đã kiêu căng ngạo mạn thế nào mà bước vào nhà chính của gia tộc, mang cậu đi ngay trước mặt mẹ cậu. Theo lời đồn thổi từ họ hàng dòng bên của cậu là: Dòng chính của Vân thị đúng là có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cho dù Thượng Giản không có đam mê ở mảng ấy, lúc nhìn thấy khuôn mặt đó cũng sẽ có ý nghĩ muốn thử một lần, dù sao cách để hạ nhục Vân thị rất nhiều, làm vậy là đang ném thể diện vốn không còn bao nhiêu vào đống sình lầy cho người ta giẫm đạp lên nó.

"Thượng tiên sinh." Vân Tước chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, một người đàn ông trông như thư ký với sắc mặt tệ hại đang đứng ở cửa, dáng vẻ rất lo lắng.

"Chuyện gì?"

Anh ta được cho phép bèn vội vã bước vào, tiến đến bên tai Thượng Giản nói nói mấy câu. Cho dù Thượng Giản đã tạo được thói quen buồn vui không biểu lộ, Vân Tước vẫn từ lông mày hơi hơi rung lên cùng với ánh mắt đảo qua mình của hắn ta mà lờ mờ đoán được gì đó.

Thượng Giản trầm mặc không nói gì, cho thư ký một ánh mắt, thư ký khẽ gật đầu gọi hai vệ sĩ từ ngoài cửa vào đem Vân Tước đi, lời nói "Chọn cách chết" trước đó bị quên đi hoàn toàn, hơn nữa theo xu thế này, có vẻ cũng không giống muốn lấy mạng cậu ngay lập tức.

"Ông đang sợ gì thế?" Vân Tước đột nhiên cười.

Tư thái thượng đẳng tự tin của kẻ bề trên trước đó của Thượng Giản đã một đi không trở lại, hắn ta sa sầm mặt, thoạt nhìn không hề định mở miệng, thư ký nhìn sắc mặt của hắn ta bèn làm một động tác với vệ sĩ, một người trong đó kéo dây thừng trói trên người Vân Tước định thô bạo kéo cậu ra ngoài. Nhưng vào lúc bóng dáng Vân Tước sắp biến mất, thanh âm của Thượng Giản đột nhiên truyền đến từ trong phòng: "Con có quan hệ gì với Văn Cữu?"

Vân Tước nghe được cái tên quen thuộc, bước chân bị xô đẩy lảo đảo dừng một chút.

Cậu đoán đúng rồi, xác thật có người đã nhúng tay ở mức độ nhất định vào chuyện này, chẳng qua cậu không nghĩ tới đó sẽ là Văn Cữu.

Văn Cữu hẳn là cũng không biết lúc này cậu đã bị Thượng Giản đem đi, nhìn bộ dạng của Thượng Giản, trước đó giữa họ hẳn là từng có vài sự tiếp xúc không mấy vui vẻ, hơn nữa còn có liên quan tới cậu, trời xui đất khiến, làm Thượng Giản gác lại ý định chấm dứt tính mạng của cậu càng nhanh càng tốt, giờ thì ngay cả lấy mạng cậu cũng không dám.

Trong lòng Vân Tước không tiếng động cười cười, cậu quyết định thử một lần cáo mượn oai hùm. Thế là cậu đứng thẳng người, quay đầu tươi cười rạng rỡ dưới ánh mắt kinh ngạc của những người còn lại trong phòng: "Ông thấy sao?"