"Mày... Mày là ai!?"
Đinh Hệ vừa kết thúc cuộc họp qua video với Quan Bình Độ, office building không còn người dư thừa nào, để tiết kiệm nguồn năng lượng, bóng đèn trên đường đi được chỉnh rất tối. Khung cảnh tối tăm rất dễ khiến người ta thấy hoảng sợ, cho nên bước chân của gã rất dài, nhưng gã đã mau chóng nhận ra điểm không hợp lý —— rõ ràng xung quanh chỉ có một mình gã, tiếng vọng trong hành lang dài trống rỗng lại có hai tiếng chân với tần suất bước không đồng nhất.
"Đinh Hệ?"
Thanh âm từ trong bóng tối truyền đến rất nhẹ, Đinh Hệ không khỏi rùng mình một cái, gã đương nhiên không tin vào truyền thuyết ma quỷ gì của thời đại cũ, người sống sờ sờ chính là ma quỷ ăn thịt người không nhả xương của thời đại này.
"Mày có chuyện gì?" Đinh Hệ ép bản thân mình giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cố ý đè thấp vẫn còn hơi run rẩy.
Một thanh lạnh băng xẹt qua đặt trước yết hầu Đinh Hệ, đồng thời một bàn tay tháo thiết bị đầu cuối trên cổ tay gã xuống, đột nhập vào quyền sử dụng, trên màn hình thể hiện giao hiện cầu cứu khẩn cấp của tổ chức —— tin cầu cứu đã được gửi đi 10s trước.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Đinh Hệ, gã nghiêng đầu cố sức tránh đi lưỡi dao đặt trước yết hầu, nhưng người đứng sau kéo cán dao lại càng gần, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cắt một đường mỏng qua yết hầu gã, gã có thể cảm giác được máu chảy dọc theo cổ mình.
"Mày muốn gì?" Đinh Hệ thậm chí không dám nuốt nước miếng, "Tiền, quyền, hay là tài nguyên? Tao có thể cho mày hết."
Người phía sau nhẹ nhàng mà cười một tiếng: "Ông biết BANE không?"
"... Không biết."
"Ông nói dối."
Đinh Hệ vẫn không nói gì.
Người phía sau "chậc" một tiếng: "Người của ông sắp tới rồi, thời gian của tôi không có nhiều lắm, nhưng thời gian để cắt đứt yết hầu ông vẫn khá đủ đấy."
Đinh Hệ trầm mặc trong chốc lát, thử hỏi: "Cậu chính là BANE đúng không?"
Vân Tước cười cười: "Cũng không quá ngu đấy."
"Đặt bẫy để giết tôi một tháng trước, là ông phải không?"
Áo sơmi trên người đã bị thấm ướt sũng bởi mồ hôi lạnh, Đinh Hệ phải giữ một tư thế cực kỳ khó chịu: "Tôi chỉ là kẻ nghe theo lệnh thôi, cậu muốn báo thù cũng không nên tìm tôi."
"Cho nên tôi tới tìm ông để thu thập thông tin đây." Vân Tước ra vẻ hoàn toàn có thể thương lượng, "Ông nói thứ ông biết cho tôi, tôi sẽ tha cho ông."
"Phó lãnh đạo!"
Chỗ cửa vào truyền đến một dàn tiếng bước chân hỗn loạn, ba bốn vệ sĩ mặc comple đen chạy tới.
"Mang nhiều súng như thế, phó lãnh đạo thật là quý mạng sống của mình nhỉ."
"Đừng tới đây!" Đinh Hệ hô to một tiếng, vài người đứng cách đó 10 mét cũng không dám nhúc nhích.
Súng ống xem như tài nguyên hiếm có, cho dù là tổ chức quy mô lớn cũng không nhất định có đủ đạn được để tiêu xài, cho nên đa số mọi người khi tranh đấu vẫn sử dụng vũ khí lạnh, mà đám vệ sĩ đối diện mỗi người cầm một khẩu, ngoài việc cho thấy Đinh Hệ xác thật có địa vị khá quan trọng ra, cũng có thể thấy được kẻ sau lưng của gã không dễ để đối phó.
Vân Tước vẫn cứ đứng phía sau Đinh Hệ, che kín mít thân hình của mình, mấy người đối diện không tìm thấy được vị trí nhắm bắn thích hợp, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tôi có thể nói cho cậu, nhưng làm sao tôi bảo đảm được an toàn của mình?"
"Không có cách bảo đảm." Vân Tước không hề gì mà nói, "Ông có thể chọn chết ngay bây giờ, hoặc là sau khi nói xong còn có khả năng được sống."
"Cậu giết tôi... Là đắc tội với Văn Cữu!"
Vân Tước nhíu nhíu mày: "Liên quan gì đến Văn Cữu?"
Từ lúc cậu rời đi ba ngày trước, cậu không còn có được chút tin tức gì về Văn Cữu, phần mềm Bit cài đặt cũng không có động tĩnh gì —— Văn Cữu xác thật đã tuân thủ ước định, không còn can thiệp vào hành tung của cậu.
Cậu không dám bình tĩnh suy nghĩ cảm xúc cậu dành cho Văn Cữu, cũng không dám hy vọng xa vời giữa cậu và Văn Cữu có gì đó khác biệt. Nếu Văn Cữu phát hiện mục đích cậu tiếp cận hắn là để lấy mạng hắn, chỉ sợ sẽ cực kỳ hối hận đã quyết định sai lầm thả cậu đi ba ngày trước.
"Văn Cữu đang hợp tác với chúng ta trong một vụ, nếu người tổng phụ trách xảy ra chuyện gì, đó sẽ là một sự hao tổn kinh khủng, hắn cũng sẽ không buông tha dễ dàng kẻ gây phiền toái cho hắn đâu!"
Vân Tước nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của Đinh Hệ chỉ thấy thực buồn cười: "Thế à, dù sao tôi và anh ta đã sớm kết thù, thêm chuyện của ông nữa cũng chẳng hề hấn gì."
Máu từ trên cổ không ngừng chảy xuống, cảm giác mạng sống trôi đi làm người ta vô cùng sợ hãi. Đinh Hệ nhìn đám vệ sĩ đứng ở xa không có cách nào, họng súng đen ngòm chĩa về phía này, tuy rằng bọn họ nỗ lực khóa chết vị trí của Vân Tước, nhưng từ góc độ của Đinh Hệ, họng súng đang nhắm vào chính mình.
"Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ông chủ..." Đinh Hệ gian nan nuốt nuốt nước miếng.
"Là ai?"
"Quan Bình Độ."
Vân Tước kéo gã chậm rãi đi về phía cửa sổ: "Chuyện này không khó đoán, nói gì đó hữu dụng đi."
"Bây giờ hắn đang trên đường đến sân bay, nếu cậu muốn động thủ, nhất định phải làm trước khi hắn rời đi, nếu không cậu sẽ không còn cơ hội." Đinh Hệ nói rất nhanh, lại cố tình đè thấp giọng.
"Tại sao hắn muốn giết tôi nhỉ?" Vân Tước kéo cửa sổ ra, gió đêm thổi rất mạnh, vạt áo bị cuốn lên, như đang cố kéo người ta ra ngoài cửa sổ.
Đinh Hệ có chút sợ hãi: "Cậu định làm gì vậy?"
"Nói tiếp."
"Tôi cũng không biết, dã tâm của hắn thực sự rất lớn, ngoài việc muốn giết cậu, còn muốn động vào Văn Cữu." Đinh Hệ như là rất bất mãn về Quan Bình Độ, như cây đậu mà bắt đầu phun nước đắng ra, "Cho rằng bản lĩnh của mình lớn lắm, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vẫn, mở mồm mở mém sai bảo người ta làm mấy thứ kỳ lạ..."
"Ông rất mong tôi giết hắn nhỉ?" Vân Tước cười nói.
"..." Đinh Hệ cũng lười che giấu, gã xác thật muốn mượn tay Vân Tước giết Quan Bình Độ, thậm chí thay thế, "Hắn vừa xuất phát năm phút trước, bên cạnh không có nhiều người lắm, mười vệ sĩ mười khẩu súng, chúc cậu may mắn."
Vệ sĩ đứng ở xa đã lặng lẽ nhích lại gần, Đinh Hệ rất hồi hộp, do dự không biết có nên ngăn lại hay không, bởi vì Vân Tước có vẻ như không mấy để ý.
"Tôi nói đủ nhiều rồi, hẳn cũng đủ cho cái mạng của tôi." Đinh Hệ run run rẩy rẩy nói thêm một câu nữa.
Vân Tước nhếch nhếch khóe miệng, cũng không nói gì, ánh mắt đảo qua các vệ sĩ khiến họ cẩn thận dừng lại, ai ngờ Vân Tước trực tiếp lôi cổ Đinh Hệ không hề do dự nhảy xuống từ cửa sổ.
Bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng kêu gào điên cuồng của Đinh Hệ, Vân Tước không hề đổi sắc mặt, dây thừng đặc chế trên tay rất chắc, cậu vừa rơi xuống vừa dùng lực đạp một cái, hai người bật khỏi mặt tường, sau đó đánh mạnh vào tấm kính tầng mười mấy.
Vân Tước rơi xuống đất đồng thời buông lỏng bàn tay giữ Đinh Hệ, người nằm trên tấm kính vỡ máu me đầm đìa, còn trượt một khoảng trên sàn nhà vì quán tính, đâm tan nát nội thất trong văn phòng.
Cậu không hề có ý định kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Đinh Hệ, chỉ là trước khi rời đi để lại một câu nhẹ như bông Đinh Hệ đã nói với cậu: "Chúc ông may mắn."