Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 12: Kiềm chế




Có lẽ Văn Cữu cũng biết buổi tối hôm qua mình chơi đùa quá lố, lúc Vân Tước tỉnh lại liền phát hiện trên người mình đều được bôi lên thứ thuốc lành lạnh.

Dấu véo hoặc nặng hoặc nhẹ trên người, dấu hôn, những dấu tím tím xanh xanh, tất cả đều hết sức rõ ràng trên làn da trắng nõn của Vân Tước, phần eo đau nhức cùng bắp đùi vẫn nhũn ra như cũ làm toàn bộ cơ thể cậu đều rệu rạo, chờ đến lúc đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cậu mới chú ý đến sự khác thường ở thân dưới của mình.

Văn Cữu nhét thứ gì đó trong cơ thể cậu, theo cậu cảm giác thì đó là một cây gậy mềm không lớn không nhỏ.

Vân Tước buồn bực xốc chăn lên, ngón tay sờ soạng định rút cây gậy đó ra, lại vì động tác gấp gáp, phần cán lại cọ ngược vào chỗ thịt mềm bị thương bên trong, nơi đó nào chịu nổi sự tra tấn như vậy, cơn đau nhói làm đôi mắt cậu chớp cái đã đỏ bừng. Cậu định rút cây gậy đó ra, cúi đầu nhìn lại nhận ra đây là cây gậy dùng để bôi thuốc, bên trên còn thoang thoảng mùi thuốc mỡ, phần cán trơn bóng được bọc bởi một lớp chất lỏng sáng bóng, trông giống như gậy mát xa để tự sướng bán trong tiệm đồ chơi người lớn.

Văn Cữu đúng vào lúc này bước vào.

Người đang trên giường cơ thể trần trụi, cơ thể mang theo dấu vết ái muội của một trận ái tình thô bạo, hai đầu v* để lộ bên ngoài chăn vì bị cắn mà sưng đỏ, trông đáng thương như cặp mắt xinh đẹp ngập nước mang theo sự tàn nhẫn chưa kịp thu hồi kia.

"Có đói không?"

Văn Cữu lập tức đi đến bên giường, chớp mắt một cái, đôi mắt kia chỉ còn lại sự ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích, hắn không thèm để ý mà cười cười, ngồi bên mép giường lấy đi cây gậy mềm trong tay Vân Tước.

Vân Tước rũ mắt nhìn hắn bôi một lớp thuốc mỡ trên cây gậy lần nữa, kéo bắp đùi cậu ra đút gậy mềm vào lỗ nhỏ vẫn đang nhỏ nhẹ khép mở, cảm giác lạnh buốt làm cậu không nhịn được nhăn mày, nhưng đợi đến lúc thuốc mỡ thấm vào thịt non bên trong, cơn đau dịu đi, cậu lại cảm thấy dễ chịu hẳn.

"Đói."

Vân Tước thuận thế vùi đầu vào ngực Văn Cữu, tự nhiên mà ôm eo hắn làm nũng với hắn, giọng vẫn còn khàn, nghe đáng thương lại khiến người đau lòng, chẳng qua từ góc độ của Văn Cữu không nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc kia.

"Đang hầm cháo rồi, tôi đi lấy một ít cho em."

Vân Tước ngoan ngoãn đồng ý, cái đầu đang tựa trên hông hắn cũng gật gật theo.

Văn Cữu có chút buồn cười cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, vuốt những lọn tóc dài trên trán cậu ra sau, tầm mắt dừng ở đôi hàng mi cong vút đang nhẹ nhàng rung rung kia: "Em không buông tôi ra làm sao tôi đi được?"

Vân Tước như bất chợt nhận ra ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm hồng, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời mà buông lỏng tay ra, ngón tay men theo cánh tay Văn Cữu trượt xuống, đến lúc người đã đứng dậy còn nhõng nhẽo mà níu lấy một ngón tay của hắn.

"Dính người như vậy?" Văn Cữu cúi đầu nhìn cậu.

"Hôm nay anh có ra ngoài không?"

"Em muốn tôi đi sao?"

Vân Tước lắc đầu.

Văn Cữu cười khẽ một tiếng: "Vậy thật đáng tiếc, một tuần tiếp theo tôi hẳn là không về đây."

Vân Tước dằn cảm xúc xuống, tận lực tỏ ra mình rất hụt hẫng, cho dù cậu lúc này đang phấn khích đến muốn nhảy lên hôn Văn Cữu một cái: "Vậy em có thể tìm gặp anh không?"

"Không."

"Em sẽ rất..."

"Suỵt ——" Văn Cữu xoay người bước khỏi phòng, phía sau là Vân Tước còn lời chưa nói xong.

"... rất ngoan." Vân Tước cố chấp mà kết thúc câu nói, khóe miệng đã không nhịn được nhẹ nhàng cong lên.

Nhưng mà Văn Cữu cũng không rời đi được bao lâu, đến khi hắn trở lại, trên tay ngoài một chén sứ trắng đựng cháo, còn có một chiếc vòng cổ điện tử màu đen, rất tinh xảo, kích cỡ cũng vừa vặn, như là thiết kế cho riêng Vân Tước.

Vân Tước sững sờ ngồi trên giường, nhìn Văn Cữu đeo vòng cổ lên cổ mình, vẻ ôn nhu phảng phất như chỉ đang đeo một chiếc vòng cổ xinh đẹp cho người yêu.

Xúc cảm lành lạnh kề bên động mạch cảnh yếu ớt của Vân Tước, cậu lấy lại tinh thần, bên tai là thanh âm trầm thấp của Văn Cữu, giọng điệu như thở dài, lại như cảnh cáo.

"Tốt nhất là em nên như vậy."