Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 94: Nơi anh sinh ra




Ngụy Giang Thiên luôn có thói quen xem xét và suy nghĩ kĩ lưỡng những vấn đề gặp phải. Anh có con mắt còn tinh tường hơn cả chim ưng để nhận ra đâu là tốt, đâu là xấu, vì vậy hình như rất ít khi anh mắc phải sai lầm. Từ tác phong làm việc cho tới suy nghĩ, phân tích, anh đều giống như một chiếc máy, làm việc rất có quy trình và sự chính xác cao. Hơn nữa, anh không bao giờ làm những việc vô bổ, không đem lại kết quả, lợi ích. Lúc nào cũng sẽ tính toán trước những hành động của mình. Ngụy Giang Thiên tìm được sự hòa hợp giữa suy nghĩ và hành động, những suy nghĩ không bao giờ lệch lạc nhau, chúng được sắp xếp một cách trật tự trong bộ não của anh. Vì vậy nếu như vẻ ngoài anh luôn xa cách thì chính xác là nội tâm anh cũng là băng lạnh. Sự xa cách của một người không phải cứ thể hiện ra là giống, thực tế thì từ xương tủy của anh đã chứa dòng máu không thích thân thiết với người khác rồi.

Vì vậy Tâm Đan cảm thấy rất tự hào, nếu như cô là một trong số ít người có thể ở gần anh.

Thấy Tâm Đan cứ đứng ở cửa ngẩn ngơ, bộ dáng vừa ngu ngốc lại vừa đáng yêu, cuối cùng Ngụy Giang Thiên cũng không thể làm m t lạnh với cô. Anh giơ tay ra ra dấu. "Vào đây."

"Anh gọi em có chuyện gì vậy?" Cô bước vào phòng, bị nhiệt độ điều hòa làm cho hơi run lên.

"Gọi em đương nhiên là có việc." Ngụy Giang Thiên nhìn xuống chân cô, đầu mày nhíu lại. "Tại sao không mang dép vào?"

"À, đi gần thôi mà, cũng không cần lắm."

Anh im lặng, cúi đầu ghi cái gì đó trên giấy sau đó đóng tập hồ sơ lại để qua một bên rồi đứng lên chỉ tay ra lệnh. "Em ngồi xuống đi, đừng để chân bị lạnh."

Tâm Đan cũng không biết làm gì ngoài nghe theo lời anh, đúng là điều hòa làm cho sàn nhà lót gạch cẩm thạch cũng lạnh thật chứ chẳng đùa.

Lúc cô định hỏi anh gọi cô có chuyện gì thì Ngụy Giang Thiên không nói không rằng rời khỏi phòng sách, Tâm Đan không hiểu anh định làm gì liền rảnh tay rảnh chân đi xem xung quanh phòng. Cô lật tập hồ sơ khi nãy anh ký tên ra xem, nhưng có xem cũng chẳng hiểu.

Nào là chính sách sản phẩm chính sách giá, chính sách phân phối, chính sách xúc tiến hỗn hợp, chính sách con người và cả chính sách quan hệ đối tác.

Tất cả đều là của Vạn Đức.

Hóa ra mặc dù anh không trực tiếp điều hành Vạn Đức, nhưng trên danh nghĩa vẫn là người thừa hưởng cổ phần và đồng giám đốc điều hành cùng với Nguyễn Trọng Hy. Đây có lẽ là do bác trai Nguyễn Tôn chỉ định như vậy, cho dù không phải con ruột nhưng có vẻ bác trai rất nhân nhượng Ngụy Giang Thiên.

Chưa đầy năm phút liền quay lại, trên tay còn cầm theo đôi dép gấu trúc mang ở nhà của cô để xuống đất. "Mang vào."

Tâm Đan để tập hồ sơ trong tay xuống bàn sau đó xỏ dép vào rồi cười hì hì lấy lòng một tiếng.

Ngụy Giang Thiên lại quay trở về ghế làm việc của mình.

Thấy anh lạnh nhạt với mình, cô vừa sợ vừa hồi hợp cứ như đang đi thám hiểm ở một nơi nguy hiểm vậy. "Nghe nói Nguyễn Trọng Hy định xây dựng công viên giải trí phải không?"

Anh lật tài liệu, không nhìn cô. "Tin tức ở đâu tốt như vậy?"

Tâm Đan cười cười. "Lần trước em nghe hai người nói chuyện còn gì, với lại bên cạnh em có cái trụ cột thông tin như Mộng Hương cơ mà."

Tâm Đan mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến người khác cảm thấy được sự không an toàn.

Quả nhiên Ngụy Giang Thiên buông cây viết trong tay tựa lưng ra sau ghế khoanh hai tay trước ngực nhìn cô. "Tin tức em tốt như vậy thế có biết bản thân mình vừa tụt hạng trong kỳ thi thử không?"

Tới rồi tới rồi.

Khi nãy ở nhà ăn là trời đánh tránh bữa cơm.

Còn bây giờ tại phòng sách mới là bắt đầu phiên sơ thẩm đầy kinh khủng.

"Là tại..."

"Lại đổ lỗi?" Anh nhíu mày, ngữ khí hơi cao lên.

Cô xụ mặt, không dám nói gì nữa.

Ngụy Giang Thiên thở dài. "Tâm Đan, điểm yếu nhất của em chính là tính suy nghĩ tản mát. Tính cách này của em khiến em luôn luôn ở trong trạng thái có nhiều điều phải suy nghĩ nhưng lại không thể nghĩ một cách cẩn thận và chín chắn bởi vì thứ em theo đuổi không chỉ có một mục tiêu. Chính vì vậy trong những việc đòi hỏi sự tập trung cao độ thì em luôn rất dễ bị phân tán và mất tập trung bởi các tác động ngoại cảnh. Đây chính là vấn đề của em."

Cô thường hay lâm vào tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây, thậm chí ngay lúc làm bài kiểm tra hay khi công việc đòi hỏi cô cần phải chú tâm nhất. Mọi thứ hay ho đều có thể lọt vào tâm trí của cô, bất cứ lúc nào, dù có đúng thời điểm hay không.

Tâm Đan không thể chối cãi, trước giờ thì cô vẫn luôn như vậy rồi.

Nhớ kỹ lại mới nhận ra, lúc thi thử thì cô lại nghĩ tới việc nên làm súp gà như thế nào?

Chả trách là điểm thấp.

"Chính vì ham vui mà em đã bỏ qua mục đích chính của mình dẫn đến việc kết quả không được tốt dù cho em vốn có tư chất thông minh bẩm sinh." Anh nói, tròng mắt lần nữa quét qua gương mặt cô. Vốn dĩ là định thẳng thắn trách mắng nhưng đến giờ phút này lại chỉ phát ra được tiếng thở dài. Ngụy Giang Thiên nghiêng người, lấy trong ngăn kéo bàn ra sáu quyển sách dày cộm để lên bàn đẩy về phía Tâm Đan. "Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ làm gia sư tại nhà cho em, yên tâm, em sẽ không tốn phí."

"Hả?" Không phải chứ? Một ngày của cô đủ mệt mỏi rồi, bây giờ lại còn thêm cả học ở nhà?

"Ngụy Giang Thiên, lúc trước anh từng nói anh là người không quá xem trọng thành tích mà."

"Đúng, nhưng đó là thành tích của người khác. Còn với kiểu người được đằng chân lên đằng đầu như em thì không dùng biện pháp mạnh không được." Cố tình chừa không gian để thở cho cô, cô lại thật sự xem thành tích của bản thân không quan trọng. Đến tận bây giờ Ngụy Giang Thiên mới nhận ra đối với con người dửng dưng như cô gái này thì anh không được cho cô quá nhiều tự do. "Bắt đầu từ hôm nay, hai tư sáu ba năm bảy em đều phải mang sách đến phòng sách học bài. Cứ hai ngày anh sẽ kiểm tra một lần."

"Kiểm tra?" Tâm Đan chạy tới, trố mắt sợ hãi. "Còn, còn phải kiểm tra sao?"

"Ừ, kiểm tra." Anh nói. "Nếu như kết quả không tốt, trừ vào tiền lương hàng tháng."

Quạc quạc quạc~

Cáo già hiện giờ đang ra điều kiện, quạ con mà không tuân theo chắc chắn sẽ bị cáo già ăn mất.

Hoàn toàn không có Tâm Đan cơ hội thương thuyết kế hoạch vắt kiệt sức lực học tập của Ngụy Giang Thiên tiến hành vô cùng suôn sẻ. Trong ba tuần sắp tới cô đều thi hành có trình tự công việc trong một ngày của mình, đúng bảy giờ sau bữa cơm tối là đều vác vài cuốn sách y tới phòng sách ngồi trước mặt anh học. Tuy nói là đối với việc phải học thêm mỗi ngày hai tiếng ban đầu cô đúng là cô thái độ bằng mặt không bằng lòng. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, nếu như mỗi ngày có thể ngồi nghe anh giảng bài hai tiếng, cộng thêm đôi lúc ngẩng đầu lên nhìn sẽ thấy bộ dạng nghiêm chỉnh phê duyệt tài liệu phía xa của anh.

Trai đẹp, luôn luôn là thuốc dưỡng mắt tốt nhất.

Coi như cô trong cái rủi có cái may đi.

Nhất thời không nhịn được chống cằm lên bàn nhìn anh một cách đầy si mê. "Thầy Ngụy à, sao anh đẹp trai như vậy?"

Ngụy Giang Thiên buông cây viết xuống, đóng tờ tài liệu trước mắt lại rồi nhìn cô. "Thế còn em? Sao em học dở như vậy?"

Tâm Đan. "..."

"E hèm..." Cô đằng hắng một tiếng. "Em có câu hỏi muốn hỏi anh."

Anh đứng lên đi vòng qua bàn làm việc tới cạnh cô ngồi xuống. "Câu nào?"

"SpO2 và SaO2 đều là độ bão hòa Oxy trong máu động mạch nhưng mà trong sách lại hỏi chúng có gì khác nhau. Cái này thật sự hại não quá."

Anh lấy cuốn sách cô cầm xem sơ qua câu hỏi rồi chật lưỡi. "Lâm Dung Tâm Đan, lý thuyết em học trả lại cho anh hết rồi à? Đúng là SpO2 và SaO2 đều là độ bão hòa Oxy trong máu động mạch nhưng lại có phương pháp đo khác nhau. SpO2 được đo bằng Oxy kế theo mạch đập hay còn gọi là lấy bằng máy đo xung nhịp còn SaO2 được lấy bằng cách đo khí máu động mạch hay chúng ta thường gọi là khí huyết động mạch. Trong khi SaO2 phản ánh chính xác độ bão hòa Oxy trong máu thì SpO2 cho kết quả không chính xác trong các bệnh Hb do máy xung nhịp không phát hiện được những hồng cầu bất thường. Sở dĩ em thấy nó hại não là vì não của em vốn dĩ đã là một mớ bòng bong rồi."

Vừa nói anh vừa cầm cây viết chì của cô gõ mạnh vào trán cái 'bong'.

Tâm Đan bĩu môi xoa xoa cái trán. "Gì chứ, chỉ là tạm thời quên thôi. Anh quên rồi sao? Trí nhớ em rất tốt."

"À phải rồi, dạo này em ngủ có ngon không?"

"Hả?" Tâm Đan có chút không thích ứng kịp, tự dưng lại chuyển sang vấn đề giấc ngủ của cô. "À, cũng tạm. Nửa đêm tỉnh dậy mấy lần nhưng may mắn là ngủ lại được."

"Trước giờ vẫn vậy sao?"

Tâm Đan có cảm giác anh đang nhập vai bác sĩ để hỏi bệnh cô. "À, thỉnh thoảng thôi. Lúc nào áp lực quá thì mới như vậy."

Vì vậy thầy Ngụy à, đừng bắt em học thêm hai tiếng nữa.

Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Học tiếp đi, anh đi đây một lúc."

Thế là cô vẫn phải cắm đầu vào ăn chữ.

Qua ngày hôm sau, vừa bước vào nhà cô đã cảm nhận được có gì đó lạ lạ. Khắp nơi trong nhà đều được đặt một cái lò điều hương nho nhỏ làm cho đi tới đâu cũng ngửi được hương thơm dịu nhẹ của thảo dược. Giấc ngủ của cô đêm hôm đó cũng vô cùng suôn sẻ, lâu lắm rồi mới có thể ngủ trọn một giấc tới sáng như thế này.

Ngày thi cận kề cuối cùng cũng phải tới, sinh viên trong trường đều cực kì lo lắng. Chỉ mới vài ngày không gặp Gia Vi và Mộng Hương vậy mà hai người họ đã trở thành mắt gấu trúc cả rồi, trông như là già đi mấy tuổi.

Trời đã sinh ra môn học sao lại còn sinh ra thi cử?

Giám thị gác thi vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí còn có cả cảnh sát đứng gác bên ngoài hành lang. Gác thi chính lần này là thầy hiệu trưởng già và Ngụy Giang Thiên. Thầy hiệu trưởng thì lần trước cô đã được gặp ông ấy một lần nhưng cũng nhận ra ông ấy khó tính vô cùng. Còn Ngụy Giang Thiên thì từ đầu tới cuối vẫn loanh quanh khu vực cô ngồi.

Tâm Đan nghiến răng, chửi thầm trong bụng. Thế thì làm sao cô giở mớ tài liệu trong túi quần ra đây?

Cho tới lúc gần hết giờ, Tâm Đan ngồi nhẩm lại số điểm mà mình có thể đạt được, chỉ có 80, căn bản chưa đủ tiêu chuẩn mà Ngụy Giang Thiên đặt ra cho cô trước đó.

Tâm Đan ôm đầu, lần này cô chết chắc rồi...

Còn cái tên đáng ghét kia vẫn không rời đi, đứng ngay cạnh cô.

Cho tới lúc chỉ còn năm phút là chuông reo, Tâm Đan mới phát hiện khóe miệng anh hơi cử động. Ban đầu đúng là không để ý nhưng khi nhận ra anh đang nhắc đáp án trắc nghiệm cho cô thì phải?

Lạy trời lạy đất, cuối cùng thì Ngụy đại gia cũng mở lòng bát ái rồi.

Thế nhưng xui xẻo cho cô là điểm không phải do Ngụy Giang Thiên chấm.

Vậy nên lúc nhận bảng điểm, cô cũng chỉ với được mức 83. Cùng lắm chỉ mới B+ thôi.

Thế là Tâm Đan không cam tâm, cầm theo bảng điểm tới gặp thầy hiệu trưởng năn nỉ ỉ ôi, dù gì vẫn chưa chính thức chốt điểm, theo luật thì sinh viên vẫn còn cơ hội gỡ gạc là điểm số. Lúc cô xông vào phòng giám hiệu, Ngụy Giang Thiên cũng có mặt ở đó, anh nhìn thấy cô khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.

Cứ như thể biết trước cô gái nhỏ này sẽ không cam tâm để bản thân bị B+

"Em muốn gỡ điểm." Tâm Đan thẳng thắn nói ra mục đích của mình.

Thầy hiệu trước đẩy gọng kính trên mắt một cái. "Nhanh như vậy? Em đã ôn tập kỹ chưa?"

"Em không gỡ điểm bằng cách làm bài tập, em muốn hỏi thầy một câu hỏi nếu như thầy không trả lời được thì thầy phải nâng điểm cho em lên 90."

Thầy hiệu trưởng sững sờ, không biết mình có nghe lầm hay không?

Ngụy Giang Thiên ngồi bên cạnh lên tiếng. "Lâm Dung Tâm Đan, chẳng lẽ em không biết thầy hiệu trưởng của chúng ta là bách khoa toàn thư sao? Em như vậy khác gì tìm đường chết chứ?"

Tâm Đan hất cằm, âm thầm cười trong lòng.

Quả nhiên lời nói của Ngụy Giang Thiên đã tâng bốc thầy hiệu trưởng lên mây, khiến ông ấy muốn từ chối cũng không được.

"Được rồi, em hỏi đi."

Cô mỉm cười. "Cái gì hợp pháp nhưng không hợp lý, hợp lý nhưng lại không hợp pháp, và chẳng hợp lý cũng như hợp pháp?"

Cái này...

Thầy hiệu trưởng nhìn sang Ngụy Giang Thiên rồi lại ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn không thể nghĩ được đáp án đành giở bảng điểm sửa lại điểm số trong giấy tờ.

Khi cô đã tận mắt nhìn thấy thầy ấy sửa điểm cho mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Thầy hiệu trưởng hỏi "Đáp án là gì, tôi cảnh cáo em nếu đáp án là thứ lung tung tôi sẽ hạ điểm xuống."

Trên đời này làm gì có hợp lý với hợp pháp loạn xạ ngậu như vậy?

Ngụy Giang Thiên thản nhiên uống một ngụm trà, sau khi nghĩ ra được đáp án của câu hỏi kia thì không nhịn được bật cười.

Đúng là con quạ đa mưu túc trí.

"Thưa thầy! Thầy đã 63 tuổi rồi và cưới một người phụ nữ 19 tuổi, điều này hợp pháp nhưng không hợp lý. Vợ thầy có một người tình mới 25 tuổi, điều này hợp lý nhưng không hợp pháp. Vừa rồi thầy lại cho sinh viên học y gỡ điểm bằng câu hỏi có thiên hướng về ngành luật, như vậy là chẳng hợp pháp cũng chẳng hợp lý gì cả."

Hiệu trưởng ban đầu là sửng sốt sau đó tức tối, vừa hận mình bị phản bội vừa xấu hổ vì để chuyện riêng tư trong nhà lọt ra ngoài.

Nhưng cuối cùng Tâm Đan cũng có thể an toàn rút lui. 90 điểm dù gì cũng lên hàng A, so với năm nhất quả thật khác biệt rất lớn. Công lao này đương nhiên là có 50% thuộc về Ngụy Giang Thiên, nếu không vì anh nghiêm khắc ép cô học sống học chết thì làm sao có thể đạt tới ngưỡng kết quả này?

Được điểm cao đương nhiên là phải vui vẻ, nhưng thời gian vui vẻ chưa được bao lâu thì lại nghe hung tin từ miệng Gia Mộng Hương. Thời gian nghỉ ngơi giữa kỳ của sinh viên năm hai sẽ rút ngắn lại còn có một tuần là phải ôn tập để vào năm ba rồi.

"Không phải chứ, hay là tại vì thầy hiệu trưởng vì quá xấu hổ mà cố ý hành hạ chúng ta?" Nếu như vậy thì Tâm Đan cô chính là tội nhân của cả trường này rồi.

Dương Nam Phương đưa chai nước suối trong tay cho cô. "Đừng nghĩ nhiều nữa, vào năm hai ai mà chẳng như vậy."

Gia Vi ngả đầu dựa vào vai Tâm Đan. "Nhưng có một tuần thì ngủ được bao nhiêu? Mấy ngày qua ôn tập mệt đến mức thiếu ngủ trầm trọng, anh xem, mắt em giờ thành mắt của Panda rồi này."

Mộng Hương cũng ỉu xìu dựa vào vai còn lại của Tâm Đan. "Quạ con à, sao mắt của cậu không bị biến thành gấu trúc vậy?"

Cô đong đưa bàn chân. "Là nhờ Giang Thiên đấy, anh ấy biết tớ áp lực nên đã để ở khắp nhà đèn tinh dầu có chứa thảo dược làm tớ ngủ an giấc vô cùng."

Dương Nam Phương. "Xem ra tình cảm hai người tiến triển tốt lắm nhỉ?"

"Không phải, nói về tiến triển thì khá chậm bởi vì em là con rùa con, cái gì cũng phải chầm chậm một chút. Mộng Hương đã nói như vậy mà."

Mộng Hương gật đầu. "Đúng rồi đó, trong chuyện tình cảm đúng là Tâm Đan không khác gì con rùa. Trong khi người ta bên ngoài yêu nhau là hừng hực lửa tình còn đằng này thầy Ngụy và cậu ấy lại chậm rãi đến mức kì lạ. Nhưng như vậy cũng tốt, chậm rãi thích nghi. À phải rồi anh Nam Phương, gần đây anh có vẻ như rất thân thiết với Ngụy Tử Anh nhỉ? Hôm qua em còn thấy hai người chạy bộ buổi sáng cùng nhau nữa."

"Là anh bị bám theo thôi." Anh hờ hững đáp.

Gia Vi nheo mắt. "Cô đanh đá đó khẳng định là thích anh rồi. Gần đây cũng bớt quậy phá trong trường hơn, chắc chắn là đang muốn giữ hình tượng."

Dương Nam Phương cười cười. "Anh thì thấy ngược lại, Ngụy Tử Anh trước mặt anh ngả ngớn không khác gì bộ dáng lúc ban đầu. Anh thấy giữa cô ấy và Tâm Đan cũng có nhiều điểm tương đồng."

Cô nghe tới tên mình thì sừng lông nhím lên. "Này, em với nhỏ đanh đá đó giống cái gì chứ?"

Mộng Hương phản ứng. "Phải đó, Tâm Đan nhà ta hiền thục nết na. Dịu dàng nữ tính, thoát tục thuần khiết có điểm nào trần tục như Ngụy Tử Anh kia chứ?"

Gia Vi. "Mộng Hương à, cậu phải nhịn nôn bao nhiêu mới có thể nói ra mấy câu vừa rồi thế?"

"Cũng khá nhiều đấy."

"..."Tâm Đan. "Bỏ đi, không nói với hai người nữa. Tớ đi tìm Giang Thiên của tớ ăn cơm, chúc mừng tớ được 90 điểm."

Dương Nam Phương thấy cô đứng lên, vội lên tiếng. "Không đi cùng bọn anh sao?"

"Mấy người để sau đi, mỹ nam sẽ để lên hàng đầu." Tâm Đan cười tươi như hoa.

Gia Vi chỉ tay. "Cái đồ trọng sắc khinh bạn, bộ anh Nam Phương của chúng ta không có nhan sắc sao?"

"Không không không không." Tâm Đan nhón chân khoác vai Dương Nam Phương. "Dương đại thần là để thắp nhang cúng thôi."

Mộng Hương. "Thôi thì anh Nam Phương cứ để dành cho Ngụy Tử Anh thôi."

Tâm Đan chống nạnh. "Không được, chừng nữa anh Nam Phương có đối tượng làm bạn gái nhất định phải dẫn lại ra mắt với tớ trước khi về nhà ra mắt bố mẹ. Bởi vì sao? Bởi vì nhãn lực của Lâm Dung Tâm Đan tớ đây rất tốt, nếu không sao có thể nhìn trúng người hoàn hảo như Giang Thiên chứ..."

Haizz, làm ơn đi. Ở đây ai cũng nổi hết da gà rồi này.

Dương Nam Phương đứng bên cạnh chỉ biết cười trừ.

Tối hôm đó cô và Ngụy Giang Thiên dẫn theo HiKa và Hồ Lô đi tới một quán thịt nướng ven đường ăn mừng chiến thắng. Dĩ nhiên là vì có động vật nên không tiện vào nhà hàng lớn mà Tâm Đan cũng chẳng thích mấy nơi đầy quy củ kia là bao. ứ ăn ở quán ven đường, thoải mái lại thoáng đãng hơn nữa chất lượng chắc gì không bằng nhà hàng năm sao?

Mỗi lúc ở cạnh nhau Ngụy Giang Thiên hình như vẫn luôn thuận theo ý muốn của cô, trừ cái việc dạy học lái xe cô năn nỉ mãi mà chẳng lay động được anh.

Cả nhà bốn thành viên ngồi trong quán thịt nướng khá phức tạp cũng thu hút được không ít ánh mắt của những người xung quanh.

Cả nhà bốn thành viên? Tâm Đan giật mình, tại sao bản thân lại sử dụng cụm từ có phần quái lạ này nhỉ?

"Nếu như thời gian nghỉ ngơi được kéo dài thêm thì hay quá rồi, chỉ được có một tuần chẳng đâu vào đâu." Tâm Đan vừa ăn thịt vừa nói.

Ngụy Giang Thiên chậm rãi nướng thịt, nhưng miếng thịt qua tay anh đều có độ vàng rất đều hơn nữ còn vừa chín là được lấy ra khỏi vỉ nướng nên có mùi cực kì thơm. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen dài tay nhưng hiện giờ lại xắn bớt phần tay áo lên tới khủy tay để tiện cho việc nướng thịt. "Thế nào là chẳng đâu vào đâu, nghỉ một tuần cũng đủ cho chúng ta đi chơi."

"Đi đâu?" Tâm Đan nghe tới đi chơi liền cao hứng đột xuất, hai tay chống lên bàn nhìn anh.

"Một nơi có ngói xanh gạch đỏ, có biển có núi, có tầm nhìn đẹp có cả một cánh đồng hoa tulip bất tận."

Ánh mắt Ngụy Giang Thiên tựa như là đang hồi tưởng lại nói tuyệt đẹp đó.

Còn cô lại vô cùng hứng thú, còn có nơi không khác gì thiên đường như vậy sao?

"Là nơi nào thế?"

Anh nhìn cô. "Nơi anh sinh ra."