Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 67: Em dùng sữa tắm của anh?




Các bác sĩ ở đây hình như đều xem lời của Ngụy Giang Thiên là mệnh lệnh, cho dù vị bác sĩ nữ kia hết ca trực nhưng khi biết anh cho gọi khẩn cấp liền vội tới mức mang lộn dép chạy tới đây.

Quá trình tiêm thuốc thật sự là khổ nạn...

Ngụy Giang Thiên ngồi ngoài phòng tiêm mà còn bị tiếng hét của Tâm Đan làm chói tai không biết vị bác sĩ kia có giữ được màng nhĩ nguyên vẹn hay không.

Sau khi tiêm xong, mông cô đau đến mức ngồi không được.

Tâm Đan bước ra khỏi phòng tiêm, hai mắt đã đỏ hoe làm Ngụy Giang Thiên nhìn thấy liền đau lòng không biết để đâu cho hết. Anh bước lên kéo lấy gáy cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô. "Không sao rồi."

Tâm Đan giơ tay dụi mắt, giọng nói của anh trầm ấm mà dịu dàng nhưng cô không thể thấy được loại ánh mắt sắc lạnh khi nhìn tới vị bác sĩ nữ đang gom đồ đi ra kia. Anh dọa làm cho cô ấy sợ tới mức run cả người liền giải thích rằng là do trong quá trình tiêm Tâm Đan giãy dụa nên vết tiêm có hơi đau.

Ngụy Giang Thiên không trả lời, kiên trì vỗ vai Tâm Đan bảo vị bác sĩ kia mau rời khỏi.

Vết thương của Mộng Hương đúng là cần phải nhập viện vài ngày, dù gì thì ký túc cũng không còn chỗ để ngủ, hiện giờ khắp người cô cũng toàn là mùi xăng nồng nặc. Giờ phút này cô sợ lửa vô cùng, chỉ mong xung quanh không có ai dùng bật lửa hút thuốc lỡ như lan sang cô chắc chắn cô sẽ cháy thành than. Ngụy Giang Thiên đề nghị cô về nhà anh, dù gì thì bệnh viện cũng không tốt lắm, một phòng cũng chỉ miễn cưỡng chứa được hai người hơn nữa người ra kẻ vào vô cùng phức tạp, về ký túc thì cũng không còn chỗ để ngủ nếu không muốn khoa trương đi mướn khách sạn ngủ thì cô chỉ còn cách đến nhà anh.

Tâm Đan có chút lưỡng lự, thứ nhất quan hệ của hai người bây giờ cũng không bình thường như lúc trước, đến nhà anh ngủ một đêm có vẻ nghe kiểu gì cũng khiến người ta tay run tim đập nhanh cho mà coi. Thứ hai, cô cũng không thể thiếu nghĩa khí mà đi đến một nơi chăn êm nệm ấm, có phó phòng điều hòa, có đèn pha lê ngủ trong khi hai người bạn của mình đang chui chúc trong phòng bệnh ở bệnh viện được. Thứ ba, nếu cô đi Gia Vi chắc chắn sẽ đưa ra thắc mắc, cô đi đâu? Cô dĩ nhiên không thể trả lời rằng đi đến nhà thầy Ngụy ngủ được. Về tình về lý, đều quá khiên cưỡng.

Khi nghe được ba lý do này của Tâm Đan Ngụy Giang Thiên có chút chóng mặt, không mất quá nhiều thời gian để anh đưa ra ba lý do khác phản biện. "Thứ nhất, anh sống ba mươi mốt năm trên đời không có phụ cũng chẳng sao, em cho rằng... mị lực của em đủ để làm anh từ chính nhân quân tử biến thành cầm thú sao? Thứ hai, căn phòng bệnh chật chội này miễn cưỡng lắm cũng chỉ chứa được hai người, em ở lại chính là làm cho điều kiện càng hạn hẹp hơn chuyện này không liên quan gì tới nghĩa khí. Thứ ba em có thể nói với Gia Vi rằng em đi tới nơi nào đó, anh nhớ em nói dối hay lắm cơ mà?"

Thôi được rồi, cô lại thua vì cãi không lại anh.

Vừa mới tiêm thuốc ở mông xong nên không thể nào có chuyện cô ngồi ghế ngủ suốt một đêm được, điều đó quá vô nhân đạo với cô rồi.

Ngay cả ngồi ghế phụ trong siêu xe của anh cô còn nhức nhối cả bàn mông nếu ngồi cái ghế trong bệnh viện suốt một đêm chắc ngày mai người đi chụp hình citi cắt lớp vùng mông là cô chứ không phải Mộng Hương.

"Em đã nói rồi là không cần tiêm, một hai bảo em đi tiêm giờ đau chết đi được." Tâm Đan bực bội, suốt đường đi cứ liên tục càu nhàu không ngừng miệng được, đem hết mọi cơn đau trên hai cánh tay và vùng mông tống hết lên người Ngụy Giang Thiên.

"Em vẫn tiêm sẽ tốt hơn." Ngụy Giang Thiên cho xe chạy chậm lại, hạ cửa kính xuống để gió ở ngoài lùa vào giúp cô hạ hỏa.

"Từ nhỏ tới lớn em có tiêm cái gì đâu chẳng phải cũng sống an toàn đến năm mười chín tuổi sao?" Tâm Đan bĩu môi.

"Cái này không phải là chuyện nhỏ không thể lấy tính mạng ra cược được, một khi thật sự bị uốn ván em có lên trời cũng không chữa nổi đâu. Cũng đừng có tự hào từ nhỏ tới lớn không tiêm vẫn sống, đợi tuần sau anh sẽ dẫn em đi tiêm phòng."

"Aiz, đã nói không cần mà." Cô cáu gắt. "Em không cần tiêm, từ nhỏ tới lớn em ghét nhất là tiêm đấy."

Ngụy Giang Thiên phì cười, một tay giữ vô lăng tay còn lại giơ qua vò tóc cô. "Anh đúng là nhặt con đem về nuôi mà."

Tâm Đan mỉm cười cắn môi, ngọt ngào đáp lại. "Không, anh chính là trâu già mà gặm cỏ non."

"Này, thưa quan tòa tôi chưa có gặm nhé." Anh đáp.

Vừa dứt lời thì có người gọi tới, điện thoại reo lên, anh gắn tai nghe vào tai rồi lên máy. "Chuyện gì?"

Tâm Đan len lén quan sát anh, mới vừa rồi còn cười nói với cô là thế nhưng khi nghe điện thoại, hai chữ đầu tiên của anh phát ra lại có vẻ nghiêm nghị hơn rất nhiều. Không biết người bên kia nói cái gì, chỉ thấy biểu cảm của anh lạnh đi vài phần. "Tôi biết rồi."

Anh ngắt máy, cô lại tò mò. "Có chuyện gì à?"

Anh khẽ cười. "Không có gì."

Ngụy Giang Thiên đưa Tâm Đan về nhà nhưng anh không vào bên trong, anh bảo cô đã biết mật khẩu nhà thì hãy vào nghỉ ngơi trước vừa rồi bệnh viện gọi tới nói là có ca phẫu thuật khẩn cấp nên anh phải tới đó một chuyến. Tâm Đan cũng không nghi ngờ gì, cô biết anh là người rất bận rộn nên không lằng nhằng nhiều liền để anh rời khỏi. Mở cửa nhà rồi đi vào trong, HiKa vừa nhìn thấy cô thì phóng tới, mới không gặp một thời gian mà con chó này đã lớn hơn thấy rõ, giống Alsaka khủng nhất cũng phải cao bằng con người khi đứng bằng hai chân, nói không chừng vài ba tháng nữa HiKa sẽ còn to hơn cả cô cho mà xem.

Còn Hồ Lô, thôi đừng nhắc về nó nữa, cái thằng này thật sự y như bị tự kỷ vậy.

Cũng thật là may là trước khi đưa Mộng Hương vào bệnh viện Tâm Đan có tranh thủ lụm vài bộ y phục đem theo nên sau khi tắm rửa bằng nước nóng cô cũng không đến ức không tìm được một mảnh vải che thân. Phòng tắm được làm bằng loại kính mờ mờ ảo ảo trong đúng theo kiểu phong cách của mấy người nhà giàu, sàn gạch được làm bằng đá cẩm thạch mát lạnh, Tâm Đan thích thủ bỏ cả giày dép ra đi chân trần để cảm nhận sự lành lạnh mát rượi từ mặt đất. Bồn tắm hình tròn, phía sau là khung cảnh biển bao la, phóng tầm nhìn ra xa chính là những ngọn đèn lấp lánh của thành phố Bách Nhật. Đứng từ góc độ này mà nhìn cô mới thấy hóa ra giữa mình và thành Bách Nhật hiện giờ đã cách xa một con biển như vậy.

Tâm Đan định tắm mà không cần sữa tắm, vì cô chỉ thích một kiểu sữa tắm đặc trưng nếu dùng loại khác e rằng bản thân sẽ không quen. Nhưng mà mùi xăng trên người lại không thể tẩy sạch chỉ bằng nước lạnh, cuối cùng cô đành đi tới một cái tủ kính nhỏ được gắn trên tường trong phòng tắm mở ra xem có loại sữa tắm nào dùng được hay không.

Nào ngờ, vừa nhìn tới Tâm Đan cũng phải trừng to mắt kinh ngạc. Bản thân cô là con gái, những vật dụng cá nhân dùng để tắm rửa cũng không nhiều như của Ngụy Giang Thiên.

Nước hoa, tinh dầu thơm, mười ba loại dầu gội và sữa tắm các loại, dung dịch diệt khuẩn, có tới hàng tá các nhãn hiệu khác nhau. Cô không ngờ tới một người đàn ông độc thân cũng chăm chúc bản thân mình một cách quá đáng như vậy, có lẽ là ảnh hưởng nghề nghiệp chẳng? Tâm Đan cầm từng lọ sữa tắm lên ngửi thử xem mình thích mùi nào, khi ngửi đến một loại có vẻ hơi quen quen, hình như cô đã ngửi được trên người của anh một lần rồi.

Hình như anh rất thích loại sữa tắm này thì phải.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tâm Đan lại chọn ngay loại này.

Được rồi, cô thừa nhận bản thân mình là một sắc nữ đi. Làm chuyện mờ ám như vậy, lương tâm cũng áy náy vô cùng, nhưng thôi kệ vậy.

Sau khi tắm xong thì Tâm Đan có điện thoại, là Dương Nam Phương gọi tới. Đại khái là anh ta lo lắng khi biết tin chuyện xảy ra ở ký túc xá nên muốn hỏi xem cô và mọi người có sao hay không, Tâm Đan tuy cảm động nhưng vẫn độc miệng nói. "Chuyện xảy ra lúc bốn giờ chiều bây giờ là tám giờ tối. Đại ca à, nếu như em bị hành hung thì bây giờ xác cũng lạnh rồi anh gọi điện cho ma à."

"Cái miệng phỉ phui, cái đồ con quạ này." Hiếm khi Dương Nam Phương khẩn trương mắt cô kiểu này làm cho Tâm Đan có chút ngạc nhiên.

Tâm Đan cười nói vài câu báo bình an rồi cúp máy, Dương Nam Phương cũng bận công việc nên không nói nhiều được. Cô gọi cho Gia Vi hỏi tình hình của Mộng Hương, khi biết không có tình hình gì đáng nói thì mới an tâm ném điện thoại lên bàn đùa giỡn với HiKa. Thấ Hồ Lô cứ nằm một góc, tự dưng cô nổi lòng trắc ẩn đi tới ngồi trước mặt con chó. "Này, sao mày không thích tao?"

Hồ Lô nhìn cô, gừ một tiếng rõ cáu gắt.

Tâm Đan thở dài, không thèm đôi co với nó nữa. Sao chó thời đại này lại chảnh hơn con chó thế nhỉ?

Cô nằm trên ghế sô pha lấy điện thoại ra chơi game một vài ván rồi ngủ quên lúc nào không hay. Ghế sô pha của nhà giàu đúng là có khác, cho dù nằm ngủ cũng thấy thoải mái vô cùng.

Không biết qua bao lâu, cửa nhà mở ra. Lần này là Ngụy Giang Thiên, vừa nhìn thấy anh, cả hai con chó chạy ra chào đón rất nồng nhiệt. Anh liền ra hiệu cho tụi nó im lặng bởi vì anh thấy có một sinh vật nhỏ đang nằm trên sô pha, anh xoa đầu hai con chó một cái rồi đi vào trong nhà ném áo khoác lên bàn.

Tâm Đan ngủ say, hơi thở cũng đều đặn, có vẻ như vì lạnh mà cô cuộn tròn người lại không khác gì con tôm kho tàu. Anh lắc đầu, phòng ngủ chính thì không vào nằm lại cuộn tròn người trên ghế thế này, trên tay vẫn còn cầm điện thoại cứ như kiểu một con nghiện mạng xã hội làm cho anh cũng hết cách. Ngụy Giang Thiên khéo léo lấy điện thoại của cô để qua một bên rồi cẩn thận bế cô đi vào phòng ngủ. Tâm Đan chính là điển hình của kiểu người ngủ là quên hết trời trăng mây nước cho dù có đánh trống khua chiêng cỡ nào cũng không tỉnh lại nên cho dù anh có bế cô đi thỉnh kinh đi nữa thì có lẽ khi đến Tây Thiên rồi cô vẫn còn ngáy khò khò chào phật tổ.

Khi được đặt xuống cái nệm êm ái, Tâm Đan thoải mái "ưm lên một tiếng thõa mãn, trong mơ cô thấy ông bụt cho mình lên một cỗ xe đầy bông y tế, nằm êm ái chết đi được.

Biểu cảm hiện giờ của cô gần như làm tan chảy trái tim đang tràn ngập nặng nề của anh, Ngụy Giang Thiên bất giác cong khóe môi, giơ tay lấy điều khiển trên bàn bật điều hòa làm ấm phòng lên một chút.

Hơi ấm từ điều hòa phả ra chỉ trong phút chốc đã lấy lại đồ hồng trên gương mặt nhợt nhạt đang say ngủ, làn da mịn màng giống như da của trẻ sơ sinh. Ngụy Giang Thiên nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp nhẹ da mặt cô, không ngờ càng sờ càng cảm thấy thích đến như vậy. Xúc cảm mềm mại dưới tay không khỏi khiến anh mê luyến. Nếu như Tâm Đan lúc tỉnh mang dáng vẻ của một cô gái không chịu thua ai mà giương cung bạt kiếm, có khi lại hiếu động chạy đông chạy tây thì cô của lúc ngủ lại mang một vẻ thanh thoát nhẹ nhàng khiến cõi lòng anh yên tĩnh hơn vài phần.

Anh thừa nhận bản thân ngay từ đầu đã lừa dối cô, anh thật sự không phải tốt đẹp như cô nghĩ. Phía sau cái dáng vẻ tốt đẹp dốc hết sức cứu người trong bệnh viện mới là con người thật của anh, anh cũng biết bản thân không phải thên thần. Mà thật ra anh cũng không hề muốn lừa gạt cô hay nói đúng hơn là chưa từng có chủ ý đó trong đầu, chỉ là khi đối diện với cô nhóc này anh lại không vô thức trở nên tốt đẹp, chỉ tốt đẹp với một mình cô mà thôi. Bọn họ nói anh máu lạnh, ba mươi năm nay anh cũng nghĩ bản thân mình máu lạnh nhưng chỉ khi gặp Tâm Đan, anh mới biết hóa ra máu của mình không hề lạnh như mình vẫn tưởng.

Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô, hôm đó là ngày quốc tế thiếu nhi, anh vốn dĩ không hề có ý định bước vào tiệm bánh đó nhưng vì Khắc Đăng Khôi cứ liên tục nài nỉ nên anh cũng hết cách dẫn cậu nhóc vào ăn. Ngụy Giang Thiên không thích đồ ngọt, vì vậy cả buổi anh cũng không ngó ngàng gì tới thực đơn mà để cho Khắc Đăng Khôi tự lựa, nào ngờ thằng nhóc đó bị chứng khó khăn lựa chọn cũng nhờ vậy mà anh đứng trước quầy gọi món lâu hơn một chút. Đầu tiên ấn tượng của anh về cô không nhiều, cùng lắm chỉ có một chút nhận định giọng nói của cô gái kia rất êm tai, ngoại hình xinh đẹp, vậy là xong. Một lúc sau có một cô gái chạy vào nói rằng bản thân gọi thiếu hàng, Tâm Đan hỏi chuyện một vài câu rồi nhấc máy gọi cho quản lý của tiệm bánh kia thú nhận lỗi. Anh không biết quản lý kia có gắt gỏng trong điện thoại với cô hay không nhưng mà cách nói chuyện của cô rất khéo léo, hoàn toàn không giống như lối ăn nói của một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, khi nói xin lỗi thậm chí còn khoa trương cúi người mặc dù chỉ là đang nói chuyện điện thoại, điều đó làm anh thấy hơi khôi hài. Một cô gái nhìn qua hình như còn là sinh viên lại biết cách đối nhân xử thế, khi mình làm sơ sót làm sai việc gì đó thì phải biết cách giải quyết khéo léo. Giữa bị người khác gọi đến đòi hàng và tố cáo cửa hiệu gian dối khi giao dịch và mình chủ động gọi đến thú nhận việc mình đã sơ suất làm thiếu hàng của người ta mang đến kết quả khác biệt rất lớn.

Sau khi giải quyết xong chuyện qua điện thoại, cô quay lại nói với cô gái kia một câu rằng có thấy ánh hào quang từ người thần hộ mệnh phát ra hay không? Cái ngữ điệu ngã ngớn khác xa với lúc đàm phán trong điện thoại không khỏi làm Ngụy Giang Thiên vô thức phải phì cười, quả thật lúc đó anh đã vô cùng để tâm tới Tâm Đan, nói không ngoa chút nào, câu nói đùa kia của cô thật sự đã ứng lên người anh. Giờ phút đó trên người cô đúng là có ánh hào quang, chính nó làm cô khác biệt so với những người khác. Cô gái nhỏ nhìn anh gọi một tiếng "tiên sinh" rồi còn gợi ý anh dùng thử món bánh ngọt của cửa tiệm cô làm, Ngụy Giang Thiên vốn dĩ rất ghét ăn những thứ ngọt ngọt vậy mà ma xui quỷ khiến lại bị lời nói của cô thuyết phục.

Hóa ra trái tim giống như đã chết lưu trong lồng ngực của anh vẫn còn biết rung động, có lẽ đó là một điều đáng mừng rỡ. Nhưng suy cho cùng giữa bọn họ không có quá nhiều liên kết, cho dù là rung động thì cũng chẳng qua là lần đầu gặp gỡ.

Cách làm việc cùng logic của Ngụy Giang Thiên trước giờ khá lập dị, người ta đi nhận chức buổi sáng trong giờ hành chính còn anh thì lại thích đi nhận chức vào buổi tối. Nhưng anh không ngờ tới còn có một người cũng hành động lập dị như anh, đó chính là cô gái phục vụ ở tiệm bánh, nửa đêm không ngủ lại đi chạy bộ dưới sân trường.

Hóa ra tư tưởng lập dị gặp nhau chính là như vậy.

Sau này khi biết được tên Tâm Đan, Ngụy Giang Thiên đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần trong đầu cái tên đấy. Anh tìm mọi cách để tiếp cận cô. Trên thực tế, cuộc đời vốn không phải phim ảnh được biên kịch sẵn trước máy quay, không bao giờ có nhiều lần vô tình gặp gỡ như vậy. Sở dĩ có qua nhiều lần trùng hợp gặp nhau chỉ là vì anh luôn vờ như xuất hiện ở chỗ cô đến và giả vờ tất cả là tình cờ. Trong đầu anh không còn những dãy số phức tạp của hồ sơ tài liệu mà thay vào đó là hình ảnh cô mỉm cười nói chuyện với bạn bè. Bất cứ ai bỗng nhiên tình cờ nhắc đến tên hoặc điều gì liên quan đến cô là ngay lập tức Ngụy Giang Thiên sẽ biến thành ra đa tín hiệu thu về hoàn hảo không sót một từ. Anh là một người có xu hướng cầu toàn đối với bản thân vì vậy vẫn luôn chăm sóc và chú ý đến bề ngoài của mình, nhưng sau khi gặp cô, anh đột nhiên trở nên "cuồng" bản thân nhiều hơn, đến mức nhiều khi rằng có khi nào mình bị chứng ái kỷ không?

Anh miết nhẹ ngón tay lên gò má nhỏ của người con gái đang say ngủ.

Ngón tay anh đổi hướng, dịch xuống dưới bờ môi người con gái,dưới ánh đèn, da thịt cô thêm phần nhợt nhạt tựa như một con bướm đang chuẩn bị phá kén.

Đôi môi anh mang theo sự nặng nề trong tâm trí đáp xuống, không chút kiêng kị xâm chiếm cái miệng nhỏ của cô. Tâm Đan vẫn trong cơn mê ngủ, hoàn toàn không chút phòng bị và ý thức được nguy hiểm, cô cảm thấy môi mình hình như hơi tê tê, tưởng rằng mũi cắn nên muốn nghiêng đầu tránh đi. Ngụy Giang Thiên không để cô thực hiện hành vi trốn tránh này, hai tay giữ chặt gương mặt của cô.

Nụ hôn của anh cuồng dại, phóng túng, mang theo một sự áp lực không thể xem thường. Cuối cùng Tâm Đan cũng bị đánh thức, nhìn thấy gương mặt của anh cách mặt mình gần trong gang tấc, trong nhất thời như có một tiếng sét đánh sầm xuống đại não làm cô bất động giây lát.

Ngụy Giang Thiên từ từ liếm môi cô sau đó tách hai hàm răng của cô ra, bá đạo xâm nhập vào bên trong khoang miệng nhỏ vây bắt cái lưỡi đinh hương, không cho phép cô trốn tránh.

"Anh, anh đợi chút..." Tâm Đan đập tay vào vai anh kháng nghị, cô xoay mặt qua một bên tranh thủ hít thở nhưng cũng vô tình tạo điều kiện cho môi anh trượt xuống cái cổ mịn màng.

Hơi ấm của người con gái cùng với hương thơm dịu nhẹ trên người giống như một loại độc dược chí mạng đối với Ngụy Giang Thiên. Anh cắn nhẹ lên cổ cô, chỉ hận không thể đem vật nhỏ dưới thân nuốt trọn vào bụng.

Từ cổ truyền đến một hồi tê dại làm cả người cô kinh hãi run rẩy, Tâm Đan cắn chặt môi, loại cảm giác này vô cùng kì lạ.

Con ngươi màu đen luôn bình tĩnh trước sau như một, vì khám phá được sự mềm mại của cô mà đã sớm phủ lên một ngọn lửa nguy hiểm.

Tâm Đan lại càng không ngu ngốc, cô rõ ràng nhận ra được sự nóng rẫy làn da nơi lồng ngực của anh. Nhịp tim trầm ổn thường ngày của anh giờ lại đập vô cùng nhanh, tựa như từng tảng đá làm cho tay cô cũng tê rần.

Liền ngay sau đó, cô cảm nhận được ngực của mình bị chạm vào, dấy lên một khoái cảm trần trụi. Tâm Đan trừng lớn mắt, cố gắng dùng ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà làm tỉnh táo lại thần trí dần trở nên u muội của mình. "Ngụy Giang Thiên!"

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách thảng thốt như vậy, sự nhiệt tình hiện giờ của anh giống như dã thú đang muốn chén sạch mồi ngon không khỏi dọa cho Tâm Đan hoảng sợ.

Mà tiếng gọi này của cô chứa đầy sự kinh hãi, anh không muốn cũng phải bất đắc dĩ ngừng lại. Cúi đầu liếm nhẹ cánh môi của cô, hơi thở cũng chẳng thể ổn định được, phả lên gương mặt đỏ ửng yêu kiều của cô. "Tâm Đan..."

Cô nuốt nước bọt, không trả lời, đưa mắt nhìn anh chăm chăm không dám chớp mắt dù chỉ một cái, mà Ngụy Giang Thiên sau khi gọi cô một tiếng như thế cũng không nói gì thêm, ở khoảng cách gần như vậy, anh trên cô dưới, cô rõ ràng nhìn ra được một vài tia phức tạp đan xen với dục vọng trong mắt anh.

Lần này anh lại cúi xuống hôn cô, dịu dàng mà quấn quýt. Hơi thở của anh nồng đậm phả vào chóp mũi của cô, lần này khác với khi nãy, anh dường như là đang dẫn dắt cô đi từng bước một.

Nhưng lần này, cũng chỉ đơn giản là hôn môi, tiến một bước lại chần chừ không tiến bước thứ hai. Rời khỏi môi cô, anh tì đầu vào trán cô thở dài, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen. "Em dùng sữa tắm của anh?"

"Dạ..."

Anh khẽ cười, hôn lên trán cô. "Ngủ sớm đi."

Ngụy Giang Thiên rời khỏi phòng ngủ chính, cánh cửa đóng lại còn Tâm Đan vẫn không thể chợp mắt, nhịp tim trong ngực cứ như một đứa trẻ không nghe lời đập rộn ràng khắp nơi. Cô chạy vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại, hít sâu một hơi cố gắng áp chế tâm tình của mình. Nếu cứ như vậy chắc là lần sau cô thà ngủ bệnh viện cũng không dám tới nhà anh ngủ, nếu không sẽ có ngày cô phải nhập viện vì nhồi máu cơ tim mất thôi.

Công việc đối với Ngụy Giang Thiên mà nói không cần tìm kiếm cực khổ, tùy tiện mở máy tính lên nhìn sơ qua một cái cũng có hàng tá việc cần làm. Thế như sau khi trở về từ phòng ngủ chính, anh cứ nhìn vào màn hình nên trên lap top rất lâu cũng không thể tập trung. Anh không muốn ép buộc Tâm Đan bất kì chuyện gì, anh luôn muốn dùng phương thức tự nhiên nhất có thể để cô chấp nhận anh thế như chỉ trong vòng một giây khi nãy, anh đã làm gì thế này? Lòng bàn tay dường như vẫn còn âm ỉ nhiệt độ cơ thể cùng sự mềm mại trên da thịt cô, anh chỉ hận khi nãy mình không tỉ mĩ vuốt ve những đường công hoàn hảo cô của gái nhỏ. Nhưng nghĩ kỹ lại, hóa ra vẫn là chưa hoàn toàn trỗ mã xong, nếu bắt đầu quá sớm có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt.

Không sao, nín nhịn được ba mươi năm, lý nào chờ thêm một thời gian nữa không được?