Vấn đề hòa nhập cộng đồng hình như chưa bao giờ là việc khó đối với Tâm Đan, có có thể tùy hoàn cảnh mà thích nghi nhanh nhất có thể. Chẳng hạn như ở thôn Vọng Ước này chưa tới hai ngày, cả cái thôn nhỏ nhà nào cũng biết tên cô, đi đường mà gặp cũng dừng lại chúc tết một tiếng. Lý do không quá phức tạp, chính là vì trẻ con trong nhà họ lúc nào cũng nhắc với cha mẹ chúng rằng chị Tâm Đan làm cho con lồng đèn chơi, làm cho con hoa giấy, hoa nhựa còn làm luôn cả búp bê cho bọn chúng.
Kể từ lúc cô "lỡ tay" làm giúp Gia Gia một con chó bằng giấy thế là không biết ở đâu trong vòng hai tiếng ngắn ngủi con nít trong thôn xúm lại xem cô là cái máy sản xuất đồ chơi...
Cô biết trẻ con ở đây về mặt điều kiện có lẽ kém hơn đám trẻ con ở thành phố vì vậy dù cho có mệt cũng muốn nhân cơ hội này làm một chút niềm vui ngày tết cho bọn chúng, xem như là quà lì xì. Không mất tiền mừng tuổi mà vẫn có được sự hưởng ứng của trẻ con, khắp thiên hạ này có ai làm được như cô chứ?
Sau tết càng là khoảng thời gian kinh khủng đối với sinh viên, hàng loạt các hoạt động của trường được diễn ra. Khi nhìn tới thời gian biểu dán trên văn phòng, ai cũng phải lắc đầu ngao ngán. Thực tập ở bệnh viện, ở vùng quê, ở nông thôn nghèo ở các trường khác, có vẻ như là hiệu trưởng đang ra sức tìm mọi cơ hội cho sinh viên khoa y thực tập thì phải, như vậy càng làm thời gian của cô thêm eo hẹp. Cuối cùng Tâm Đan cũng đành phải nghỉ việc ở tiệm làm thêm một thời gian, cô nói với mọi người ở đó rằng khi rảnh sẽ quay lại làm tiếp nhưng thực chất cô biết chắc còn lâu mới có thể rãnh rỗi.
Sau khi trở về từ thôn Vọng Ước, Tâm Đan bù đầu vào việc soạn bài. Cô và Ngụy Giang Thiên cũng không gặp nhau quá nhiều ngoại trừ giờ học trên lớp, có vẻ như cả hai đều bận rộn, hình như anh cũng đã quên mọi việc xảy ra vào đêm ba mươi kia rồi.
Nhiều lúc Tâm Đan lại đặt nặng vấn đề này trong lòng, giữa bọn họ hiện giờ hình như không giống quan hệ yêu đương cho lắm, ngoại trừ những tin nhắn hỏi thăm anh cũng không tới tìm cô.
Có nhiều lúc Tâm Đan cảm thấy hình như mình đang bị đùa bỡn.
Nhưng bao nhiêu suy nghĩ đều nhanh chóng bị bài tập chôn vùi.
Ngày hôm đó, ký túc xá có biến lớn. Tâm Đan vừa đánh răng súc miệng xong bước ra thì một đám người không biết ở đâu đạp mạnh cửa xông vào phòng của bọn cô làm cho Gia Vi và Tâm Đan cũng hết sức sợ hãi. Bọn chúng có năm người đàn ông xăm trổ đầy mình nhìn có vẻ là bọn côn đồ ngoài đường, Tâm Đan không biết làm cách nào mà họ có thể thuận lợi đi vào trường thế này, cô cứ nghĩ rằng ký túc của trường sẽ an toàn lắm.
Đám côn đồ kia đến tìm Mộng Hương, cô nàng e dè bước lên, không đầu không đuôi nói. "Anh Báo à, cho em thêm thời gian có được không?"
"Thời gian? Mày hẹn bao nhiêu cái thời gian rồi hả?" Người đàn ông được gọi là anh Báo hung hăng nói lại.
Gia Vi. "Mộng Hương, họ là ai vậy? Tìm cậu làm gì?"
Mộng Hương không có tâm trí trả lời câu hỏi của Gia Vi mà lo dồn hết vào để van nài đám đàn ông hung tợn kia, nghe cô ấy nói chuyện Tâm Đan cũng hiểu được rằng co vẻ Mộng Hương đang nợ tiền của người được gọi là anh Báo kia. Cô biết hoàn cảnh gia đình Mộng Hương nghèo khó nhưng không nghĩ tới cô nàng lại đi mượn tiền của đám giang hồ này. Mà đám người kia vô cùng hung hăng dữ tợn, mặc kệ Mộng Hương xuống nước cỡ nào cũng không có ý định buông tha còn hất tung cả bàn trà lên rồi đập phá đồ đạc trong phòng.
Các sinh viên ở các phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động lớn cũng hiếu kỳ chạy qua đứng ngoài cửa sổ xem xảy ra chuyện gì.
Đám côn đồ kia còn mang cả xăng tới hất lên người Mộng Hương rồi đổ lên giường nệm của cả ba cô gái hâm dọa nếu không trả tiền cho họ họ sẽ thiêu rụi ký túc này. Mộng Hương cầu xin lại bị đạp cho một phát văng ra đầu đập vào cạnh giường, tình hình náo loạn cả buổi trời mà phụ trách quản lý an ninh ký túc và bảo vệ vẫn chưa chạy tới. Thấy một tên đàn ông muốn giẫm lên ngực Mộng Hương Tâm Đan liền quên luôn sợ hãi lao tới đạp tên đó một phát, sức của cô không làm cho hắn té ngã được nhưng vẫn có thể khiến hắn lảo đảo lui ra sau. Mộng Hương cũng phụ cô một tay, đỡ Mộng Hương đứng dậy.
"Mày là con nào? Tao cảnh cáo mày đừng có lo chuyện bao đồng." Anh Báo hung hăng chỉ thẳng vào mặt Tâm Đan.
Cô dồn hết khí lực trừng mắt. "Cô ấy là bạn tôi."
"Bạn? Vậy mày trả tiền cho nó đi. Nó chạy xe đâm vào xe tao, tổng cộng là bảy trăm triệu."
"Bảy trăm triệu?" Tâm Đan kinh ngạc. "Xe anh nạm vàng à?"
"Con mẹ nó, mày đùa tao à?" Anh Báo không có chút kiên nhẫn nào.
Tâm Đan gật đầu. "Ừ, tao đang đùa mày đấy."
Cô đi tới bàn học lấy chai nước ngọt vừa uống dở đổ hết nước bên trong ra ngoài rồi dứt khoát cầm cổ chai đập mạnh xuống bàn lụm ra một mảnh vỡ giơ về phía đám người kia. "Mày định dọa ai thế?"
Đám đàn ông dè chừng nhìn nhau, một người quát lớn. "Con ranh này, mày muốn làm gì?"
"Tụi mày có biết ở đây là đâu không? Động thủ thử đi, định đốt nhà mà, xăng cũng tưới rồi vậy thì đốt cho tao xem." Tâm Đan trừng mắt, quát lớn. "Đốt thử đi."
Lúc này đội bảo vệ cũng vừa lúc chạy tới, đám người kia để lại một câu dằn mặt rồi tháo chạy khỏi ký túc. Bên trong căn phòng chỉ còn đọng lại một mớ lộn xộn và mùi xăng nồng nặc, sinh viên bên ngoài cũng tản đi gần hết. Mộng Hương ngồi dưới đất được Gia Vi ôm vào lòng liên tục khóc lớn vì sợ hãi, Tâm Đan bỏ mảnh vỡ thủy tinh trong tay xuống thở ra một hơi nhẹ nhõm đi tới một vài bước dựng cái ghế đang ngã dưới sàn lên rồi ngồi xuống.
Cả phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Mộng Hương.
Cho tới khi cô ấy khóc đủ, Tâm Đan mới lên tiếng. "Có chuyện gì?"
Mộng Hương vẫn im lặng, có vẻ như chưa ổn định được tinh thần của mình.
Tâm Đan cũng không đợi cô ấy trả lời. "Cậu say rượu, đâm xe vào người ta, không có tiền đền. Có phải không?"
Mộng Hương khó khăn nuốt nước bọt rồi gật đầu. Gia Vi lên tiếng. "Mộng Hương gần đây cậu sao vậy? Tại sao lại liên tục uống rượu chứ?"
Mộng Hương nghẹn ngào nói. "Hình như....tớ nghiện rượu rồi, ngày nào không uống" lại cảm thấy như muốn chết đi vậy. Tớ không có tiền, không thể trả cho họ được...nhưng anh Báo là đại ca giang hồ, tớ không còn cách nào khác nữa..."
Gia Vi sốt ruột. "Thôi được rồi đừng khóc nữa, khi nãy đầu cậu bị va trúng cạnh giường phải không? Chảy máu rồi này, vết thương này cần phải tới bệnh viện may đấy. Đứng lên, tớ đưa cậu đi, Tâm Đan cậu đừng ngồi ở đó nữa mau tới giúp tớ dìu cậu ấy đi."
"Tớ không rãnh." Tâm Đan lạnh nhạt đáp, cô nhìn vết cửa đang rướm máu trên tay mình một cái rồi dời ánh mắt lên vũng xăng còn đang ở dưới chân. Tồn tại trong cái giới này cũng không phải thời gian ngắn, Tâm Đan hiểu rõ đám côn đồ kia thực chất chỉ được cái miệng là giỏi, khi nãy vì muốn lấn át sự hung hăng của đám côn đồ kia nên cô đã phải đập cả chai thủy tinh dọa bọn chúng nào ngờ trong lúc vô tình thì bị một trong số mảnh vở cứa trứng khủy tay. Vết thương này có chiều dài không hề ngắn, nhưng đau thì cũng không đau lắm vì vậy cô chỉ liếc mắt qua loa nhìn một cái rồi thôi. "Cậu tự đưa cậu ấy đi đi."
"Cậu nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn, bây giờ cậu bày ra thái độ này là sao?" Gia Vi nheo mắt.
Tâm Đan cao giọng ngắt lời cô ấy. "Nếu vừa rồi không vì tớ xem cậu ấy là bạn thì tớ đã để cho đám người kia giết chết cậu ấy rồi."
Cả Gia Vi và Mộng Hương đều không ngờ cô sẽ nói như vậy, thoáng chốc sững người.
Cách sử dụng từ ngữ này của cô vừa lạnh lùng vừa man rợ, vốn dĩ lúc trước cô thường hay quát tháo đám đàn em kiểu này nên nhất thời không kềm chế được mà quên mất Mộng Hương và Gia Vi đều là những cô gái chưa tiếp xúc qua với thế giới đen tối của cô. Tâm Đan hít sâu một hơi, rồi hạ giọng. "Tinh thần chị em của cậu ấy đi đâu mất hết rồi, có chuyện lớn như vậy cũng âm thầm giấu tụi mình bây giờ thì sáng mắt rồi đó, có bản lĩnh thì tự mình giải quyết đi."
"Tớ không nên giấu cậu, tớ xin lỗi..." Mộng Hương lí nhí đáp.
Tâm Đan thờ ơ nhìn vết máu trên trán Mộng Hương chảy ra rồi cũng hết cách thở dài đứng lên đi tới giúp Gia Vi một tay đỡ cô ấy. Cô nhíu mày càu nhàu. "Hôi xăng chết đi được. Gia Vi sao nãy giờ cậu ôm được hay thế?"
Gia Vi nói. "Thì khi nãy đám người kia hất thẳng bình xăng lên người con bé mà."
Tâm Đan vờ cười lạnh. "Thật sự muốn tìm cái bật lửa đốt chết con nhỏ này đi."
Mộng Hương khịt mũi một cái, nghẹn ngào nhìn cô. "Đừng đốt có được không? Muốn giết thì dùng cách nào nhân đạo một chút, tớ muốn giữ hình tượng lúc chết."
"Ây, cái con này..." Tâm Đan hết cách lắc đầu.
Cả ba người bắt taxi đến bên viện Bách Nhật, Mộng Hương được chuyển thẳng và phòng cấp cứu may bảy mũi trên đầu, Gia Vi lúc này mới để ý thấy vết thương trên tay Tâm Đan, cô nàng bảo y tá mang bông băng thuốc đỏ tới rồi định giúp cô băng bó thì y tá chạy tới thông báo người nhà làm thủ tục nhập viện.
Tâm Đan kinh ngạc. "Đập đầu một cái may mấy mũi là được rồi, chấn thương sọ não hay sao mà phải nhập viện thế?"
"Bước đầu đã may vết thương lại nhưng do khá sâu khoảng 3mm lại tổn thương ngay vùng trung tâm của não cho nên cần phải ở lại bệnh viện theo dõi. Ngày mai sẽ tiến hành các thủ thuận chụp ảnh xác nhận xem có bị chấn thương não bộ hay không." Y tá nhận ra Tâm Đan cũng là sinh viên trường Bách Nhật nên không dám giải thích qua loa, mà liên tục dùng các thuật ngữ chuyên môn nói với cô.
Tâm Đan gật đầu, chỉ vào cánh tay mình. "Thế cái vết thương này của em có cần chụp citi cắt lớp không?"
Y tá bật cười. "Không cần đâu, băng qua loa là được rồi."
Thế là Gia Vi đi theo y tá làm thủ tục nhập viện, Tâm Đan ngồi ở lại tự mình sát trùng vết thương thế mà cả buổi trời cô vẫn cầm chai thuốc đỏ trên tay muốn rưới lên vết thương rồi lại thôi. Đơn giản là vì cô sợ đau chết đi được, đột nhiên lúc cô đang đấu tranh dũng khí tự sát trùng thì Ngụy Giang Thiên đi tới lúc nào cô cũng không hay, anh vươn tay giật lấy lọ thuốc đỏ trong tay cô rồi kéo lấy cánh tay bị thương của cô qua.
Tâm Đan giật mình. "Thầy Ngụy..."
Anh nhíu mày, nhìn vết thương đang rướm máu kia một cái. "Mảnh vỡ thủy tinh?"
"Dạ..." Tâm Đan gật đầu.
Anh cũng không hỏi gì thêm, ánh mắt sắc lạnh còn hơn cả mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay cô. Sau một giây thì giúp cô tưới thuốc lên vết thương, Tâm Đan đau đến mức cắn chặt răng hít sâu một hơi. Ngụy Giang Thiên lại cực kì bình tĩnh giúp cô băng bó, anh ngồi xổm trước mặt còn cô lại ngồi trên ghế, nhìn từ góc độ này không hiểu sao Tâm Đan lại có cảm giác anh đang không vui vô cùng.
Trước mặt cô anh trước giờ chưa từng bày ra vẻ mặt lạnh lẽo âm u đáng sợ thế này.
Hay là do cô hoa mắt nên nhìn lầm?
Nhưng anh nói anh yêu cô? Trên phim không phải khi thấy người yêu mình bị thương thì nam chính sẽ hoảng loạn sốt ruột sao? Nhưng mà anh từ khi đến đây tới giờ đều mang một vẻ mặt cực kì bình tĩnh không một chút cảm xúc, ngoại trừ vẻ lạnh lẽo trong mắt khác với mọi ngày thì cũng không có một chút gì gọi là hoảng loạn. Kể từ lúc băng vết thương cho đế khi dán lớp băng gạc lên tay cô xong xuôi, anh vẫn không nói gì thêm nữa. Ngụy Giang Thiên càng như vậy, Tâm Đan lại càng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Cảm giác bị đùa bỡn tình cảm đêm ba mươi kia lại dường như ập về làm cô cực kì khó chịu.
Tâm Đan không biết được chuyện gì đã xảy ra đối với anh.
Từ lúc trở về từ thôn Vọng Ước, số lượng công việc cần hoàn thành dường như tấn công anh cùng một lúc. Anh căn bản không còn thời gian để nghỉ ngơi như mọi khi, mặc dù rất muốn đến tìm cô, rất nhớ cô nhưng thời gian căn bản không cho phép. Một ngày, khi anh hoàn thành đồng hồ sơ kia thì cũng đã là một giờ sáng, cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho cô nhưng lại thừa biết rằng cô đã ngủ từ lâu rồi. Lần đầu tiên trong đời một người cuồng công việc như anh chỉ hận không thể dồn hết cho Nguyễn Trọng Khanh và Thẩm Trung Kiên làm giúp. Dĩ nhiên nếu có thể đổ cho bọn họ anh đã sớm làm như vậy nhưng đây lại là công việc của tập đoàn Vạn Đức, một phần cũng do anh, đánh Nguyễn Trọng Hy đến mức nhập viện nào ngờ cái thằng trời đánh đấy chỉ vì một vết sướt nhỏ chưa hồi phục mà nằm lì trong bệnh viện. Nguyễn Tôn vốn dĩ đã muốn kéo một nhân tài như Ngụy Giang Thiên về tập đoàn làm việc đã lâu, nhân cơ hội này liền đẩy hết mọi hợp đồng lên trên đầu anh bảo anh giải quyết.
Hôm nay cũng như mọi khi, lúc anh đang họp với các cổ đông thì điện thoại gọi tới thông báo ký túc nữ xảy ra chuyện hơn nữa lại còn là ngay tại căn phòng của Tâm Đan ở. Ngụy Giang Thiên vừa nghe xong trong lòng liền nóng như lửa đốt, nhưng cuộc họp cổ đông lại hết sức quan trọng anh không còn cách nào chỉ đành ngồi đợi cho thời gian họp kết thúc. Sau khi chạy đến ký túc, vừa đi tới đầu ngõ đã nghe thấy mùi xăng nồng nặc, bước vào phòng thì chứng kiến một cảnh tượng hỗn loạn như vừa xảy ra đại chiến. Nghe thấy các sinh viên bàn tán về việc Tâm Đan đã làm gì để đuổi cái đám côn đồ kia đi, Ngụy Giang Thiên giận tới mức chỉ muốn lột sạch da của cô ra. Anh chỉ lo rằng Tâm Đan của anh bị thương, vừa nghĩ tới việc này kéo đại cổ áo của một người nào đó đứng bên cạnh mình tra hỏi xem cô hiện giờ ở đâu.
Mà nào ngờ tới người đó lại là Thẩm Trung Kiên. Thẩm Trung Kiên cũng bị anh dọa một phen rõ rệt liền nói ra chỗ của Tâm Đan. Ngụy Giang Thiên không nói thêm lời nào phóng xe như bay tới bệnh viện. Anh là một người không thích sự ồ ạt của tốc độ thế mà lại có lúc vượt cả đèn đỏ để chạy đi tìm cô. Khi nhìn thấy Tâm Đan cười nói với y tá, bao nhiêu giận giữ trong lòng cũng tan biến hết, thay vào đó là một sự nhẹ nhõm kì lạ.
Còn sức để trêu chọc y tá là tốt rồi.
Kể từ lúc chấp nhận chuyện mẹ mình gả cho Nguyễn Tôn, anh cứ tưởng bản thân mình đã kìm chế cảm xúc vô cùng tốt rồi, ấy vậy mà chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi kể từ lúc anh biết tin cô gặp chuyện cho tới bây giờ, những cảm xúc trải qua vô cùng phức tạp. Tức giận, lo lắng, nôn nóng, sốt ruột thậm chí là có ý định muốn giết người, trong những chuỗi cảm xúc đó Ngụy Giang Thiên dường như đã trải qua cả một kiếp người dài đằng đẵng.
"Em đúng là nên đi chụp CT."
"Dạ?" Đột nhiên đang im lặng anh lại nói một câu không đầu không đuôi làm cho Tâm Đan ngây người giây lát. "Nhưng khi nãy y tá nói không cần."
"Đúng là không cần chụp tay." Anh ngước lên nhìn cô. "Nhưng thực sự rất cần chụp não, hay là bây giờ anh dẫn em sang khoa thần kinh của bác sĩ Chu khám xem em có vấn đề gì không?"
"..." Tâm Đan xì một tiếng. "Ý gì đây?"
"Em nghĩ một mình em đánh lại đám người đó à?"
"Cái này chính là sức lực thua kém thì dùng khí thể bù trừ." Tâm Đan lý giải.
Anh khẽ chau mày. "Cái này gọi là điếc không sợ súng."
"Lúc đó đám người đó thật sự rất hung hăng, nếu em không làm gì đó nói không chừng họ thật sự đốt cả ký túc xá đấy."
Anh thở dài, nhìn cô đăm đăm. "Anh thật sự rất lo cho em."
Cô cúi đầu, sự không vui khi nãy cũng bay đi mất. linh cảm của phái yếu rất mạnh, nhất là trong giai đoạn yêu nhau. Một người con gái kỳ thực không hề ngu ngốc trong tình yêu, cô ta chỉ cần liếc mắt là biết người đàn ông đó có yêu mình thật lòng hay không. Cô biết những lời này của anh hoàn toàn không phải nói dối, tuy anh không thể hiện ra nhưng ngữ khí này của anh vô cùng chân thành.
"Anh thực sự chưa từng lo lắng cho ai như vậy, em có thể làm anh an tâm hơn một chút được không?"
Ngụy Giang Thiên nhìn vết thương của cô, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng miết qua lớp băng gạc. "Tuy rằng là vết thương nhỏ nhưng vẫn cần tiêm phòng uốn ván."
"Tiêm?" Nhắc tới chữ này đột nhiên ngữ khí Tâm Đan cao vọt lên làm nhiều y tá và bác sĩ hiếu kỳ nhìn qua bên này. "Tiêm sao? Không cần tiêm, em, em có thể uống thuốc."
Ngụy Giang Thiên cũng bị âm thanh tăng lên đột ngột của cô làm giật mình. "Tiêm vẫn tốt hơn."
"Không tiêm đâu."
"Tiêm." Ngụy Giang Thiên nhíu mày.
"Không tiêm."
"Tiêm."
"Không tiêm mà!" Tâm Đan mếu máo. "Em ghét tiêm lắm."
Ngụy Giang Thiên dở khóc dở cười. "Bác sĩ ai lại sợ tiêm chứ?"
Tâm Đan còn chưa kịp nói, Ngụy Giang Thiên đã đưa mắt nhìn ra phía sau. "Bác sĩ Trịnh, anh qua đây một chút."
"Cậu Ngụy có chuyện gì?" Một người đàn ông trung niên đeo kính mặc áo blouse trắng bước tới.
Ngụy Giang Thiên đứng lên. "Phiền anh chuẩn bị thuốc tiêm dùm cô bé này hai ba mũi uốn ván."
"Hai, hai ba mũi?" Tâm Đan thất thần.
Người kia gật đầu. "Số mũi tiêm là ba mũi, hai cái ở tay và một ở mông. Cô gái, theo tôi tới phòng tiêm đi."
"Khoan đã!" Ngụy Giang Thiên đột ngột lên tiếng chặn Tâm Đan lại bảo cô cứ ngồi trên ghế, anh quay sang người đàn ông kia hỏi. "Tiêm mông sao?"
"Đúng vậy."
"Có bác sĩ nữ không?"
"Có nhưng giờ không phải ca trực của cô ấy." Vị bác sĩ cũng là đàn ông nên hiểu rõ ánh mắt hiện giờ của Ngụy Giang Thiên có ý gì, liền cười xòa. "Cậu Ngụy, chúng ta là bác sĩ chắc cũng hiểu rõ, chuyện liên quan tới tính mạng mà ngại ngùng gì chứ?"
"Thật xin lỗi nhưng mà tôi ngại." Anh không nóng không lạnh đáp. "Gọi cho bác sĩ nữ kia ngay cho tôi."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"À không có gì."
Cô kéo tay anh làm nũng. "Không tiêm, không tiêm, không tiêm."
Ngụy Giang Thiên quay lại, nghiêm túc nhìn cô. "Phải tiêm!"
Tâm Đan bị anh dọa, cúi đầu lí nhí. "Không..."
"Hoặc là để bác sĩ nữ làm hoặc là anh tiêm cho em, chọn đi."
"Vẫn là để bác sĩ chuyên về vấn đề này tiêm đi." Cô cười gượng một tiếng, cứ nghĩ tới việc anh sẽ nhìn thấy mông mình liền không cần thương lượng thêm nữa. Bác sĩ nữ tiêm vẫn tốt hơn.