Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 64: Khi đã xác định là em thì em chính là cả đời của tôi




Không gian bên trong lẫn ngoài đều ngưng đọng.

Tâm Đan cảm thấy hình như trái tim mình đang nắm trong tay anh mặc cho anh tung lên thì cô sẽ vui, tung xuống thì cô sẽ buồn. Vốn dĩ tâm trạng cô đang không tốt, nghe xong câu này của anh cô lại càng không biết mình đang vui hay buồn. Phải, thì sao? Đó không phải là một câu hỏi mà là khẳng định vì chữ "phải" được cách ra rất rõ ràng trong ngữ khí của anh.

Bạch Cúc sững sờ trong giây lát, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh khẳng định rằng bản thân thích một người.

Ngụy Giang Thiên nói tiếp. "Vì vậy có thể tương lai cô ấy sẽ là chị dâu của em, tốt nhất nên cẩn thận trong cách ứng xử."

"Em không muốn làm em gái anh, anh đừng có lúc nào cũng xem em là em gái có được không?" Bạch Cúc gần như là vừa khóc vừa nói. Cuối cùng lấy hết dũng khí ôm chầm lấy anh. "Anh không thích em cũng được, không sao cả, nhưng đừng thích người nào khác có được không?"

Anh gỡ cánh tay yếu mềm của cô ta ra, lạnh lùng nhìn xuống. "Không phải em gái thì là người dưng em chọn đi."

Chọn? Trong đầu Bạch Cúc cuối cùng chỉ vang lên một chữ này. Quả nhiên là Ngụy Giang Thiên, cho dù có bao nhiêu lâu đi nữa thì anh vẫn như vậy, tuyệt tình tới mức đáng sợ. Trong thế giới của anh không có sự mập mờ không rõ ràng. Trước giờ cạnh anh không thiếu phụ nữ đeo bám nên cách để xua đuổi đám người đó đi thật xa chính là điều mà anh thường làm nhất. Cô ta ở nơi này, hết lòng vì anh,cuối cùng anh lại bảo cô ta chọn giữa làm em gái và người dưng?

Ngụy Giang Thiên, đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn.

Đột nhiên im lặng đến mức đáng sợ, lúc này phía sau lưng lại vang lên tiếng của Gia Gia. "Chị xinh đẹp, chị đứng đây làm gì vậy?"

Cô giật thót cả tim quay lại ra hiệu im lặng cho thằng bé, nào ngờ sau một giây nó lại nhìn ra phía sau cô gọi. "Chú Ngụy!"

Tâm Đan nhủ thầm, xong rồi, toi rồi, tiêu đời rồi.

Cô quay lại, thấy sắc mặt nặng nề của anh thì cụp mắt xuống. Anh nhìn qua Gia Gia một cái rồi lại lạnh nhạt đặt ánh mắt lên người cô hỏi. "Đứng ở đây bao lâu rồi?"

"Em vừa ngủ dậy, định tìm thầy hỏi xem phòng tắm ở đâu..."

"Tôi hỏi em đứng ở đây bao lâu?" Ngữ khí anh trở nên lạnh lùng đến mức dọa cho Tâm Đan sợ một phen.

Cô lí nhí. "Cũng lâu rồi."

Ngụy Giang Thiên quay lại nhìn sang Bạch Cúc vẫn còn thẫn thờ đứng ở bên trong phòng sau đó không chút chần chừ kéo Tâm Đan đi. Cô gần như là con điều được anh kéo đi, nếu như thiếu một chút trọng lực là có thể bay lên không trung, dựa vào tốc độ mà nói rất giống như anh đang tức giận. Hay là anh giận cô dám nghe lén? Nhưng hình như người đang đề cập tới trong cuộc nói chuyện vừa rồi là cô mà? Cô nghe thì có làm sao?

Anh kéo cô đi tới một mảnh đất trống phía sau trường tiểu học, cho tới khi cô thở hồng hộc khó khăn lên tiếng anh mới đi chậm lại một chút.

Tâm Đan thấy tốc độ anh thả chậm, đoán là hình như có vẻ sóng yên biển lặng rồi nên bẽn lẽn giải thích. "À, thật ra em...em chỉ vô tình nghe thấy thôi, nếu biết hai người đang ở đó nói chuyện thì em đã không đi lại gần chỗ đó rồi."

Anh quay lại, đôi mắt giống như chim ưng sắc bén quét thẳng qua biểu cảm sợ hãi trên mặt cô, anh bỏ hai tay vào túi quần, cuối cùng cũng thu lại thần sắc lãnh đạm giống như muốn lấy roi quất người vừa rồi lại, hoàn hoãn hơn một chút. "Vậy bây giờ đã nghe được, cảm thấy thế nào?"

"Sợ..." Tâm Đan không chút chần chừ trả lời, rồi cẩn thận đánh giá biểu cảm trên mặt anh. "Thầy không trách em việc nghe lén chứ?"

Ngụy Giang Thiên hơi nheo đôi mắt lại, phớt lờ đi câu hỏi ngu ngốc của cô. "Em có cảm tình với tôi không?"

"Cảm tình?" Tâm Đan chớp mắt. "Có..."

"Chú ý kỹ cho tôi, thứ cảm tình mà tôi nói tuyệt đối không phải tình cảm đơn thuần."

Tình cảm đơn thuần? Tâm Đan khẽ lẩm bẩm lại bốn chữ này, nó giống như bốn tấn đá đang đè tim cô trĩu nặng, đầu óc tạm thời đình công, bây giờ ngay cả phép tính một cộng một bằng mấy có lẽ cô cũng phải mất vài phút mới có thể trả lời được. Đương lúc cô vẫn còn đang bận khai thác thông tin triệt để về bốn chữ tình cảm đơn thuần này thì đột nhiên Ngụy Giang Thiên bước tới không đợi cô kịp thời nhìn thì đã cúi người phủ xuống môi cô.

Bấtngờ giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, Tâm Đan mở to mắt nhìn trừngtrưng gương mặt anh tuấn đang phóng đại trước mặt cô, mũi của anh phả ra hơi thởđầy mùi gỗ mộc nóng rẫy phụ lên hopà quyện cùng với hô hấp của cô. Cái lưỡi anhvươn ra liếm lấy môi dưới của cô, muốn tách môi cô ra nhưng cô lại mím chặt môi,không cho anh tiến vào, Tâm Đan bây giờ lại cứ như một tướng sĩ dũng cảm kiêntrị bảo vệ kinh thành của mình.

Phát hiện sự chống đối rõ rệt của cô, anh lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, tì đầu vào trán cô, hơi thở có chút hỗn loạn. "Tình cảm đơn thuần chính là khi hôn sẽ không dùng răng và lưỡi, nhưng nếu không đơn thuần thì chính là ngược lại."

Giọng nói của anh thấp đến mức khó tin, cứ như chỉ đang thỏ thẻ với một mình cô chính vì vậy lại cảm làm không khí thêm mập mờ khiến người ta đỏ mặt. Tâm Đan còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Giang Thiên bất ngờ đáp cánh môi xuống lần nữa, lần này là ngoài phòng bị, cuối cùng lưỡi anh tiến vào quấn lấy cái lưỡi nhỏ cố gắng trốn chạy của cô.

Vào giây phút đó, sức lực cả người cô dường như bị rút cạn, Ngụy Giang Thiên dường như đã biết trước, anh dùng tay đỡ lấy eo cô kéo cô dán sát vào ngực mình.

Nhịp tim dồn dập, hơi thở của hai người không biết là ai hỗn loạn hơn ai.

Một tay anh đỡ thắt lưng cô, một tay các giữ chặt gương mặt nhỏ buộc cô phải ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của anh. Ban đầu là triền miên dịu dàng dần dần lại chuyển sang điên cuồng mãnh liệt dọa cho Tâm Đan hơi sợ, cô ngo ngoe muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh áp càng sát hơn.Nụ hôn càng ngày càng có thể dùng từ thô bạo để hình dung.

Sự ngọt ngào của đôi môi này vượt ngoài tầm kiểm soát và khả năng khống chế của Ngụy Giang Thiên. Anh thừa biết bản không không nên quá nhiệt tình làm cô nhóc nhỏ phải hoảng sợ bỏ chạy, nhưng lại chỉ muốn dùng cách thức nguyên thủy nhất giữ cô mãi mãi bên cạnh mình. Dùng tư cách một người đàn ông đối với người con gái mình yêu cách ly cô ra xa với mấy động vật giống đực xung quanh cô, hơn nữa còn phải có đủ tư cách để muốn hôn cô lúc nào cũng được như thế này.

Nếu được như thế, cuộc đời của anh chính là thiên đường.

Tâm Đan cảm thấy cả ngực của mình sát chặt vào ngực của anh, Ngụy Giang Thiên không chỉ muốn hôn cho cô ngạt tới chết mà còn muốn dùng cách thức thu nhỏ vòng tay siết cô chặt vào người mình. Tâm Đan bất đắc dĩ thốt ra một tiếng tựa như là rên rỉ kháng nghị, tay cô đánh ngay bã vai của anh ý bảo anh mau buông ra nhưng nào ngờ tới một tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo ngâm lại còn cả hành động kháng nghị yếu ớt này đã thành công châm bừng ngọn lửa bao năm nay như bị đóng băng trong người anh. Ngụy Giang Thiên mở mắt nhìn gương mặt bị hôn đến mức đỏ lự của cô, trái tim anh đập càng nhanh hơn, lưu luyến rời khỏi đôi môi còn vương chính hơi ấm của anh.

Hơi thở cả hai hỗn loạn.

Tim đập nhanh như muốn bung qua khung xương ở lồng ngực phóng ra ngoài.

Ngụy Giang Thiên buông cô ra, nhưng bàn tay vẫn còn đặt ở eo cô. Tâm Đan tranh thủ hít thở không ngừng, hóa ra cảm giác hôn chính là như vậy.

Một kẻ mù đường vốn dĩ không biết đường đi nhưng khi hôn lại thêm một chứng bệnh không rõ luôn giờ giấc, cô và anh đã hôn nhau bao lâu rồi?

Đợi khi tinh thần cả hai người ổn định, Ngụy Giang Thiên mới lên tiếng phá vỡ không gian im ắng này. "Tâm Đan, tôi đối xử với em tốt như vậy đương nhiên không phải để nhận lại sự từ chối của em. Em cũng biết trong thế giới của tôi trước giờ không có sự mập mờ, em chính là ngoại lệ duy nhất."

Trái tim của cô, hình như đã không thuộc quyền sở hữu của cô nữa. Tâm Đan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh có chút mơ hồ. "Thầy...thích em sao?"

"Thế giới của tôi không có thích." Hơi thở anh nóng rẫy phả vào chóp mũi cô, sức nóng đó lại càng tăng lên khi anh cúi đầu áp sát mặt cô. "Một khi tôi có cảm tình, đó chính là yêu. Chỉ là, nói ra một chữ yêu này có phải đã dọa em sợ không?"

Tâm Đan gật đầu, đúng là cô có chút chưa thích nghi được với ý nghĩa của chữ này. "Cô gái mà thầy nói trong lễ hội hoa đăng hôm đó, là em sao?"

Tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn gò má mềm mại tựa như cục bông nhỏ còn hơi ửng đỏ của cô. Trong ánh mắt đều là hằng hà sa số sự mê luyến không cách nào che dấu. "Tôi nói về em, trước mặt em, trước mặt gia đình, trước mặt bạn bè, trước mặt đồng nghiệp. Em lúc nào cũng xuất hiện ở khắp mọi nơi xung quanh tôi, chỉ có cô ngốc chậm hiểu là em không biết."

"Nếu hôm nay em không nghe thấy thầy nói chuyện với cái cô kia, thầy sẽ vẫn giấu em sao?"

"Đúng vậy." Anh không chút chần chừ đáp.

"Tại sao?" Tâm Đan đã bình ổn hơn so với ban nãy, cô bắt đầu đặt câu hỏi. Lại nhớ tới câu nói kia của anh lúc ở lễ hội hoa đăng. "Thầy sợ bản tính bài xích tình cảm của em sau khi biết được, sẽ chạy mất tiêu?"

Anh hơi nhếch môi. "Ừ."

Tâm Đan cảm thấy có chút thở không thông, cô hít sâu một hơi. "Thầy có biết việc yêu một sinh viên mà mình quản lý, khó chấp nhận cỡ nào không?"

"Tôi chỉ quan tâm tới cảm nhận của một mình em, đối với em tình cảm này có khó chấp nhận không? Và có thể...chấp nhận không?" Ngữ khí của anh vẫn đều đều như đang tán gẫu một chuyện rất bình thường, bàn tay chuyển từ gò má sang tới mang tai mơn trớn đôi hoa tai của cô.

Cô bĩu môi. "Đúng là khó chấp nhận thật, bỏ qua vấn đề thân phận thầy trò thì luận về bối phận thầy lớn hơn em những mười hai tuổi."

"Đủ cho em cảm giác an toàn." Anh đáp gọn bâng.

"Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, nếu chúng ta yêu nhau khó tránh được việc bị cả trường biết."

"Không vấn đề, nếu em không ngại cứ để họ biết còn nếu em ngại tôi có cách khiến họ biết mà làm như không biết."

"Tính tình em không tốt."

"Vừa hay để bù trừ,tính tình tôi rất tốt." Anh thản nhiên.

Cô lừ mắt một cái. "Em khó hầu hạ lắm."

"Nếu em không ngượng tôi có thể giúp em cả chuyện tắm rửa cá nhân."

Hơi thở của cô run lên bần bật, rốt cuộc cô cũng được mở rộng tầm mắt, chuyện lưu manh như vậy mà anh cũng nghĩ ra được hơn nữa còn nói ra mà chẳng một chút ngượng miệng nào. Mô phật, bấy lâu nay cô đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm rồi.

Cô đành tung chiêu cuối. "Nhưng em không có ngực."

Ngụy Giang Thiên không hề lúng túng, tia mắt nhìn thẳng vào ngực cô không chút kiêng dè, Tâm Đan vội che cổ áo lui ra sau vài bước, cô thật sự muốn hỗn láo mà chửi một tiếng vô sỉ vào mặt anh.

Ngụy Giang Thiên nhìn xong lại phì cười, đó là một nụ cười rất chướng mắt đối với Tâm Đan, anh nói. "Đúng là không có."

Cô nhủ thầm, không lẽ thầy Ngụy là kiểu người nông cạn chỉ thích con gái ngực bự?

"Nhưng không sao." Anh bất ngờ đáp, nửa đùa nửa thật thêm vào một câu. "Tay tôi không to lắm."

"Gì cơ? Tay thầy to thế kia mà..." Tâm Đan thích ứng không kịp với lời của anh, thấy anh nói sai chỉ đơn thuần là muốn đính chính lại rằng bàn tay anh không hề nhỏ nhưng khi nhìn thấy Ngụy Giang Thiên cười càng tươi hơn thì cô mới ý thức được có gì đó không đúng, sau đó hậu tri hậu giác nhận ra bản chất của câu nói kia, cô nghiến răng. "Người tri thức thì không nên lưu manh như vậy."

Kể từ khi quen biết tới giờ mỗi câu mỗi chữ cô đều vô cùng lễ phép, Tâm Đan luôn quan niệm đối với thầy giáo phải tôn trọng như cha mẹ, ở cạnh anh ngay cả thở mạnh cô cũng không dám. Bây giờ biết được hóa ra người mình luôn dè dặt khi đứng trước mặt kia yêu mình rồi lại xem mình là bảo bối trong tay cô lại tự dưng có chút muốn lộng hành, một chữ lưu manh này chính là câu đầu tiên mà cô mắng anh từ trước tới giờ.

Cô nghe thấy tiếng cười phát ra từ cổ họng của anh một cách thanh thúy, Ngụy Giang Thiên xoa đầu cô giống như đang cưng nựng một món báu vật, anh bước thêm một bước tới gần cô. "Tâm Đan, em ở bên cạnh tôi tính ra quá có lợi rồi."

Tâm Đan. "..."

"Thứ tôi cần duy nhất ở em đó chính là sự khẳng định." Anh đột ngột nói ra một câu, lần này không giống với" khi nãy, đổi lại chính là một giọng điệu nghiêm túc.

Cô ngẩng đầu. "Khẳng định?"

Thế nào mới là khẳng định?

Anh nhìn cô, rất thành tâm nói. "Em biết tôi hơn em mười hai tuổi, đối với chuyện tình cảm trước giờ luôn giữ một thái độ xem thường nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không trân trọng khi bản thân đã biết mình cần một người nào đó. Tôi không bắt buộc em phải cố gắng thích nghi tình cảm này thay vào đó mong rằng em sẽ dùng một tâm thế tự nhiên hết sức có thể để đón nhận tôi. Cũng không cần em dùng sự rung động nhất thời đáp lại tôi, bởi vì đối với em có khi đây chỉ là một đoạn tình cảm nhưng đối với tôi, khi đã xác định là em thì em chính là cả đời của tôi."