"Nếu anh bị hoang tưởng thứ phát thì đi tìm bác sĩ tâm lý, tôi ở khoa nội."
"Em thật thú vị, rất thú vị." Nguyễn Trọng Hy chẳng những không tức giận trước câu nói đá đểu của Tâm Đan mà ngược lại còn cười lớn hơn. "Hay là em theo tôi đi, em có cái miệng lanh lợi như vậy còn tôi lại thích bị ngược đãi cái lỗ tai chúng ta vừa hay là một cặp phù hợp."
"Giám đốc Nguyễn, anh lại hoang tưởng lần hai rồi."
Trước câu nói lạnh nhạt có tính mỉa mai của Tâm Đan, Nguyễn Trọng Hy cũng không phản bác mà nhìn cô một cách đầy nghiền ngẫm sau đó buông ra một câu hỏi. "Tôi thật sự rất thắc mắc, mẫu người yêu lý tưởng trong lòng em là gì? Em nói đi, tôi sẽ cố gắng trở thành người như vậy."
Tâm Đan chớp mắt, hình như lần trước Mộng Hương và Gia Vi cũng từng hỏi cô câu này, lúc đó đáp án của cô là không có. Nhưng bây giờ đột nhiên Nguyễn Trọng Hy đặt lại câu hỏi này một lần nữa với cô, trong lòng Tâm Đan lại mơ hồ nghĩ tới một số đặc điểm. Ví dụ như người đó phải hiểu cô, bao dung cô, đủ chín chắn và trưởng thành để làm kim chỉ nam cho cô, đủ trầm tĩnh và kiên định để cô tin tưởng và có cảm giác an toàn.
Suy nghĩ này làm Tâm Đan giật cả mình, hình như cô đang nghĩ tới thầy Ngụy.... không được không được, đầu của mày bị kẹp trúng cửa rồi à? Cái gì ăn thì ăn cái gì cúng thì cúng ăn bậy bạ là trời sẽ hành mày đấy. Lâm Dung Tâm Đan, tỉnh táo lại, làm ơn tỉnh táo lại một chút dùm tao đi. Cô ho vài tiếng, lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Trọng Hy. "Vậy tôi hỏi anh, anh thích tôi ở chỗ nào tôi sẽ tích cực làm xấu chỗ đó đi."
Nguyễn Trọng Hy không phải người dễ qua mặt, hắn là người từng trải vô số sóng gió trên thương trường, sự sắc bén và khả năng đọc được suy nghĩ từ ánh mắt của người khác của hắn tuyệt đối không thua kém một chút nào so với Ngụy Giang Thiên. Vừa ngồi nhìn thấy sự hoảng hốt rõ ràng trong ánh mắt của Tâm Đan, hắn liền biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, chính vì vậy mà nụ cười trên môi lại có phần u ám hơn vài phần. "Em có biết tôi thích em ở điểm nào không? Đó chính là sự khác biệt, những cô gái khác đều muốn tiền của tôi còn thì không? Em cứ bày ra dáng vẻ bất bại như vậy, làm tôi cực kì tò mò không biết bộ dáng lúc yếu đuối của em như thế nào?"
Lúc này có một vài chủ đầu tư của các doanh nghiệp nhỏ tìm tới bắt chuyện, Nguyễn Trọng Hy cũng không tiếp tục đôi co cùng cô nữa. Tâm Đan thừa cơ hội chạy tới bàn để đồ ăn cho một ít vào bụng, không ăn thì thôi, càng ăn càng thấy ngon không tưởng tượng được. Không biết lát nữa đem về thì có mất mặt lắm hay không nhỉ? Gia Vi với Mộng Hương mà ăn xong chắc chắn sẽ nằm mơ cũng thấy mộng đẹp. Lúc này trên sân khấu đột nhiên có tiếng giới thiệu của MC.
"Thưa các vị quan khách, hôm nay là buổi lễ chúc mừng thiếu gia Rider tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế. Chúng tôi vô cùng biết ơn và vinh dự đối với sự có mặt của quý vị ở đây, để mở đầu tiết mục văn nghệ đêm nay chúng tôi vinh dự được mời cô Lâm Cẩm Tú, thiên sứ của âm nhạc sẽ biểu diễn một bản ballad nhẹ nhàng trong đêm nay."
Tâm Đan cũng nhìn về phía sân khấu, đèn xung quanh hội trường tối lại, chỉ tập trung ánh sáng về một phía. Khắp nơi rộn lên tiếng vỗ tay, Tâm Đan còn nhớ có lần cô cũng nghe Mộng Hương nói về cô minh tinh này. Hình như là người có giọng hát giống như của thiên thần, được một công ty giải trí Trung Quốc đào tạo tám năm, bây giờ đang là một ngôi sao của làng âm nhạc thế giới. Thật không ngờ mặt mũi của vị thiếu gia kia cũng lớn thật, trước giờ Lâm Cẩm Tú ngoại trừ các sân khấu lớn mang tầm quốc tế thì hình như chưa diễn trong tiệc mừng bao giờ.
Chiếc Piano màu đen bóng loáng được đưa lên từ khi nào, ánh đèn tối đi một lúc rồi dần dần sáng lên. Phía sau cây đàn Piano là một bóng dáng xinh đẹp, trên báo khác xa so với ngoài đời, ngoài đời thậm chí còn đẹp gấp mấy lần so với trên báo. Cô ấy mặc một chiếc váy hở vai màu trắng kết hợp với ruy bằng đen tinh tế mà gợi cảm, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ khiến bao nhiêu người tình nguyện đổ rạp dưới chân. Tâm Đan thề với trời, khuynh hướng giới tính của mình bình thường như khi nhìn tới Lâm Cẩm Tú chính cô còn say mê nữa nói gì là mấy tên đàn ông kia.
Tâm Đan dán tầm mắt của mình lên sân khấu, một tay lấy ly nước ngọt bên cạnh uống vài ngụm.
Những phím đàn piano vô cùng đồng đều du dương hệt như một âm thanh được phát ra từ thiên đường phát ra, làm biết bao nhiêu trái tim tan chảy. Đang lúc tâm hồn mọi người đều lắng đọng ở những phím đàn sâu lắng của cô ấy, thì một giọng hát đủ để mê hoặc người khác của Lâm Cẩm Tú vang lên.
Tìm kiếm hình bóng thân thuộc giữa đám đông.
Hồi tưởng lại những tháng ngày hạnh phúc đó.
Thật ra em hiểu được.
Em của bây giờ và ngày trước đã khác biệt rất nhiều...rất nhiều rồi.
Hai trái tim ở trong thế giới vắng lặng.
Đều sống trong một thành phố cô đơn.
Chúng ta gặp nhau, rồi bên nhau, rồi lại hoài nghi lẫn nhau.
Người thì cười, kẻ thì than khóc...
Rõ ràng chỉ là một bài hát nhưng tại sao Tâm Đan lại cảm thấy cô ấy đang dồn hết tâm tư của mình vào nó như vậy? Rõ ràng giai điệu ban đầu cho người khác cảm giác du dương khó tả nhưng khi giọng của cô ấy cất lên lại mang đến cho người khác một loại u buồn nhói lòng. Không hiểu sao chỉ nghe hát mà cũng khiến đầu óc cô choáng váng, Tâm Đan tựa vào một cái bàn để cẩn thận bản thân không ngất xỉu.
Sau thứ tình cảm sâu đậm đó chúng ta lại rời xa nhau.
Niềm tin như bị lợi dụng.
Em mệt mỏi rồi, chẳng muốn yêu nữa.
Cố chấp và bỏ lỡ nhiều cơ hội rồi.
Đau rồi mới chợt hiểu ra sự chân thành của em đã sớm đánh mất rồi.
Có những người càng đi lại càng lạc lối.
Có những chuyện càng nhìn lại càng nhạt nhòa.
Có bao nhiêu người không hiểu được những điều bất hạnh.
Thì có bấy nhiều áp lực vì quá cố gắng và buông xuôi.
Có những người càng muốn nhớ lại càng lãng quên đi.
Có những giấc mộng càng muốn mơ lại càng dễ dàng tỉnh giấc.
Mới phát hiện ra bấy lâu bản thân đã quá ngây thơ.
Hiện thực sao lại tàn nhẫn đến thế?
Tâm Đan không biết mình nghe được tới đâu, chỉ nhớ tới đoạn cao trào nhất thì cô từ từ nằm gục trên bàn. Kì lạ, sao cảm giác lại giống như say rượu thế này nhỉ? Cho tới khi phần trình diễn của Lâm Cẩm Tú kết thúc trong tiếng vỗ tay rầm rộ của khán giả xung quanh, đèn trong hội trường lần nữa được bật sáng Tâm Đan loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình. Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, cười nói với cô. "Vị tiểu thư này chắc là bạn của Rider, cô đến đây một mình sao?"
Tâm Đan đứng lên định rời khỏi nhưng đôi chân lại đột nhiên loạng choạng không thể đứng vững, người đàn ông kia giơ tay kéo cô vào ngực. "Hình như cô say lắm rồi."
Hai mắt hoa cả lên làm cô chỉ muốn nhắm mắt lại, chàng nhìn thì chàng chóng mặt. "Tôi muốn đi ngủ."
"Được, trên tầng có khách sạn, tôi đưa cô lên đó có được không?"
"Khách sạn? Phòng?" Tâm Đan cười hì hì. "Không muốn, đưa tôi về nhà."
Ngoại trừ cô ra, chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ phát hiện lúc Tâm Đan say rượu cực kì quyến rũ. Không phải là loại quyến rũ của phụ nữ trưởng thành mà là một loại quyến rũ tự nhiên cứ như thể bình thường thì ẩn sâu trong xương tủy nhưng chỉ cần say rượu thì sẽ biểu lộ ra một cách chân thật và đơn giản nhất. Ví dụ như cô chỉ cần cười ngây ngốc như vừa rồi cũng đủ để khiến đàn ông từ đem trái tim mình vò nát thành từng mảnh.
"Được, vậy cô nói, nhà cô ở đâu?" Người đàn ông kia được nước lại càng lấn tới, phát hiện Tâm Đan không phản kháng thì liền tỏ ra thân mật hơn.
Tâm Đan mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh. "Nhà tôi... không đúng, tôi phải đến nhà thầy Ngụy cho Hồ Lô và HiKa ăn, hôm nay thầy vẫn chưa về, bọn nó sẽ bị bỏ đói."
"Cô thật dễ thương, nhìn cô cũng say như vậy rồi hay là chúng ta cứ lên tạm phòng khách sạn trên lầu nghỉ ngơi một chút rồi tôi sẽ đưa cô đi, muốn đi đâu cũng được"
Cô chuẩn bị trả lời thì đột ngột bị một lực từ phía sau kéo một cái, lực kéo này không nhẹ, đủ để làm người đang say rượu như cô mất thăng thằng cứ nghĩ bản thân té từ tầng mười tám xuống tầng B1 rồi. Đợi khi cô hoảng hồn thì quanh eo mình đã được giữ chặt bởi một cánh tay cùng theo đó là một giọng nói lạnh lẽo vang lên. "Ralph, hình như anh đụng nhầm người rồi thì phải?"
Nụ cười trên mặt Ralph có phần gượng gạo. "Giám đốc Nguyễn, trùng hợp thật."
"Tôi không thích dùng sự trùng hợp để lý giải về việc anh ôm người của tôi chặt đến như vậy."
"À, cô ấy..." Ralph xanh mặt, nuốt nước bọt giải thích. "Cô ấy say quá đứng không vững, tôi chỉ đỡ cô ấy thôi, thật xin lỗi, tôi không biết cô gái này là người của anh."
Tâm Đan ngước lên giải thích. "Tôi, không có say, anh ta, nói dối."
"Im đi." Nguyễn Trọng Hy nghiến răng nói nhỏ một câu rồi hướng về phía người kia. "Thật ngại quá, người bạn này của tôi cứ mỗi lần uống say sẽ đi gây chuyện vừa rồi đã khiến tổng giám Ralph bận tâm rồi."
"Không, không có gì... Nếu, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép rời đi trước." Ralph chỉ hận mình không nhanh bay khỏi nơi đáng sợ này, trước khi đi anh ta còn tiếc nuối nhìn một miếng thịt ngon đưa tới miệng rồi mà lại không ăn được. Nguyễn Trọng Hy một câu là người của tôi, hai câu cũng là người của tôi, điều này chứng minh điều gì? Ah ta mắc kệ chứng minh điều gì, chỉ biết nếu mình còn cà ràng ở đây thì sẽ bị xử tử như chơi.
Tâm Đan bị Nguyễn Trọng Hy giữ chặt trong lòng, ngọ nguậy không chịu yên giơ tay bấu kéo áo khoác của hắn, Tâm Đan phiền toái đấy cô ra nhưng khi thấy suýt chút nữa là cô đã té nằm trên đất thì lại bước lên đỡ lấy. Hắn thở dài, hết cách nên đành bế cô lên đi ra khỏi cửa chính mặc kệ xung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn, lúc chuẩn bị rời khỏi đột nhiên Nguyễn Trọng Hy ngừng chân.
Trước mặt hắn là Lâm Cẩm Tú.
Cô ấy vẫn như trước, vô cùng xinh đẹp thậm chí còn toát lên vẻ mặn mà của một người phụ nữ thành thục. Một Lâm Cẩm Tú bằng xương bằng thị đang đứng trước mặt, trên tay cầm ly rượu, mắt lại nhìn hắn trân trân không rời. Nguyễn Trọng Hy cùng lắm chỉ lạnh lùng nhìn qua cô ấy một cái rồi bế Tâm Đan lướt qua bã vai cô ấy rời khỏi hội trường.
Không một câu nói, không một lời chào hỏi. Đến bây giờ Lâm Cẩm Tú mới nhận ra ngay cả dũng khí mỉm cười lịch sự cô cũng không có.