Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 33: Tốt nhất là nên nhỏ hơn con, mười mấy tuổi




Trong nhà ăn lớn với nội thất sang trọng, bữa ăn gia đình ba người diễn ra vô cùng hài hòa. Hai người giúp việc đứng phía sau lúc nào cũng sẵn sàng hầu hạ, còn Ngụy Giang Thiên và Ngụy Tử Anh thì ngồi hai bên. Ngụy Yến gấp đồ ăn cho con gái mình rồi bảo. "Sao mà lại ốm đi thế này rồi? Mau ăn nhiều một chút, mực xào rất tươi, là do chú hai con từ Canada mang về đấy."

Ngụy Tử Anh. "Từ Canada mang về mà con tươi sao mẹ?"

"Thế mới hay."

"Nhưng món này có hành, con ghét hành mà, mẹ quên rồi hay sao? Hay là mẹ quên luôn cả việc con gái mẹ cứ hể ăn hành là sốt cảm liên miên hay sao?" Ngụy Tử Anh bày ra vẻ mặt thất vọng.

Ngụy Yến liên dỗ dành. "Ôi mẹ quên mất con gái à, mẹ chuẩn bị toàn món hai đứa thích nhưng lại quên con thích ăn chân giò luộc, này, món này của con không có hành này. Còn Mực xào thì dành cho Giang Thiên, này con ăn đi."

Ngụy Giang Thiên gấp một tiếng bỏ vào miệng, Ngụy Yến lại hỏi. "Thế nào?"

Anh gật đầu. "Tay nghề của dì Kim Phương lúc nào cũng cao siêu như vậy."

Người giúp việc phía xa nghe vậy thì nói. "Cậu cả quá khen rồi, đã lâu rồi cậu không về nhà bà già tôi đây cũng quên mất khẩu vị của cậu. May mà trong quá trình làm món này bà chủ đã luôn đứng bên cạnh nhắc tôi về thói quen ăn uống của cậu đấy. Đúng là người làm mẹ, cho dù mười hai năm cậu không về nhà thì bà ấy vẫn nhớ rõ từng thói quen dù là nhỏ nhất của cậu. Gần đây trí nhớ của bà chủ có giảm đi chút ít, bà ấy liền sợ rằng sẽ quên đi mấy tiểu tiết về cậu nên đã ghi thành một cuốn nhật ký, rãnh rỗi lại mang ra xem để không bị quên."

Ngụy Yến cười nói. "Thôi đi chị Phương ơi, tôi nhớ tới nó như vậy mà nó thì chả nhớ gì về tôi đâu. Cũng đúng thật, người ta thường nói mưa từ trên trời mưa xuống chứ chẳng đời nào mà mưa từ dưới đất mưa lên cả. Đùng một cái nó nói muốn du học, ừ thì đi du học, học xong rồi thì về đi, lại còn không chịu về mà ở lại Mỹ. Đẩy một phát đi luôn mười hai năm chưa từng về nhà, nửa năm trước nó gọi điện thoại cho tôi nói là con về nước rồi mẹ ơi. Từ đó tới nay, ngoại trừ cuộc điện thoại thông báo kia nó cũng chẳng thèm về nhà thăm bà già này một chuyến. Cũng may là bên cạnh tôi còn có đứa con gái nhỏ này, nếu không chắc cái thân già này sẽ cô đơn chết mất."

Ngụy Tử Anh nghe vậy thì cười nịnh nọt.

Ngụy Giang Thiên im lặng nghe mấy lời tố cáo của mẹ mình, anh không vội lên tiếng mà chỉ cười nhạt đợi mẹ nói xong mới chậm rãi đáp "Thưa quan tòa, tôi có quyền tự biện hộ hay không?"

Ngụy Yến gấp một miếng mực bỏ vào bát của anh, cười nói. "Không có, ăn đi."

Sau buổi ăn, Ngụy Tử Anh chạy ngay về phòng hưởng thụ tay nghề xoa bóp của nhân viên chuyên nghiệp sau bao nhiêu lâu chịu cực khổ ở trường. Ngụy Giang Thiên và Ngụy Yến ngồi lại bên dưới sảnh chính uống trà ăn trái cây, từ đầu tới cuối mẹ luôn dùng ánh mắt nhìn anh chằm chằm làm anh buộc phải ngồi nghiêm chỉnh bày ra tư thế chờ thỉnh giáo.

"Tại sao về nước rồi lại không về nhà?"

"Con vừa về nước là dính ngay một vụ án mạng phải chạy đi chạy lại ở tổ trọng án."

"Tỷ lệ án mạng trong nước rất thấp, chỉ một vụ, nghe nói trong ba ngày đã phá được rồi."

"Đúng vậy, sau vụ việc còn phải thức trắng mấy đêm liền soạn giáo án mới cho trường. Nếu mẹ không tin có thể hỏi Trọng Khanh hoặc là trực tiếp hỏi hiệu trưởng, số lượng kiến thức sinh viên được học năm nay đều là mới được biên soạn."

"Ngủ lúc mấy giờ?"

"Không quá mười giờ."

"Có nhớ mẹ không?"

"Thường xuyên call video như vậy chắc cũng đủ chứng tỏ, con nhớ mẹ lắm."

"Có bạn gái chưa?"

"..."

Ngụy Yến nhíu mày. "Sao lại không trả lời? Có là có, chưa là chưa, cần gì phải phân vân kiểu đấy?"

"Chưa!"

"Vậy thì tốt, nếu có bạn gái mà không báo cáo lén lút qua lại thì chắc chắn án tử hình sẽ được thành lập không thể phúc khảo." Ngụy Yến uống trà, dõng dạt tuyên bố.

"Tuân lệnh."

Ngụy Yến bật cười. "Chỉ tiếc là hôm nay cha con và Trọng Hy đi công tác tới tận hai tuần, hiếm khi con về nhà vậy mà cả nhà lại không thể đoàn tụ."

Ngụy Giang Thiên im lặng, mỉm cười. Ngụy Yến lại chực nhớ tới một chuyện, kéo tay con trai mình nói. "Giang Thiên, tối qua mẹ đi dự tiệc, là buổi tiệc từ thiện do bà Phùng tổ chức. Con còn nhớ bà ấy không?"

"Bà Phùng? Có phải là người vừa bị chồng phản bội nên đã ly hôn không? Lần trước còn làm ầm ĩ một trận đòi giành quyền nuôi con, sao con lại không nhớ chứ."

Ngụy Yến gật đầu. "Đúng, chính là bà ấy. Hôm qua mẹ vừa gặp lại, con không biết đâu, lúc bà ấy ly dị chồng thì vô cùng xuống sắc nhưng hôm qua phong thái lại khác hoàn toàn, bên cạnh còn có vệ sĩ riêng trong rất là quyền lực. Điều đó không quan trọng, quan trọng là đứa con gái lớn của bà ấy lại trùng hợp cũng đi du học cùng trường bên Mỹ với con, là đàn em khóa dưới của con đấy, tên là gì ấy nhỉ, Đồng Gia Hân. Hôm qua mẹ vừa gặp, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, chững chạc thông minh, sắc sảo vừa đủ rất đạt chuẩn con dâu của mẹ..."

"Mẹ à..." Ngụy Giang Thiên ngắt lời. "Bài ca này sao lúc nào con về cũng phải nghe thế?"

"Thế con không có ấn tượng gì về cái tên Đồng Gia Hân này sao? Mẹ đã cho người tra rồi, lúc còn học bên Mỹ con bé là đại hoa khôi trong trường đấy, không lẽ còn không biết? Nó chỉ nhỏ hơn con có hai tuổi, xem như là cùng một lứa rồi còn gì?"

Ngụy Giang Thiên thở dài, đem ly trà nhét vào tay mẹ. "Tạm thời con chưa có ý định tìm vợ đâu, nên mẹ đừng ngâm bài ca này nữa, không khéo con phải nhờ Trọng Khanh tư vấn tâm lý cho con mất."

"Con đúng là nên tư vấn tâm lý đi, chẳng có ai ba mươi tuổi rồi mà vẫn không gần nữ sắc mà chỉ thích gần tử thi như con cả, xem Trọng Hy mà xem, tuy rằng nó hơi phóng túng nhưng ít nhất nó còn có cái gì đó để mẹ tin tưởng nó bình thường. Còn con..." Ngụy Yến dùng mắt đánh giá một lượt rồi cẩn thận phang ra một câu. "Con có chắc là mình thích phụ nữ không?"

Một câu này làm cho Ngụy Giang Thiên suýt chút chết sặc vì nước trà, anh hết cách nhìn mẹ. "Mẹ đang nghĩ đi đâu thế?"

"Nếu không phải vậy thì tại sao không chịu tìm hiểu phụ nữ chứ? Giang Thiên con ba mươi tuổi rồi, không lẽ con định kết hôn với tử thi, hoặc là đống bệnh án trong bệnh viện sao?" Ngụy Yến nói. "Mẹ mặc kệ, khi nào con còn chưa tìm một cô gái về đây cho mẹ xem mắt, mỗi lần con về mẹ đều ngâm cái bài ca kia."

Ngụy Giang Thiên giơ hai tay đầu hàng. "Được được, con sẽ cố gắng hết sức có được chưa?"

"Con phải cố gắng gì nữa, Đồng Gia Hân, nữ thần ngay trước mắt con đấy. Không lẽ con không thích người ta? Này, nếu không thích thì phải có lý do nếu không mẹ sẽ thay con hẹn gặp đấy." Nói đi noi lại, tài dẫn dắt câu chuyện của Ngụy Yến đúng là có phong thái của một nữ doanh nhân thành đạt. Cho dù đề tài lạc xa đến mức nào bà vẫn không quên dẫn dắt trở về ý chính lần nữa.

"Đừng, tuyệt đối đừng. Con không muốn làm người thất lễ trước mặt con gái nhà người ta." Ngụy Giang Thiên cũng không lạ lẫm gì mẹ mình. "Thật ra, con không thích người nhỏ hơn mình hai tuổi."

"Hết rồi?"

"Hết rồi!" Anh gật đầu.

Ngụy Yến thật sự rất muốn mang roi ra dợt cho thằng con này một trận. "Này, lần trước con lấy lý do không thích người ta không uống được rượu để từ chối, mẹ con nói không biết con tìm bạn đời hay là tìm bạn nhậu đấy con không nhớ sao? Lần này đổi lại là một người hoàn mỹ như Đồng Gia Hân con lại lấy lý do không thích người ta nhỏ hơn con hai tuổi? Không lẽ con muốn lấy một bà vợ già sao?"

"Không phải, nhưng...con thấy tốt nhất là nên nhỏ hơn con, mười mấy tuổi."

"Mười mấy tuổi?" Ngụy Yến trừng lớn mắt. "Con tìm vợ hay tìm cháu đấy?"

Ngụy Giang Thiên khẽ cười, im lặng một lúc rồi nói. "Con thích nuôi con nít."

"Ánh mắt con như vậy là ý gì? Hay là, con có người nào rồi mà giấu bản cung?"

Anh không trả lời mà đứng lên, đem điều khiển ti vi đặt vào tay mẹ mình. "Con chỉ muốn nói với mẹ, muốn có con dâu thì nên thay đổi tiêu chuẩn của mình một chút đi. Vì kiểu người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, chững chạc và sắc sảo vừa đủ trong tiêu chuẩn của mẹ con dám chắc con dâu tương lai của mẹ, không có đâu."

Nói rồi anh nhanh chóng trở về phòng mặc kệ tiếng gọi phía sau của Ngụy Yến. Bà ngồi lại ngẫm nghĩ những lời vừa rồi của con trai mình, cũng không hiểu lắm nhưng cảm thấy có gì đó không được ổn lắm. "Chị Phương, nó nói nó chưa có bạn gái, nhưng vừa rồi cái câu cuối cùng ấy..."

Dì Phương gật đầu tiếp lời. "Rất khả nghi!"

"Chị cũng thấy vậy sao? Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Vô cùng khả nghi là đằng khác, một mặt nó nói mình chưa có bạn gái, một mặt khác lại bảo rằng con dâu tương lai của tôi không đạt chuẩn. Điều này chứng minh điều gì?"

Kim Phương hơi cuối người. "Đang - tiến - triển."

Lúc này điện thoại của Ngụy Yến reo lên, bà nhanh chóng nhận máy.

"Bà chủ, đã điều tra về cô gái bà nói. Năm sau sẽ là sinh viên năm hai ngành Y trường Bách Nhật, theo như một số lời kể của sinh viên trong trường thì tình cô này không tốt lắm, rất nhiều lần bị thầy Thẩm kỷ luật. Vừa rồi còn làm một trận ầm ĩ đánh người, hình như là có sự can thiệp của cô Tử Anh vào nữa. Nói về thành tích thì không hiểu sao đang từ top mười đầu bảng lại lọt thõm xuống tận hàng năm trăm."

Bà chỉ vừa nghe bao nhiêu đó mà trán đã đổ mồ hôi hột, tiếp tục hỏi. "Còn gia đình thì sao?"

"Không có thông tin, tôi sẽ cố gắng điều tra."

"Được, có tin tức thì báo cho tôi ngay."

Ngụy Yến tắt máy, nhìn Kim Phương một lúc, hai người đưa mắt nhìn nhau như đã hiểu ý của đối phương.

Ngụy Yến "Không hoàn hảo."

"Nhỏ hơn mười mấy tuổi," Kim Phương.

Ngụy Yến. "Không phải chứ?"