Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 47




***

- Trước giờ cậu lúc nào cũng kêu tớ phải đi theo hướng này, phải chạy hướng nọ. Lúc nào cũng kéo tay tớ mà lôi xềnh xệch đi. Tớ ghét nắm tay cậu lắm. Biết sao không, tay cậu rất lạnh. Thực sự rất lạnh. Sao cậu không đeo gang tay hay là tìm cách gì đó để giữ ấm tay của mình chứ?

- Nhìn xem này. Ngay cả bây giờ tay cậu cũng lạnh nữa.

- Tớ vừa xem điện thoại. Và thấy ảnh chụp cậu hôm chúng ta đi ăn tào phớ. Haha. Nhìn cậu ngộ quá đi.

- Sao cậu ngủ lâu vậy Yul? Thực sự là rất lâu rồi đấy.



- Linh Đan, tới giờ về tiêm rồi con.

Tôi ngước đôi mắt nhòe nhoẹt nhìn bố, mếu máo hỏi lại.

- Bao giờ Yul tỉnh vậy bố?

- Sẽ nhanh thôi con. Chúng ta về phòng nhé.

***

Vết thương ở chân tôi vẫn chưa lành hẳn nên tôi vẫn phải ngồi xe lăn khi qua phòng bệnh thăm Yul. Gần tuần nay ngày nào bố cũng giúp tôi sang phòng cậu ấy, tôi ngồi nói chuyện với Yul cả buổi, thực ra là tôi tự nói với bản thân. Nhưng bác sĩ nói đó cũng là một cách để giúp Yul mau tỉnh lại.

Tôi cũng thấy lạ khi không thấy bố mẹ Yul qua thăm. Hạnh Nhi nói cho tôi biết rằng đó là yêu cầu của Yul trước khi nhập viện. Lúc vẫn còn tỉnh táo Yul đã dặn bác sĩ không được để cho người nhà của cậu ấy biết. Hạnh Nhi thì vẫn hay chép miệng than vãn rằng mẹ Yul quá bận với lịch công tác ở nước ngoài còn hiệu trưởng bận với những dự án kinh doanh mới, có lẽ Yul sợ làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Bỗng thấy một nỗi buồn xót xa. Ngay cả khi Yul bị thương cậu ấy cũng cô độc. Nhưng cũng không hẳn là thế bởi bố mẹ tôi chăm sóc Yul rất chu đáo. Cả Hạnh Nhi, Tùng và Ju nữa.



- Cậu đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy Đan?

- Suy nghĩ về cậu đó.

Ju nhướn mày nhìn tôi, thích thú hỏi lại.

- Về tớ ư?

Tôi đưa một tay về phía chân trời, thích thú reo lên.

- Nhìn kìa Ju. Đám mây phía chân trời kia có hình cỏ bốn lá đấy. Nó hệt như chiếc dây chuyền cậu tặng tớ.

Ju đưa mắt về hướng tay tôi chỉ, khóe miệng kéo lên thành một đường cong tương xứng.

- Công nhận là đẹp.

Tôi cất giọng cao vống.

- Tất nhiên là đẹp rồi.

Ju phì cười, sau bước đến phía trước, ngồi xuống cạnh tôi, giọng đều đều.

- Chân cậu thế nào rồi?

Tôi nhích chân mình khỏi chiếc xe lăn, thều thào nói.

- Ổn lắm. Mà đừng nói với ai chuyện tớ sắp kể nhé.

Ju ngó nghiêng xung quanh sân thượng, sau gật đầu, nói nhỏ.

- Cứ yên tâm.

Tôi hí hửng ra mặt, bí mật nói.

- Thật ra hai hôm trước, lúc trong phòng không có ai, tớ đã nén tập đi.

- Trời. Chân cậu thần kì thật đó.

Tôi gật đầu đáp chắc nịch.

- Đúng. Rất là thần kì. Với lại chỉ là vết thương nhẹ mà. Cả tuần ngồi trên xe lăn thế này tớ chán lắm luôn.

- Nhưng Đan vẫn nên cẩn thận. Mọi người lo cho cậu đó.

Tôi đáp ỉu xìu.

- Ừ. Tớ biết rồi. Dù sao thì vẫn còn có thể thấy mọi người phàn nàn về tính hậu đoảng. Chứ như Yul kìa, cậu ấy ngủ lâu thật đấy.

- Yul sẽ sớm tỉnh lại thôi. Ngày nào cậu cũng kể chuyện cười cho Yul chứ?

- Ừ. Ngày nào cũng kể luôn. …ơ nhưng mà….

- Sao vậy?

- Ju, nhìn mặt cậu kìa. Có cái gì đó rất lạ. Mầu da cậu rất lạ đó.

Ju tròn mắt nhìn tôi, sau vội đứng dậy, lùi lại phía sau chiếc xe lăn của tôi, nói với lại.

- KHông có gì lạ cả. Chắc tại tớ thiếu ngủ đấy.

Tôi không thể xoay người lại vì đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn cố ngoái cổ lại khẳng định.

- Rất lạ. Không tin tớ chụp lại cho coi. Tớ có mang điện thoại đây này.

- Không. Cậu cứ ở yên đó đi Đan.

- Tớ muốn chụp mà.

- ….

- Linh Đan, Ju. Xuống thôi. Yul tỉnh rồi đó.

Tiếng Hạnh Nhi thất thanh vang cả sân thượng. Chiếc điện thoại trên tay tôi vô thức rơi xuống. Yul đã tỉnh. Cậu ấy đã tỉnh lại. Tôi không nghe nhầm đó chứ?

***

- Mọi người ra ngoài hết đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với Đan.

Cằm tôi rơi đánh “bộp” một cái xuống đất. Ái ngại ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh.

Bố mẹ tôi vẫn đang trao đổi bệnh tình của Yul với bác sĩ ở ngoài cửa, trong phòng có tôi, Hạnh Nhi, Tùng, vài bạn ở lớp, một vài em lớp dưới hâm mộ Yul vẫn đều đặn vào thăm. Tách bạch ra khỏi đám đông với vè ngoài trầm tĩnh, Ju lẳng lặng bước ra ngoài khi nghe thấy Yul nói vậy.

Mọi người vừa được tin Yul tỉnh, vội vàng chạy tới hỏi thăm bệnh tình, nhưng lời còn kịp nói thì câu đầu tiên của Yul khiến không khí lúc này trở nên ngại ngùng hơn bao giờ hết. Tôi ngồi im lìm trên chiếc xe lăn, tay giữ chặt cốc nước cam. Nghĩ ngợi một lúc thì cũng đoán ra được cái lí do: À. Chắc ưu tiên cho người tàn tật.

Thì chẳng phải trong số bạn bè tới thăm Yul chỉ có tôi là người phải ngồi trên xe lăn vì cái chân vẫn chưa lành hẳn hay sao? Ầy, con người này thật tình biết suy nghĩ thấu đáo. Mới qua một trận ốm mà tư tưởng dược đả thông ghê. Nghĩ vậy nên tôi cứ tủm tỉm cười.

Cười được một lúc cho tới khi ngẩng đầu lên thấy bốn xung quanh vắng tanh. Cửa phòng khép kín. Liếc mắt lên nhìn người nằm trên giường, Yul nhắm nghiền mắt. Cậu ấy lại ngủ rồi ư? Trời đất.

Tôi nắm lấy cánh tay Yul, lay cật lực mếu máo.

- Yul ơi. Yul ơi. Có chuyện gì vậy trời? Sao lại ngủ rồi. Yul. Yul…

- Cậu thử lay tôi lần nữa xem.

Chẳng biết gì hết. Lay như vậy mới thương tâm, mới giống như trong phim chứ.

Tôi ngừng lay, hít một hơi thật sâu, hỏi.

- Sao cậu dậy rồi mà lại ngủ?

Hàng lông mày phía trước nhíu lại, Yul vẫn nhắm nghiền mắt, môi mấp máy.

- Tôi đang nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra.

Vài sọc đen chạy dài hai bên má, có phải là cậu ấy đang nhắc khéo về vấn đề “vô ơn” của tôi không? Rõ là lương tâm của tôi không có răng mà, sao lại không thấy cắt rứt gì thế này. Nghĩ đến đây tôi vội giơ cốc nước cam trên tay với mục đích hối lộ, nịnh nọt.

- Yul, cậu uống nước cam đi. Hãy uống đi rồi chúng mình nói chuyện nghiêm túc. Đây là nước cam tớ mang từ phòng tớ qua đó.

Quả nhiên là người đôi diện bị tôi bắt trúng tim đen, Yul hé mắt nhìn tôi, đôi mắt mệt mỏi thoáng chuyển sang nghi ngờ. Ánh nhìn quái dị như đang đề phòng điều gì đó rất là khó hiểu.

Tôi xoay xoay cốc nước cam trong tay, lại hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.

- Kể từ khi quen biết cậu đến thời khắc đó. Tớ đã rất rất muốn nói lời này với cậu. Ngoại trừ những lúc cậu làm điều sai trái với tớ và cần phải xin lỗi tớ thì bây giờ tớ xin lỗi cậu. và cám ơn cậu. Yul.

Người phía trước sứng lại trong giây lát, cơ mặt hết co nhúm lại dãn ra. Sau một hồi khua môi múa mép, tôi chỉ nhận được một lời đáp lại.

- Ừm.

Tôi vuốt mặt, nuốt nước bọt, gắng thể hiện thành ý.

- Cám ơn cậu. Yul.

- Cậu có bị sao không vậy?

Mặt tôi đen như đít nồi bị cháy. Chính thức là bị câu hỏi ngược lại của Yul chặn cho nghẹn họng. Chẳng lẽ không thể nói cho Yul biết được hết thành ý của mình hay sao.

- Tớ bị đau ở chân. Nhưng cũng sắp đi lại được rồi.

- Ừ. Tốt.

Tôi cười gượng, tay vẫn giữ chặt cốc nước cam, hỏi nhỏ.

- Cậu thấy trong người thế nào?

- Ổn. Tôi tỉnh từ hai hôm trước.

Tôi xây xẩm mặt mũi, thều thào hỏi lại.

- Hai hôm trước?

- Ừ. Chỉ là muốn xem một số chuyện.

Tôi không thể hiền lành hơn.

- Sao cậu có thể giả vờ ngủ để mọi người lo lắng như vậy chứ. Cậu có biết là mọi người lo cho cậu thế nào không. Hả?

- Trừ bạn bè và bố mẹ cậu. Thì làm gì có người thân nào lo lắng cho tôi?

Tôi ngập ngừng. Đúng là bố mẹ Yul không có ở đây khi cậu ấy bị thương. Nhưng điều đó cũng đâu phải lí do cậu ấy khiến mọi người lo lắng như vậy. Tôi cương quyết nói.

- Dù có vậy thì cậu cũng không nên làm thế. Bố mẹ cậu sẽ sớm vào thăm cậu thôi.

Yul nhếch môi cười, giọng trầm xuống như mưa đá.

- Hai ngày đó tôi cũng biết một số chuyện xấu của cậu. Nói đi trước khi tôi kể ra.

Cằm tôi trễ tới tận bụng. Tôi đã làm những chuyện gì xấu sao? Có thể làm gì xấu khi ngày nào cũng phải ngồi xe lăn thế này cơ chứ?

Chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, trán hết nhăn vào lại dãn ra. Hít vào rồi thở ra, Đến lần thứ N….mắt chợt sáng quắc lên. Giọng thì hạ không vận tốc. Tôi ấp úng.

- Tớ có đến thăm cậu khi cậu ngủ. Lúc ấy tớ đã cằn nhằn là sao tay cậu lạnh thế.

Người đối diện sắc mặt hơi tái nhưng giọng vẫn đều đều, giục tôi.

- Còn gì nữa?

Tôi lí nhí.

- Tớ có mang ảnh lúc chụp cậu ăn Tào phớ ọi người xem.

- Thật không thể tin được.

Tôi cúi gằm mặt xuống dưới chân, rụt rè khai tiếp.

- Còn lấy bút bi vẽ bậy bạ vào lòng bàn tay cậu.

Người phía trước khẽ nhích tay lên, giọng khinh bỉ.

- Được đấy.

Tôi ấp úng.

- Hết rồi thì phải.

- Thật không?

Tới mức này tôi đau khổ ngẩng đầu lên, la ó.

- Vậy không lẽ cậu biết cả chuyện tớ vẽ tranh biếm họa mặt cậu trước cửa phòng bệnh.

Nét mặt người phía trước tối sầm lại, chững khoảng 10 giây, sau mới hạ giọng.

- Rất có tố chất.

Mặc định rằng đó là một lời khen. Tôi cười khổ sở, tay vẫn bóp chặt cốc nước cam, đánh trống lảng.

- Có bấy nhiêu thôi à. Cậu tỉnh lại là tớ mừng rồi. Cậu uống nước cam nhé.

Khóe miệng người phía trước nhếch lên, sau cũng từ từ đổi tư thế ngồi. Tôi lúng túng đặt cốc nước cam sang một bên, cố gắng giữ tay Yul giúp cậu ấy ngồi dậy. Yul có phần ngỡ ngàng, sau mới hỏi.

- Chân cậu…khỏe vậy?

Tôi cười như mếu.

- Khỏe lâu rồi ấy. Chỉ là vết thương ngoài da mà. Nhưng bố mẹ tớ vẫn bảo phải ngồi xe lăn. Thấy khó chịu quá.

- Cậu thật may mắn.

Tôi hơi ngỡ ngàng, sau lại nhìn Yul dò xét.

- Thế còn cậu. Mới tỉnh dậy mà đã ngồi được rồi ư?

- Tôi nói là tôi tỉnh từ hai hôm trước rồi còn gì.

Tôi cười hì hì khi nghe Yul nói, với tay lấy cốc nước cam đưa cho Yul.

- Cậu uống đi.

Yul lạnh lùng cầm lấy cốc nước. Sau lại ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi giật mình, quay mặt đi nơi khác, co mồm huýt sáo ngó lơ. Đan ơi là Đan, mày có biết là người phía trước kia tính tình quái dị và sĩ diện cao ngút trời không? Cậu ta có ốm nằm liệt giường ra đấy cũng phải thể hiện sao cho ốm oanh liệt nhất. Về cơ bản là cậu ta không thích ai đó nhìn thấy cảnh ốm đau của mình. Và việc uống nước cam trước mặt người khác khi bị ốm cũng bị liệt vào trong danh mục Cấm kị.

Đúng là nhọc óc mà!

Áng chừng thời gian Yul đã có thể uống hết cốc nước cam, tôi quay đầu lại, hỏi dò.

- Nước cam thế nào?

Sau lại liếc xuống cốc nước, tôi suýt té vì xem chừng cốc nước cam vẫn còn nửa già. Yul đặt chiếc cốc lên bàn bên cạnh, hỏi tôi.

- Sao cốc nước cam này nhiều bất thường thế?

Tôi hồn nhiên đáp.

- Tớ rót đầy mà.

- Cậu có thể giữ cốc nước cam đầy như vậy từ phòng cậu sang phòng tôi mà không bị sánh sao?

Tôi trả lời như gà mắc tóc.

- Ầy. Thật ra là….tớ có bí quyết đấy.

- Là gì?

- Cậu thấy đó. Từ phòng tớ qua phòng cậu có rất nhiều ngưỡng cửa và tớ thì ngồi xe lăn. Lúc rót nước cam ở phòng tớ đã rót đầy, nhưng lại sợ bị sánh ra ngoài trên đường tới đây. Cậu thì thích những thứ hoàn mĩ và tuyệt đối rồi. Vậy nên…

- Tiếp đi.

Tôi nắm chặt tay, khí thế hùng hồn.

- Mỗi khi đi qua ngưỡng tớ đã ngậm một ngụm nước cam trong miệng. Bước vào phòng cậu tớ mới nhả ra. Bảo toàn được thể tích.

Người phía trước mặt tối sầm. Cơ miệng cứng lại. Vội lấy tay lên che miệng, miệng căng phồng muốn ói. Tôi an ủi cật lực.

- Yên tâm. Sáng nay tớ có đánh răng rồi.

Yul mở căng mắt nhìn tôi, sau hét toáng lên.

- Bác sĩ. Bác sĩ. Mau rửa ruột.

***

- Hahaha….Haha…Linh Đan. Cậu được lắm.

- há Há. Lần đầu tiên mới thấy Yul sợ như vậy đó. Linh Đan, cừ thế.

Tôi nhìn Hạnh Nhi và Tùng đang cười ngặt nghẽo, vênh váo nói.

- Tớ mà lại. Phải đợi đúng thời cơ trả thù chứ.

Hạnh Nhi vẫn không nhịn nổi cười, vừa ôm bụng vừa hỏi tôi.

- Thế chuyện cốc nước cam, đừng nói là cậu ngậm một ngụm thật xong nhả ra nhé.

Tôi chun mũi.

- Cậu nghĩ tớ vậy sao? Không có đâu. Tớ đùa Yul đấy. Thực ra là tớ mang chai nước cam theo sau. Lúc Yul đang nhắm mắt ngủ tớ đã rót đầy cốc.

- haha. Thật tình không lường trước được.

Tùng béo đăch chí nói.

- Lúc thấy Yul kêu thất thanh là rửa ruột mọi người ùa vào, tớ còn tưởng Yul ngủ say quá nên đầu hơi có vấn đề cơ. Nghĩ đã thấy kì quái rồi. Hóa ra là do uống nước cam.

- Ầy. Mà Đan này, nếu đó là sự thật thì tớ chắc cũng phải rửa ruột mất.

Tôi cong môi cãi.

- Cậu cứ làm như sáng tớ không đánh răng đó Tùng. À. Mà sao không thấy Ju đâu vậy?

Hạnh Nhi ngồi gần đó đưa cho tôi một cuốn vở, cười cười.

- Lúc Yul nói chỉ cậu ở lại thì Ju về thẳng rồi. Mà đây là bài trên lớp hôm nay, cậu xem đi nhé.

Tôi nhận lấy cuốn vở, cũng cảm thấy khó hiểu, không biết Ju đã đi đâu vậy nhỉ.

- À mà nghe nói hiệu trưởng mới về sáng nay. Giờ này chắc cũng qua phòng Yul rồi.

- Thật hả Tùng?

- Ừ. Mà hai cậu có muốn ăn gì không? Mai Linh Đan tháo bột ở chân rồi, chúng mình nên ăn thứ gì đó chứ. Bài vở để sau đi.

- Ừ đó. Nhân lúc chỉ có 3 người. Phải ăn mảnh mới được.

Tôi phì cười. Hạnh Nhi và TÙng đúng là một cặp bài trùng mà. Nghĩ cũng không thể phá vỡ không khí này, nên tôi vui vẻ cùng hai người bạn xuống nhà ăn phía dưới bệnh viện.