Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 18: Cô đơn trong màn đêm quái ác




1 năm có 365 ngày. 52 ngày chủ nhật nghỉ ngơi. Tức là còn 313 ngày.

Nghỉ hè 50 ngày, thời tiết nóng thì ai mà học được. Vậy là còn 263 ngày.

8h ngủ một ngày là mất 122 ngày. Còn 141 ngày.

Mỗi ngày dành 1h để chơi thể thao mất 15 ngày. Còn 126 ngày.

Ăn uống 2h/ngày mất 30 ngày, còn lại 96 ngày.

1h/ngày để nói chuyện mất 15 ngày, còn 81 ngày

Ngày dành cho kỳ thi, kiểm tra là 35. Còn lại 46 ngày.

Kỳ nghỉ lễ hội là 40, còn 6.

3 ngày/năm là để buồn, còn 3 xem phim, đọc truyện mất 2 ngày là ít.

Còn 1 ngày chính là sinh nhật. Chẳng nhẽ sinh nhật lại học.?

Đấy là bản lí lẽ “huyền thoại” về lịch học của tôi. Nhưng có lẽ bây giờ thì không cần xài đến.

Tôi nằm ườn ra giường và ngắm nghía nhóc cá vàng béo ú mà tôi nuôi. Nó lượn vòng quanh trong bể nước nhỏ. Nhóc cá vàng béo kia bơi đến đâu thì tứ phía mấy con cá nhỏ đều tản ra hết. Tôi nhìn dáng vẻ bệ vệ của nhóc cá vàng mà phì cười. Trong bể cá nhỏ này, nó là người mạnh nhất. Đúng là, kẻ mạnh bao giờ cũng chiến thắng.

Kẻ mạnh?

Kẻ mạnh không phải là kẻ cứ trợn mắt lên quát tháo và chỉ trỏ làm mọi người sợ. Cũng không khải kẻ khiến người khác rùng mình khi nghĩ tới. Càng không phải kiểu chỉ cần nói một câu là khiến người khác phải răm rắp làm theo!

Kẻ mạnh là kẻ biết lấy lòng người!

Là kẻ chẳng cần xuất hiện nhưng cũng khiến người khác ngả mũ khi nhắc tới. Là người miệng cười phúc hậu, nói năng nhẹ nhàng, cứ chỉ khoan thai nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến người khác sợ. Người ta sợ thì ít, nể trọng thì nhiều. Dù biết vô lí, nhưng vẫn thuận ý làm theo.

Phu Nhân là một “kẻ mạnh” như thế! Và tôi là một trong số những con cá nhỏ đang tản ra tứ phía mà vẫn thầm cám ơn cái thông báo được nghỉ kia.

Tôi chẳng cần mất 3 ngày/năm để buồn, 3 ngày xem phim, đọc truyện 2 ngày. Vì được nghỉ hẳn 1 tuần!

Mọi chuyện có vẻ khá ổn khi tôi cô đơn ở nhà đọc truyện và khóa mình trong phòng. Cuộc sống chỉ gói gọn trong 3 yếu tố: Thức ăn, Truyện tranh và WC.

Cho đến ngày thứ năm, mẹ tôi xách một chiếc vali to sụ, kéo qua cửa phòng tôi và thông báo.

- Bố mẹ đi công tác 1 tuần!

Tôi nằm trong giường, thều thào như xác chết mới đội mồ sống dậy, đáp.

- Vâng ạ!

Chuyện cũng chẳng có gì là lạ, việc bố mẹ tôi đột xuất đi công tác đã thành “ một nếp văn hóa” quen thuộc ở nhà tôi. Ngay từ nhỏ tôi đã được rèn giũa bản lĩnh ở nhà một mình rồi. Lâu dần thành quen. Vậy nên khi mẹ tôi đi qua cửa phòng và nói câu có cú pháp quen thuộc “ Bố mẹ đi công tác một tuần”, tôi bắt sóng lại ngay “ Vâng ạ“.

….

Cô đơn là gì?

Là ở một mình? Là chơi một mình? Là ăn một mình? Là nói chuyện một mình?...

Bla…bla….. Làm mọi thứ một mình thì đó có phải là cô đơn?

Không. Cô đơn là khi có quá nhiều người để có thể nói chuyện nhưng vẫn không tìm thấy ai phù hợp cả!

Tôi ngồi lẩm bẩm định nghĩa khái niệm “ Cô đơn”, rồi cũng lại tự dặn mình là chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ được tung tăng tới trường, được tham gia vào ngày khai giảng các câu lạc bộ thật hoành tráng ở trường, được gặp nhỏ bạn Hạnh Nhi, la ó cậu bạn Béo ú, gặp Ju cùng bàn, và cả người cho tôi nhiều cảm xúc trái chiều, Yul!

Liếc xuống nhìn màn hình danh bạ điện thoại, tôi thở dài đánh thượt.

Chỉ còn qua đêm nay thôi là đã tròn một tuần. Một tuần không đến lớp, không đến trường. Một tuần ở nhà với lịch dày đặc Ăn - Ngủ - Ngủ - Ăn. Một tuần trôi qua thật nhiều cảm xúc.

Rồi cảm xúc tích tụ trong một tuần cũng không cánh mà bay khi cái bụng của tôi bắt đầu réo.

Như thường lệ, tôi lại lê thân ra quán cơm đầu phố.

---

Quán cơm này nổi tiếng ngon và có nhiều con trai đẹp phục vụ! Ầy, kì thực thì tôi không phải kiểu khách hàng dựa vào ngoại hình của bồi bàn mà đánh giá chất lượng thức ăn ở đây đâu, nhưng so với quán cơm dãy bên kia thì cơm ở đây hợp vệ sinh hơn cả. Có điều, cái gì cũng có hai mặt. Để đến được quán cơm này tôi phải băng qua một khu phố rất tối. Nhưng cũng đáng!

Chọn ình một chỗ ngồi sát cửa sổ và bắt đầu cuộc chiến lấp đầy cái dạ dày. Thực ra thì mấy người phục vụ ở đây cũng toàn người chạc tuổi tôi, kiểu như đi làm thêm ngoài giờ học. Chẳng hiểu thế quái nào khi ăn cơm tôi vô tình liếc lên mấy người con trai phục vụ, cúi xuống bàn lại gặp ngay bát Tào phớ trắng thơm, trong đầu tôi lại mang máng xuất hiện khuôn mặt dưới mưa của Ju!

Đấy. Kì thực thì việc tốt dễ quên mà việc xấu thì nhớ dai.

Ngẫm tới đây, chẳng hiểu sao lại nhớ lại những hình ảnh ngày trước. Từ ngày đầu tiên lơ ngơ bước vào trường, rồi gặp sự cố trên bãi cỏ. Đến lần vênh váo tự đắc về nhà rồi bị lạc đường. Lần ấy tôi nhớ rằng mình cũng khóc to lắm. Rồi lại viết thư xin lỗi Ju. Cơn mưa bất chợt tối hôm ấy, lần lạc đường thứ hai, đến nhà Ju và nấu bữa sáng….Hahaha. Có hơn tháng thôi mà lắm kỉ niệm thật. Nghĩ đến đó thôi mà tâm trạng phấn khích đến mức suýt nghẹn!

Qua đây cũng có chút biết về Ju. Một chàng trai dễ gần nhưng không dễ thân. Điềm tĩnh nhưng không hề chậm chạp. Nói ít nhưng không kiệm lời. Ấm áp một cách lạnh lùng!

Lạnh lùng? Lạnh lùng!

Nghĩ tới hai từ này, khoảng không phía trước như đóng băng khi xuất hiện đôi mắt đen đầy bí ẩn. Đôi mắt lạnh lẽo như chứa cả mùa đông. Đôi mắt khiến người đối diện trong giây lát như đi lạc, cảm giác sợ hãi, cảm giấc bất an, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể cản mình ngừng nhìn vào đôi mắt ấy.

Đôi mắt sắc lẹm từ cái nhìn tàn nhẫn của Yul, như một ma lực đầy ma mị. Ma lực của một con người lạnh giá, tàn nhẫn, khó cưỡng.

Chẳng ai có thể biết con người thực sự của Yul là thế nào. Nhưng ấn tượng về bề ngoài từ lần đầu tiên gặp tôi đã xác định Yul là Hoàng tử mà bấy lâu tôi đi tìm rồi. Và lí thuyết mà nói, trước đó tôi đã từng chết đuối dưới nhan sắc của Yul. Thế mà chẳng hiểu sao, từ khi Yul trở thành con người như hiện tại, tôi lại bám ngay lấy một cái phao. Lấp ló trên mặt nước mà nhìn Yul.

Ngẫm ra thì lại thấy mình dở hơi dát chết. Bao dũng khí ban đầu đã bị cái vẻ mặt băng giá kia nạt cho trở về vạch số 0 tròn trĩnh. Thế tóm lại thì tôi có muốn cưa cẩm Yul như lần đầu không vậy?

Ngồi vật vờ nghĩ mãi cũng chẳng ra. Mọi thứ phía trước cứ mơ hồ hệt như làn sương trong sáng tháng 10, hệt như cơn mưa bất chọt, hệt như bát Táo phớ phía trước. Tào phớ?

Giật mình nhìn xuống, nguyên hai bát Tào phớ đã hết nhẵn. Cũng có phần cảm thấy tự hào về tốc độ ăn của mình, tôi chầm chậm ngồi dậy tới quầy thanh toán.



Ngày xưa đọc “ Một bữa no” của nhà văn Nam Cao, tôi thấy cứ thắc mắc mãi chi tiết: Chết vì no. Tôi cứ day dứt cái kết tưởng như “vô lí“. Ăn no quá mà cũng có thể chết được hả? Ngày ấy còn gân cổ trợn mắt lên cãi với mấy đứa con trai trong lớp cũ, hậm hực thề sống thề chết bảo vệ quan điểm của mình. Nhưng…

Giờ thì tôi tin người ta cũng có thể chết vì no được!

Bằng chứng là cái bụng căng mòng của tôi đã vượt quá mặt!!! Ngồi mải mê suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ ở trong quán, đến khi nhìn xuống bàn thì cũng xấp xỉ gần chục cái bát trống trơn!!!

Vừa ăn no xong lại đi bộ, cảm giác tức bụng đến là khó chịu. Đường từ quán cơm về nhà có một đoạn khá tối, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng lê thân qua khu phố vắng ánh đèn này rồi tạt vào đâu đó sẽ ngồi thở dốc.

Nghĩ là vậy, nhưng sự thực là tôi đang ngồi vắt vẻo ở vỉa hè đầu khu phố này rồi!

Ngồi xoa xoa cái bụng cho tiêu thức ăn, cũng có phần cảm thấy thẹn thùng khi có lúc mình lại ăn no đến thế này.

Ngồi vật vờ được một lúc thì có để ý thấy bên kia đường có vài người mặc áo đen đứng khá là nghiêm túc cạnh hai chiếc ô tô. Rất quen. Đúng. Rất quen.

Một dòng điện chạy xoẹt qua người. Tóc gáy bất giác dựng đứng. Có phải….Có phải chiếc xe đen hôm trước đã theo tôi từ nhà Ju về nhà không vậy?

Nhìn xuống cái bụng căng mòng của mình, tôi chỉ biết mếu máo. Giờ thì làm sao mà “tẩu vi thượng sách” được đây?

Nhưng dù gì đã rơi vào tầm ngắm rồi. Xác định là không chết vì ăn cũng chết vì bị mấy người kia nạt, có khóc cũng không có hi vọng gì lúc này, đúng, phải tự mình cứu mình thôi.

Tôi đảo mắt bốn xung quanh, chậm rãi nhấc bước. Khi bước được đến bước thứ 6, thì sau lưng vang lên một giọng nói lạ hoắc.

- Cô có phải là Linh Đan không?

Sặc! Sặc nước miếng. Ngay cả cái câu hỏi này cũng quen. Nhưng các người tính tôi lại ngu như lần trước mà gật đầu sao? Giờ thì tôi khôn ra rồi đấy nhé!

Nghĩ tới đây, tôi mím môi cấu vào tay mình một cái rõ đau. Đưa tay lên kéo miệng thành một đường méo xệch, trợn trừng mắt, hai tay co rúm như chân gà đặt trước ngực, rồi quay đầu lại, thì thào.

- Uôi ông ải ing an…..hừ hừ hừ….ực!

(Sub trong đầu: Tôi không phải Linh Đan)

Hai người phía trước cằm rơi cái bộp. Mặt mũi xây xẩm. Tôi cười hỉ hả trong lòng. Nhân lúc hai người kia còn đang ngẩn người đứng nhìn nhau, tôi lập cập xoay người lại, bành trướng đi về.

Sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng hai người kia.

- Cậu chắc là cô nhóc này chứ?

- Chắc.

- Sao nhìn kì quái vậy.

- Ai biết đâu. Tính sao giờ?

- Cứ tiến hành theo kế hoạch.

Tôi đứng tim. Bụng cũng đã xuôi xuôi thức ăn. Lấy đà, tôi bắt đầu co giò chạy. Nhưng chỉ được vài bước chân, cả thế giới trước mắt bỗng tối om.