Nhìn dải lụa lại bị thổi ra xa, Quân Mặc Li đứng dậy, bình tĩnh đi về hướng dải lụa, sau đó cúi người nhặt. Đứng dậy, xoay người đi, rồi lại cúi người nhặt. Quân Mặc Li không biết mình đã làm những động tác ấy bao nhiêu lần, nhưng hắn không để lộ ra bên ngoài chút khó chịu nào, khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong, lạnh nhạt.
Nghe thấy tiếng cười cách đó không xa, hắn chỉ cảm thấy lòng mình trầm lặng.
Mỗi một lần đứng xậy xoay người, Quân Mặc Li sẽ nhớ lại hình ảnh trước đây, giữa trời tuyết trắng muốt, Quân Dạ Hàn quỳ xuống đất.
Y đã nói, có đôi khi cúi đầu không mang ý nghĩa là đầu hàng. Quỳ xuống, lại càng không đồng nghĩa với việc thần phục.
Trong mắt Quân Mặc Li, khi một người lấy vũ nhục người khác làm việc vui, thì người thực sự bị coi thường không phải là người bị cười, mà chính là kẻ cười người khác. Kẻ lấy người khác vui cười đã sớm bị đánh bại bởi chính bản thân mình, bị đánh bại bởi sự ghen tị người khác, cũng là tự ti về bản thân mình.
Cười nhẹ, Quân Mặc Li lại cúi người nhặt lụa. Không có gì đáng ngạc nhiên, dải lụa lại tiếp tục bay đi.
“Thôi thôi, chỉ là một dải lụa mà thôi, lại bắt Khuynh Liên quân phi nhặt vất vả như vậy, để tỷ tỷ tự mình nhặt lên vậy.” Nhìn khuôn mặt bình thản của Quân Mặc Li, Tố Vân thần phi cười khẽ một tiếng. Sau đó nàng đứng dậy, dáng người yểu điệu mềm mại, chậm rãi bước xuống, đi đến đứng bên cạnh Quân Mặc Li. Sau đó nàng khẽ phất tay một cái, dải lụa bảy sắc mềm mại bay vào trong tay nàng. Khẽ vuốt ve dải lụa không dính chút đất bụi nào trong tay, Tố Vân thần phi quay sang nhìn thân mình hơi dầy yếu của Quân Mặc Li, cười yếu ớt nói.
“Xem ra Khuynh Liên quân phi vì thừa ân quá lâu, nên thân mình mới yếu ớt như vậy, một mảnh lụa cũng không nhặt nổi. Ngươi nên bồi bổ thân mình một chút. Để tránh lần sau thừa ân lại chịu không nổi.” Nói xong, tiếng cười kiều mị lại vang lên từ trong đình, là Linh Dục thần phi.
“Tố Vân muội muội nói rất hợp ý ta. Tiện thể ta lúc này còn mang theo mấy cây tuyết liên ba nghìn năm, định dùng để cắm bình trang trí. Không nghĩ tới thân thể của Khuynh Liên quân phi lại yếu như vậy, để cho ngươi dùng vừa hợp. Thứ này rất tốt đối với thân thể của phàm nhân.”
Linh Dục thần phi cười duyên nhìn Quân Mặc Li, ngón tay thon dài cầm lấy một bông tuyết liên cắm trong bình lên thưởng thức.
“Khuynh Liên đa tạ sự quan tâm của Linh Dục thần phi, Tố Vân thần phi.”Quân Mặc Li thấy hai người một người tâng một người hứng, không để ý nhiều, chỉ mỉm cười cảm ơn.
Khuynh Liên, đúng vậy, ở nơi đây, thị quân không có quyền có tên riêng của mình, trừ phi là do Thần Hoàng ban tên. Nếu lúc trước Quân Dạ Hàn không ban tặng cho hắn danh hiệu Khuynh Liên này, có lẽ hôm nay hắn ngay cả một cái danh hiệu nhỏ dùng để gọi cũng không có, chứ chưa nói gì đến tên.
“Ta cứ nghĩ người cao quý như Khuynh Liên thần phi sẽ không nói chuyện cùng chúng ta chứ? Hoa ra là do ta nghĩ sai.” Một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên, còn kèm theo chút trào phúng. Một nam tử mặc trang phục đơn giản màu xanh lam mỉm cười nhìn quân Mặc Li, trong ánh mắt thể hiện rõ sự coi thường.
Quân Mặc Li quay đầu nhìn người kia, mỉm cười nói.
“Các vị thần phi đều là thần, Khuynh Liên lại chỉ là một phàm nhân, nhìn thấy các vị sẽ cảm thấy kính sợ, làm sao lại dám lên tiếng nữa.”
“Khuynh Liên quả nhiên rất đáng yêu, mau đến đây, để tỷ tỷ được ngắm kĩ ngươi.”
Tố Vân thần phi quay lại vị trí của mình, khuôn mặt mang theo chút yêu thương, thiện ý nhìn về phía Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li nhìn mỹ nhân như vân ngồi trong đình, hơi cúi đầu, giấu diếm nụ cười nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu đi vào bên trong.
Vừa mới bước vào bên trong đình, hắn đã bị Tố Vân thần phi kéo ngồi xuống ghế cạnh nàng. Những thần quân thần thị khác đều nhìn chăm chú vào hắn, không nói một câu nào, làm người ta có cảm giác hơi quỷ dị khó lường.
“Mọi người đừng thất thần nữa, không phải đều nói là có lễ vật tặng cho Khuynh Liên quân phi hay sao? Ngươi xem, đây chính là nhìn năm tuyết liên mà ta muốn tặng cho ngươi. Mang về nhất định phải dùng thường xuyên a.” Linh Dục thần phi cười duyên dáng, đưa bông tuyết liên trong tay cho Quân Mặc Li. Mà Tố Vân thần phi chờ ở bên cạnh cũng không đợi Quân Mặc Li mở miệng, liền mang ra một hộp gấm đặt trước mặt hắn.
“Khuynh Liên, chúng ta đều là người hầu hạ Thần Hoàng, tỷ tỷ tất nhiên sẽ không để ngươi vất vả. Bộ trang phục Thiên bảo ti y này, ngươi giữ lấy. Chỉ cần mặc lên người, lần sau sẽ không bị thương dễ dàng nữa.”
Những thần phi thần quân khác thấy hai người tặng quà, cũng tươi cười đưa lễ vật của mình ra đặt trước mặt Quân Mặc Li, không ngừng giải thích công dụng thần kì của chúng.
Quân Mặc Li nhìn quà tặng trước mắt càng ngày càng nhiều, khóe miệng càng ngày càng cong lên. Đang định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên có một tiếng cười to vang lên.
“Không ngờ ta chỉ đi ngang qua chơi, lại có thể nhìn thấy nhiều vật quý hiếm, gặp được nhiều mỹ nhân như vậy. Quả nhiên là đến đúng lúc.” Giọng nói sang sảng trầm bổng kèm theo chút ý cười, làm cho người ta cảm thấy rất dễ gần.
Nam tử mặc trang phục màu đen dần dần hiện lên, tóc dài màu xanh đen nhẹ nhàng bay trong gió, ánh mắt tà mị lóe lên thứ ánh sáng mị hoặc. Khóe miệng y tà ác mà cong lên, khuôn mặt mị hoặc giống như là một ác ma đến tự địa ngục. Dáng người hay khuôn mặt đều cực kì xuất chúng.
Nhưng mà lúc này lại chẳng có ai để ý đến y, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người xuất hiện ở bên cạnh y. Người này có khí chất hoàn toàn người lại so với nam tử mặc trang phục đen, y mặc một bộ áo dài màu trắng, đôi mắt lạnh nhạt giống như mây bay nơi chân trời, rất khó nắm bắt. Vạt áo dài màu trắng được thêu hoạt tiết phức tạp lại xinh đẹp, kết hợp với mái tóc dài mềm mại cham đất, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ yên lặng của y càng trở nên mờ ảo, càng trở nên trong suốt. Màu sắc của y không phải là màu trắng sạch sẽ, mà là một thứ màu sắc tách biệt với mọi màu sắc trên thế gian này, là một thứ màu trắng đến gần như trong suốt.
Y là thần. Là vị thần bị thiên địa này bỏ qua, cũng là vị thần từ bỏ cả thiên địa.
“Thần Hoàng bệ hạ thánh ân, Minh Dương thần quân vạn ân.”
Các thần phi thấy hai người đột nhiên xuất hiện, hơi ngạc nhiên, sau đó đều nhanh chóng khụy người hành lễ.
“Để các mỹ nhân phải cúi người hành lễ với ta, quả thật là làm cho ta tổn thọ a.”
Minh Dương thần quân mị hoặc mà cười một tiếng, ánh mắt lại cực kì hứng thú nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, người duy nhất vẫn đứng thẳng, không hề có ý định hành lễ. Chậm rãi bước vào trong đình, Minh Dương thần quân nhìn những lễ vật quý giá đặt trên mặt bàn, tà tứ cười nói.
“Quả nhiên đều là trân kì dị bảo, xem ra các bị thần phi mỹ nhân thực sự rất quan tâm đến Khuynh Liên mỹ nhân a.”
Y cầm lấy bông tuyết liên đặt trên mặt bàn, đưa lên ngang tầm mắt ngắm nhìn, khẽ cười nói.
“Nghìn năm tuyết liên, quả thực là một thứ cực bổ. Nhưng đáng tiếc, chỉ có thần mới có thể dùng a. Nếu để cho Khuynh Liên mỹ nhân sử dụng nó, chắc chắn sẽ vì linh lực hỗn loạn mà nổ tan xác. Còn Thiên bảo ti y cũng là một thứ tốt, có thể bảo vệ được cơ thể. Nhưng lúc này thực lực của Khuynh Liên thần quân vẫn chưa đủ mạnh, chỉ sợ vừa mặc vào, sẽ bị nó xâm nhập vào ý thức, cuối cùng thần hồn câu tán mà tử vong a.” Minh Dương thần quân chạm nhẹ vào Thiên bảo ti y, chậm rãi nói, sau đó ngẩng đầu nhìn những thần phi khác biến sắc mặt. Khi y định chạm vào một món khác muốn tiếp tục giải thích, Quân Dạ Hàn đã bình tĩnh đi đến bên cạnh y, liếc nhìn mặt bàn tràn đầy lễ vật, sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“Nếu đã không thể dùng được, vậy còn giữ lại làm gì.”
Sau đó nâng tay khẽ phất một cái, tất cả những thứ kỳ trân dị bảo trên mặt bàn đều nháy mắt tan biến. Làm cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của mấy vị thần phi lại càng thêm khó coi. Khẽ cắn môi, Linh Dục thần phi mềm mại đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, mị hoặc cười.
“Bệ hạ, là do Linh Dục sơ xuất, thiếp vẫn luôn ở thần giới, cho nên mới quên mất Khuynh Liên quân phi vẫn là một phàm nhân.” Giọng nói mềm mại mị hoặc mang theo chút ủy khuất, thủy mâu long lanh. Khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc của nàng lúc này tràn đầy hối tiếc cùng với buồn bã, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn ôm chặt nàng vào trong ngực, bảo vệ yêu thương nàng, làm sao còn có ý trách mắng.
“Thần phi.”
Quân Dạ Hàn lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt chưa từng nhìn Linh Dục thần phi lấy một cái, mà vẫn gắn chặt vào khuôn mặt quá bình tĩnh của Quân Mặc Li. Linh Dục thần phi khó hiểu nhìn Quân Dạ Hàn. Lúc này, Minh Dương thần quân ở bên cạnh liền cười khẽ một tiếng, tràn đầy hứng thú nhìn Quân Dạ Hàn.
“Ý của bệ hạ tôn kính chính là, Linh Dục mỹ nhân gọi sai rồi, nên là Khuynh Liên thần phi, chứ không phải là Khuynh Liên quân phi.” Vén lên mái tóc dài rơi bên trán, Minh Dương thần quân mỉm cười nhìn tất cả các thần phi có mặt ở đây biến sắc, ngón tay còn thong thả gõ lên mặt bàn.
Lúc này, Quân Mặc Li mới nâng mắt nhìn Quân Dạ Hàn, chậm rãi nở một nụ cười.
“Ta không muốn làm thần phi.”
Nghe được lời nói của Quân Mặc Li, Minh Dương thần quân cười to một tiếng, nâng tay chỉ vào hắn nói.
“Khuynh Liên mỹ nhân, nếu ngươi không muốn làm thần phi của bệ hạ, có thể tìm đến ta nha, tuy ta không mạnh bằng bệ hạ, nhưng bệ hạ thực sự quá lạnh lùng, vô dục vô cầu, mà ta lại nhiệt tình như lửa, nhất định có thể thỏa mãn dục vọng của mỹ nhân.” Khóe môi tà mị cong lên, Minh Dương thần quân nhấn mạnh vào hai chứ dục vọng.
Nghe được câu nói của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn hơi nhíu mày, mà nghe được Minh Dương thần quân nói, sắc mặt y lại càng trở nên âm u. Cũng không nói gì, y chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh vô cảm đang trở nên sắc lạnh của mình nhìn chằm chằm vào Minh Dương thần quân.
Người bị nhìn kia nhìn khuôn mặt rõ ràng không chút biểu tình của Quân Dạ Hàn, chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng lạnh, không khí như muốn đông lại thành băng.
“Ai nha ai nha, ta chỉ nói đùa mà thôi, bệ hạ, Khuynh Liên mỹ nhân vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngài.”
Nhận thấy được nguy hiểm đến gần, Minh Dương thần quân vội vàng lớn tiếng nói. Đợi đến khi Quân Dạ Hàn thu hồi ánh mắt, y mới dám cử động, khoa trương làm động tác lau mồ hôi trên trán. Trên mặt y tuy không lộ vẻ sợ hãi, nhưng lúc nãy y thực sự bị dọa. Chỉ với ánh mắt khi nãy thôi, y thực sự cảm thấy sát khí, Thần Hoàng bệ hạ muốn giết y, không chút lưu tình mà giết chết. Sát ý cực kì mãnh liệt, làm cho y không thể không hoảng sợ.
“Vì sao?”
Quân Dạ Hàn bình tình nhìn Quân Mặc Li, lên tiếng.
Vì sao lại không muốn làm phi của ta? Vì sao? Vì muốn rời đi sao?
Lần đầu tiên, sau vạn năm, Quân Dạ Hàn có cảm giác lo lắng bồn chồn, thứ cảm xúc hỗn loạn bi thương này làm cho y bối rối.
Quân Mặc Li nghe thấy hắn hỏi, ngây người, rồi sau đó lại chậm rãi cong khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Quân Dạ Hàn đặt câu hỏi. Từ trước đến nay, y chỉ có phủ định hoặc khẳng định. Không đặt câu hỏi, không có nghi vấn.
Không chỉ một mình Quân Mặc Li nhận ra sự biến hóa của Quân Dạ Hàn, những người khác cũng đều phát hiện ra. Tuy cực kì mờ nhạt, nhưng lại không thể xem nhẹ, Quân Dạ Hàn đang chậm rãi thay đổi,vì một người mà thay đổi.
Quân Mặc Li cười thật tươi, đôi mắt trong suốt đầy ngập thứ tình cảm dịu dàng ấm áp. Bước đến gần Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li mở miệng. Giọng nói trong trẻo nhấn mạnh từng chữ một, truyền vào trong tai mọi người.
Giống như một câu tuyên ngôn.
“Bởi vì, ta muốn trở thành người của ngươi, trở thành người duy nhất mà ngươi có được.”
“Cho nên ta không muốn làm phi tử của ngươi, ta muốn trở thành thê, trở thành vợ của ngươi, trở thành người duy nhất ở bên cạnh ngươi, thần hậu duy nhất, có được không?”