Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 98




Sáng sớm, bầu trời vẫn còn mù mịt, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, dần dần làm ấm bầu không khí mát lạnh. Các vị đại thần ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hai hàng, cúi đầu đứng nghiêm cẩn trước cửa cung điện. Chờ đợi đến một nén hương sau, mới thấy có mấy vị hoàng tử đi từ bên trong ra, trên khuôn mặt đều có chút lo âu.

“Thập nhất hoàng đệ, lần này đến Lưu Li, ngươi nhất định phải thật cẩn thận, an toàn mà quay về.” đại hoàng tử Quân Úy Dương quan tâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Quân Kì Du. Đối với sự quan tâm của hoàng huynh, Quân Kì Du có chút thả lỏng, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng tốt hơn một chút. Nhưng ngay sau đấy, ý cười trên mặt y cứng ngắc lại, đôi mắt nháy mắt trở nên âm trầm.

“Cung nghênh thánh quân, thánh quân vạn phúc.”  

Mọi người đồng thời lên tiếng, thanh âm vang vọng, ẩn hàm trong đấy sự tôn kính, sùng bái.  

Tất cả các đại thần cùng đồng loạt quỳ rạp xuống đất, các hoàng tử thì nhu thuận cúi đầu, Quân Dạ Hàn liếc mắt nhìn mọi người, sau đấy quay sang ôn nhu nhìn người bên cạnh, đôi mắt bạc lóe lên tình cảm yêu thương ấm áp.  

“Li nhi, có cần ta tiễn ngươi không?”  

“Dạ, đưa đến nơi đây là được rồi. Tiễn quân ngàn dặm, chung quy vẫn phải từ biệt.”  

Quân Mặc Li đạm cười, đôi mắt trong suốt cũng nhìn chăm chú về phía Quân Dạ Hàn.  

“Được rồi.”  

Quân Dạ Hàn cười khẽ đáp lại, sau đó hai người cùng nhau đi trên đường chính, vạt áo cao quý khẽ bay lên. Các vị đại thần quỳ rạp dưới đất, khóe mắt tò mò liếc nhìn hai vạt áo trắng đi lướt qua trước mặt mình. Mãi một lúc sau, khi chân bọn họ đã mỏi nhừ tê rần, mới nghe thấy Quân Dạ Hàn lên tiếng bình thân.  

“Các khanh không cần đa lễ.”  

Lời nói ôn nhu vang lên, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở phào một hơi, run rẩy đứng dậy. Nhưng đứng dậy, bọn họ vẫn là cung kính mà đứng, cúi đầu không dám nhìn về phía Quân Dạ Hàn.  

“Hôm nay, Thập nhất hoàng tử sẽ khởi hành đến Lưu Li trình giao quốc thư, đây là một việc vô cùng quan trọng, trẫm ban lời chúc phúc, mong hoàng nhi sớm bình an quay về.”  

Nghe được lời nói của Quân Dạ Hàn, tất cả các đại thần đều không hẹn mà có chút nghi hoặc. Tuy việc đưa quốc thư tới nước địch cũng là một việc lớn, nhưng không đến mức phải triệu tập tất cả các đại thần đến cổng thành đưa tiễn, hơn nữa việc hoàng tử đi đưa quốc thư cũng là một việc rất bình thường, không hiểu vì sao hoàng thượng lại phải mất công tự mình đến đây như vậy? Vì quân thượng rất sủng ái Thập nhất hoàng tử, hay là còn có nguyên nhân nào khác? Các loại phán đoán suy luận xoay quanh trong đầu, làm các vị đại thần có chút hỗn loạn.  

Quân Kì Du nghe lời, chậm rãi đi đến trước người Quân Dạ Hàn, cúi đầu.  

“Hoàng nhân nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của quân phụ.”  

Quân Kì Du nâng tay tiếp nhận chiếc hộp gấm hoa mỹ từ tay Quân Dạ Hàn. Chiếc hộp gấm rõ ràng rất nhỏ, tinh xảo xinh đẹp, lại nặng nghìn cân, ép đến mức y khó có thể nhận được.  

“Rất tốt, rất tốt, trẫm mong bức chiến thư này sẽ sớm tới được đế quốc Lưu Li.”  

Lời nói mềm nhẹ như xuân phong thổi lướt qua, thấm sâu vào tim. Nhưng những lời này, ngược lại lại làm cho mấy vị hoàng tử cùng đại thần khoảnh khắc ngưng trệ, vẻ mặt đều là không thể tin nổi. Là chiến thư, bức quốc thư kia không phải là hòa thư, mà là chiến thư. Đồ Lan lúc này quốc nội tồn tại không ít vấn đề, lúc này còn hạ chiến thư với Lưu Li, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.  

“Li nhi.”  

Quân Mặc Li cười nhạt nhìn về phía Quân Dạ Hàn, vung tay ý bảo Quân Dạ Hàn buông tay hắn ra, sau đó chầm chậm bước đến, đứng cạnh Quân Kì Du.  

“Hôm nay ngươi cũng sẽ khởi hành cùng Thập nhất, đến Tác Phỉ Đặc.”  

Ngón tay thon dài của y hơi động một chút, ánh sáng lóe lên một chút rồi ngưng tụ thành một chiếc hộp ngọc tinh mỹ màu trắng. Quân Dạ Hàn mỉm cười, đặt chiếc hộp ngọc trắng kia vào trong tay của Quân Mặc Li, nhẹ nhàng nói.  

“Li nhi, hãy thay mặt Đồ Lan giao chiến thư này cho đế quốc Tác Phỉ Đặc.”  

Quân Mặc Li bình tĩnh nhận chiếc hộp, lạnh nhạt mở miệng.  

“Li nhi sẽ không phụ sự ủy thác của quân phụ.”  

Thanh âm của hắn rất trong trẻo, lại mềm mại, giống như một dòng nước suối ấm áp. Lời nói của Quân Dạ Hàn làm cho tất cả mọi người ở đây khoảnh khắc mặt mũi tái nhợt, không ít người hai chân còn phát run.  

“Quân thượng, không thể được, không thể được!!”  

Một vị đại thần cũng đã không giữ nỗi lễ nghi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nhưng mới bắt gặp khuôn mặt của Quân Dạ Hàn, lại phải nhanh chóng cúi xuống.  

“Nếu lúc này Đồ Lan ta mà cùng giao chiến với cả hai đại đế quốc, nhất định sẽ gặp phải hậu quả rất nghiêm trọng… Quân thượng, xin ngài hãy suy nghĩ lại…”  

“Xin quân thượng hãy suy nghĩ kĩ lại….”  

“Xin quân thượng hãy suy nghĩ kĩ lại….”  

Thấy có người dám lên tiếng, các vị đại thần đều mạnh dạn bước ra khỏi hàng, cúi người thỉnh cầu. Quân Mặc Li bình thản nâng chiếc hộp ngọc trong tay, ngón tay còn vuốt ve những hoa văn tinh mỹ phức tạp của nó, khóe mắt hắn lại mang cười nhìn về phía Quân Dạ Hàn.  

“Các khanh đây là không tin thực lực của Đồ Lan sao? Hay là các khanh nghĩ, Đồ Lan yếu kém không bằng hai quốc gia kia?”  

Lời nói rất mềm nhẹ, nhưng áp lực bên trong lại đủ làm cho người ta lạnh run.  

“Chúng thần không có ý này, nhưng thực sự nếu Đồ Lan mà đồng thời đấu với hai đại đế quốc…” một vị đại thần vội vàng mở miệng giải thích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt tràn ngập sợ hãi.  

“Mặc Li tin quân phụ, cũng tin Đồ Lan nhất định sẽ không thua.”  

Lời nói nhẹ nhàng mờ ảo, cũng lạnh nhạt như gió, mọi người lại nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía Quân Mặc Li. Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt mọi người. Vì từ khi bị Quân Dạ Hàn đưa từ trong tế đàn ra đến nay, đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này, hắn vẫn luôn trốn trong cung điện của mình không chịu ra ngoài. Bởi vậy mà với diện mạo mới của hắn, mọi người hoàn toàn không biết chút nào. Cũng vì vậy, lúc này khi nhìn rõ khuôn mặt của hắn, tất cả mọi người đều giật mình mở to mắt, sửng sốt. Tóc đen dài mềm mại như một dòng suối, đôi mắt trong suốt, lấp lánh ngập nước như ngọc lưu li, ánh mắt đơn thuần, lại lạnh nhạt xa cách, đôi môi đỏ mọng cong lên, lúc nào cũng như đang mỉm cười. Hắn mặc một bộ y phục thuần trắng, áo dài tơ lụa cực kì mềm mại, nhẹ nhàng bay lên, ở vạt áo, tay áo dài có thêu họa tiết bạch liên cực kì xinh đẹp, làm cho da thịt trắng nõn mịn màng của hắn càng thêm trong suốt. Hắn xinh đẹp, vẻ đẹp mở ảo như thần tiên…   Cảm nhận ánh mắt của mọi người xung quanh tập trung vào mình, khóe môi càng cong hơn, đôi mắt linh hoạt càng thêm rực rỡ. Quân Dạ Hàn để ý đến ánh mắt si mê của mọi người, nở một nụ cười lạnh. Hào quang trong mắt y lóe lên một chút, mọi người còn chưa nhận ra được điều gì đang xảy ra đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, đồng loạt mà đổ rạp xuống đất.  

“Các khanh vì sao lại ngã xuống đất, là do thân mình không khỏe sao?”  

Quân Mặc Li nghe thấy Quân Dạ Hàn ra vẻ quan tâm hỏi han, không nhịn được mà cười thành tiếng, tiếng cười nhè nhẹ, trong sáng như tiếng nước chảy. Mọi người cũng nhận ra được nguyên nhân mình ngã xuống đất, nhưng chẳng có ai dám mở miệng kêu ca, mọi người đều đoán lý do quân thượng làm vậy là do tất cả bọn họ vừa mới mở miệng yêu cầu quân thượng rút lại quyết định của mình, cho nên người tức giận.  

Quân Kì Du đứng bên cạnh Quân Mặc Li, là người duy nhất nhìn thấy tất cả, cho nên y hiểu rõ nguyên nhân của Quân Dạ Hàn là gì, nhưng y lại không thể nói ra. Không phải là không thể, mà là do dù y có nói ra thì cũng sẽ chẳng có người nào tin tưởng. Trong tâm trí mọi người, Quân Dạ Hàn chính là thần, chỉ để cung phụng, không thể phản kháng, cũng sẽ không tồn tại nghi hoặc. Không có một người nào sẽ đồng ý với y, hoài nghi quân thượng sẽ yêu hoàng tử của mình, nghi ngờ về việc quân thượng coi cả thế gian này là một trò chơi. Không có người nào sẽ nghĩ đến những điều đó, cũng không có người nào dám nghĩ như thế.  

Quân Kì Du khẽ cong khóe miệng, nở một nụ cười chua sót, trong lòng y lúc này giống như đang bị lửa thiêu đốt, bỏng rát, đau đớn khó nhịn.  

“Thập nhất hoàng đệ, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, thành công trở về.”  

Quân Mặc Li nhẹ nhàng cười nói.  

“Đa tạ lời chúc phúc của hoàng huynh, chỉ là hoàng đệ vẫn cứ nghĩ rằng quân phụ sẽ không nỡ để hoàng huynh đi ra mạo hiểm, ai ngờ người lại yêu cầu hoàng huynh tới nơi nguy hiểm nhất. Dù sao hoàng huynh cũng từng là Đế hậu của Tác Phỉ Đặc, không phải sao?”  

Quân Kì Du nhận ra nụ cười có chút giả tạo lạnh nhạt của Quân Mặc Li, ý cười tăng thêm một chút. Quân Mặc Li đến Tác Phỉ Đặc còn phải đối đầu với nguy hiểm khó khăn hơn y đến cả vạn lần ấy chứ.  

“Sao Dạ lại có thể không cho ta đi được chứ? Dạ vẫn luôn luôn thích kẻ mạnh mà, không phải sao?” Quân Mặc Li mở rộng chiếc quạt trong tay, khóe môi cong lên.  

Mà nụ cười có chút tự kiêu này của Quân Mặc Li lại rơi trọn vẹn vào tầm mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn. Y cũng không nhịn được mà cong khóe môi, ánh mắt nhìn Quân Mặc Li càng thêm ôn nhu thâm tình.  

“Hoàng đệ cũng là nhất thời cảm thấy lo lắng cho hoàng huynh mà thôi. Dù sao thì nguyên nhân mà Tác Phỉ Đặc phá bỏ hiệp ước với Đồ Lan cũng là do Đế hậu năm năm trước được đưa đến Tác Phỉ Đặc là giả. Mà hiện giờ, chính hoàng huynh lại tự mình đến Tác Phỉ Đặc giao chiến thư, ta sợ đến lúc đó, Tác Phỉ Đặc sẽ làm khó dễ hoàng huynh a. Hoàng huynh, người vẫn nên cẩn thận mà làm việc, không thì chỉ sợ lúc đấy lại không trở về nước được.”  

Quân Kì Du mỉm cười lên tiếng, dùng ánh mắt quan tâm nhìn Quân Mặc Li.  

“Hoàng đệ cũng phải cẩn thận, Hải hoàng cũng không phải là một kẻ tầm thường.”  

Quân Mặc Li cười nhẹ trả lời y, dường như cũng không để ý đến lời mà y nói. Sau đó hắn quay sang, chống lại đôi mắt dịu dàng thâm tình của Quân Dạ Hàn.  

“Quân phụ, Mặc Li lần này ra đi, không biết khi nào mới quay trở lại được, mong quân phụ ở lại hãy giữ gìn.”  

“Li nhi tới Tác Phỉ Đặc, khi quay lại cũng phải khỏe mạnh bình thường như bây giờ. Nếu không, ta sẽ tức giận, biết chưa?” Quân Dạ Hàn nở nụ cười, cũng trả lời hắn một câu. Thâm ý ở trong câu nói đó, Quân Mặc Li có thể hiểu được. Nhìn đôi mắt có chút u ám đi của Quân Dạ Hàn, hắn cười càng thêm tươi, chiếc quạt trong tay khẽ lay động.  

“Mặc Li hiểu rồi.”  

Quân Dạ Hàn liếc nhìn Quân Mặc Li một chút, sau đó quay người, nâng hai cánh tay lên, từ trong đế cung, hai luồng hào quang xuất hiện, lao về phương hướng của bọn họ, khoảnh khắc đã đến cửa cung. Đó là hai chiếc xe kéo màu trắng hoa lệ tinh sảo, hai con chim loan đứng trước hai chiếc xe, tiếng kêu vang lên lanh lảnh. Quân Mặc Li cùng Quân Kì Du cúi người chào Quân Dạ Hàn, sau đó xoay người đi về hướng xe của mình, khi hai người vừa mới bước lên trên xe, thì hai chiếc xe đồng loạt lóe lên, biến mất trước mắt mọi người.  

Quân Dạ Hàn vẫn nhìn chăm chú về chỗ chiếc xe của Quân Mặc Li biến mất, tròng mắt ôn nhu càng thêm nồng đậm.  Li nhi, ta tin tưởng ngươi, cho nên hôm nay mới thả ngươi bay đi, nhưng ta chưa bao giờ nói ngươi có thể rời khỏi bên cạnh ta, xa đến mức ta không thể chạm vào được, không thể gặp lại.  

Quân Dạ Hàn nhè nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn đen trên ngón tay, tiếng cười ôn nhu trầm thấp lại vang lên. Rõ ràng là một tiếng cười dịu dàng, lại không hiểu sao, làm cho mọi người ở đây cảm thấy lạnh run lên.  

—–  

Thùng xe sa hoa lộng lẫy vững vàng mà xẹt qua bầu trời, để lại phía sau một dải màu trắng nhàn nhạt. Quân Mặc Li ngồi bên trong thùng xe, nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài, cảnh vật nhanh tróng lùi về sau, biến hóa không ngừng. Nhẹ nhàng vỗ chiếc hộp ngọc trong tay, Quân Mặc Li nhàn nhạt cười. Có lẽ, đây chính là trận đấu đầu tiên của hắn. Đến Tác Phỉ Đặc, nhiều ngày hắn sẽ không thể gặp Quân Dạ Hàn được, trong lòng dâng lên chút cảm giác mất mát, nhớ nhung.   Có lẽ Quân Dạ Hàn đã thực sự trở thành một bộ phận không thể chia cắt được của hắn.  

Chiếc xe xẹt quan bầu trời với tốc độ cao, trời về chiều, ngay khi nó chuẩn bị hạ xuống thành nhỏ bên dưới, nó lại đột ngột lắc lư mạnh. Giống như gặp phải cơn gió rất lớn, làm cho thùng xe không thể giữ thăng bằng. Quân Mặc Li thấy xe ngựa lắc lư mạnh, chỉ có thể đứng dậy, nhanh chóng vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Đến khi hắn nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, đôi mắt vốn đạm mạc của hắn lại mở to tràn ngập kinh ngạc cùng vui sướng.