Quân Dạ Hàn đứng dậy khỏi đế toạ, chậm rãi đi xuống, đôi mắt dịu dàng ấm áp nhìn về phía nam tử nằm trên mặt đất. Nhìn thấy Quân Dạ Hàn càng ngày càng tiến đến gần mình, nam tử cực kì kinh hỉ cùng kích động, không hề để ý đến bàn chân vẫn đang giẫm trên lưng mình, y dùng sức giãy dụa muốn thoát ra. Âu Lâm Tác Phỉ Đặc thấy vậy, cũng tuỳ ý đặt chân, mặc kệ nam tử chống đỡ thân thể mềm nhũn yếu ớt của mình lên, rồi lại vô lực đổ mạnh xuống đất. Thấy bộ dạng chật vật của y, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc khẽ cong khóe miệng, tiếng cười tràn đầy châm chọc khinh bỉ vang lên.
Quân Dạ Hàn không có chút phản ứng nào với cảnh tượng trước mặt, giữ nguyên khuôn mặt tươi cười đi đến trước mặt nam tử.
Nhìn thấy vạt áo màu đen mượt trước mặt, na tử càng gắng sức nâng cao đầu, đôi mắt tràn ngập uỷ khuất, cùng với chờ mong.
“Quân phụ, bọn họ đều nói hoàng nhân không phải là Cửu hoàng tử chân chính…” thanh âm nhỏ bé của nam tử vang lên, thân mình gầy yếu run rẩy.
Nhìn thấy nam tử rơi lệ, Quân Dạ Hàn cúi người, lấy ra một chiếc khăn tay màu tím, mềm nhẹ lau những giọt nước mắt tràn ra trên khuôn mặt nam tử.
“Đại trượng phu mà rơi lệ, sẽ bị người ta cười cho đấy.” Lời nói ôn nhu vang lên, giống như thanh phong phất qua, ấm áp.
Cảm nhận được sự đụng chạm ôn nhu trên má, tất cả những tra tấn thống khổ, uất ức mà y phải chịu đựng qua bao ngày như bùng nổ, nam tử càng khóc to hơn, nước mắt nghẹn ngào tuôn trào.
“Quân phụ, hoàng nhân bị oan… có người muốn hãm hại hoàng nhân…” nam tử túm chặt lấy tay Quân Dạ Hàn, giống như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng, cho dù chết cũng không chịu buông tay.
“Ta biết.”
Quân Dạ Hàn lại dịu dàng đặt chiếc khăn lụa xuống trước mặt nam tử, giật lại vạt áo, dễ dàng có thể thoát khỏi hai tay của y. Nam tử chỉ có thể ngây người nhìn Quân Dạ Hàn ngày càng rời xa mình, hai tay vô thức nắm chặt lấy chiếc khăn tay. Ngửi được mùi thơm của hoa lăng la thoang thoảng trong chiếc khăn, nam tử cảm thấy giây phút này dường như rất quen thuộc. Cũng giống như lần đầu tiên khi y gặp quân phụ, y đang ngồi khóc một mình ở hành lang vắng vẻ, không có người nào xuất hiện để an ủi y, không có một ai phát hiện ra y, cô độc cùng sợ hãi tràn ngập trái tim. Tại giây phút khi y sắp không thể chịu đựng nổi, thì người đầu tiên, cũng là người duy nhất xuất hiện trước mặt y chính là quân phụ, ngài cũng cầm theo chiếc khăn tay màu tím như vậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, nhẹ nhàng an ủi, nói y đừng khóc nữa…
Đúng rồi, khi đó y đã ưng thuận một lời hứa …
Lời hứa cả đời này, chỉ yêu duy nhất một người.
Nhưng cho dù là như vậy, y cũng chỉ có thể nhìn quân phụ càng ngày càng rời xa y. Người chưa bao giờ vì y mà dừng bước, cho dù chỉ là một lát, người vẫn luôn luôn vô tình mà quay lưng đi thẳng, chưa bao giờ thèm lưu ý đến y.
Chỉ có một lần duy nhất, lại chính là giây phút mà y bị gả sang Tác Phỉ Đặc…
Nam tử túm chặt chiếc khăn lụa trong tay, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, thanh âm tràn ngập bi thương, cùng với trào phúng cười cợt.
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc im lặng nhìn hai người động tác qua lại, nhìn lại bộ dáng nắm khăn cười cợt của nam tử dưới đất, nụ cười châm chọc nơi khoé môi càng tăng thêm.
“Từ xưa đến nay, đế vương chính là kẻ vô tình nhất, cho nên người xem, cho dù thánh quân biết ngươi vô tội, cũng không hề nguyện ý giúp ngươi. Vậy ngươi còn kiên trì cái gì nữa?”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cúi người nâng cằm nam tử lên, dùng đôi mắt cười nhạo nhìn thẳng vào tròng mắt bi thương của y.
“Không! Quân phụ nhất định sẽ cứu ta! Ta thực sự chính là Cửu hoàng tử của Đồ Lan!”.
Cố đè nén bi thương tràn ra trên khuôn mặt, nam tử cong khoé miệng, cố gắng nở chút nụ cười tự tin gượng ép.
“Việc gì mà phải lừa mình lừa người. Nếu y nguyện ý giúp ngươi, vậy thì tại sao lại không thèm để ngươi chạm vào dù chỉ là một chút? Nếu ngươi thực sự là Cửu hoàng tử, sao lại dùng vẻ mặt nhìn ngươi yêu để nhìn y như vậy? Không thấy ghê tởm hay sao?”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nhìn thân mình khẽ run lên của nam tử, đôi mắt càng trở nên độc ác, gian sảo.
Quân Dạ Hàn vẫn mỉm cười bình tĩnh, nhìn khuôn mặt nam tử trên mặt đất đã trắng bệch, chột dạ né tránh ánh mắt của mình, y cũng không có phản ứng gì, thong tha tiến đến nắm nhẹ lấy cánh tay đang độc ác bóp cằm nam tử của Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, lời nói động lòng người vang lên.
“Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, hình như ngươi đã quên mất nơi này là nơi nào, quên mất ta là ai rồi thì phải?”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nhanh chóng cảm nhận được một dòng khí cực kì lạnh lẽo lan tràn trên cánh tay của mình, kinh ngạc hoảng sợ mà thả lỏng tay, lùi lại mấy bước. Y chột dạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cực kì ôn nhu dịu dàng của Quân Dạ Hàn, nghĩ lại những hành động sơ xuất của mình lúc nãy, cảm thấy lạnh cả người. Y quả nhiên là tức đến ngu người, mới quên mất rằng vị đế vương trước mặt y lúc này, chính là người mà ngay cả hoàng huynh Phất Lai Tác Phỉ Đặc của y nhìn thấy cũng phải nhún ngường ba phần.
“Âu Lâm biết sai, là do Âu Lâm quá mức nóng nảy, nên mới mạo phạm thánh quân mà không hề nhận ra, mong thánh quân lượng tình tha thứ…”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cúi người, vẻ mặt phẫn nộ đã biến mất không còn chút dấu vết, trên khuôn mặt chỉ còn lại sự hối lỗi, biến sắc nhanh đến mức làm cho người ta không thể liên hệ y với kẻ vừa mới làm ra tất cả những chuyện thất lễ kia…
Quân Dạ Hàn im lặng thật lâu, đôi mắt âm u như màu đen của đáy vực thẳm, đôi môi chỉ hơi nhếch một chút, làm cho người ta chẳng thể nhận ra là y đang cười. Âu Lâm nhìn khuôn mặt của Quân Dạ Hàn, càng cảm thấy sợ hãi, càng chẳng thể đoán được rốt cuộc tâm trạng hiện tại của Quân Dạ Hàn là gì.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Âu Lâm, Quân Dạ Hàn càng có chút hạ cảm xúc. Y cũng không thực sự tức giận vì những gì mà Âu Lâm nói. Mà là do những điều Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nói ra làm cho y nhớ lại những gì mà y đã từng làm trước đây. Có phải lúc ấy, những kẻ xung quanh cũng nghĩ về Li nhi như vậy? Từ xưa đến nay, đế vương quả thật là những kẻ vô tâm vô tình nhất… Việc y hết lần này đến lần khác không giúp Li nhi, hết lần này đến lần khác để Li nhi lâm vào khốn cảnh chắc sẽ khiến cho thế nhân này nghĩ rằng y không thích Li nhi, nghĩ rằng y quả thực cực kì tuyệt tình với hắn. Thật lâu trước đây, Li nhi cũng đã từng hỏi y, y có tình, nhưng thực sự có trái tim sao? Vẫn nghĩ rằng những điều mà bản thân y phải trả giá so với bất kì ai đều nhiều hơn, lại chưa từng nghĩ tới, trong mắt người khác, đấy cũng là những hành động tuyệt tình nhất, làm cho người ta bi thương nhất… Là Quân Mặc Li, sau đó là Lam Âm, cho đến bây giờ, chẳng lẽ y lại tiếp tục lặp lại sai lầm?
Quân Dạ Hàn quay lại nhìn về phía Quân Mặc Li, lại bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười trong suốt của hắn hướng về chỗ mình, đôi mắt trong trẻo kia không chút ngại ngần, chỉ có tràn ngập tin tưởng, yêu thương. Đột nhiên, Quân Dạ Hàn rất muốn chạy đến ôm chặt lấy hắn, mang hắn rời khỏi nơi này, rời đi thế giới tràn ngập những điều trói buộc quấy nhiễu này, rời khỏi cung đình hắc ám bẩn thỉu, đi đến một thế giới chỉ có hai người.
“Quân phụ…” Nam tử trên mặt đất vẫn nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, thanh âm mỏng manh vang lên, lại có vẻ khá đột ngột trong đại điện yên tĩnh.
Quân Dạ Hàn quay đầu lại nhìn y, chậm rãi tiến đến nhẹ nhàng nâng y dậy, đôi mắt đen láy của y nhìn nam tử cực kì dịu dàng. Quân Dạ Hàn cẩn thận giúp nam tử sửa sang lại quần áo lộn xộn trên người cùng mái tóc dài, cử chỉ thân mật, hoà nhã. Nam tử cố gắng chống đỡ thân thể mềm nhũn của mình, cũng dùng đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào khuôn mặt Quân Dạ Hàn.
“Quân phụ…” thanh âm của y tuy yếu ớt, nhưng lại không thể che giấu tình cảm mê luyến trong đó.
Cảm thấy trang phục của nam tử đã gọn gàng chỉnh tề hơn, Quân Dạ Hàn ôn nhu nở nụ cười, sau đó quay sang nhìn Âu Lâm Tác Phỉ Đặc đang đứng cức ngắc ở bên cạnh.
“Hắn từng là thánh tử của Lam tộc Lam Thánh Âm, cho nên Cửu hoàng tử của Đồ Lan…”
Quân Dạ Hàn ngừng lại, tầm mắt chuyển đến trên người Quân Mặc Li, nhẹ giọng nói.
“Quả thật không phải hắn…”
Nhẹ đẩy nam tử ra, Quân Dạ Hàn tao nhã xoay người, đi về phía Quân Mặc Li. Thanh âm của y trầm bổng êm dịu như một tiếng đàn, nhẹ nhàng vang khắp cả đại điện, lại làm cho trái tim của tất cả các vị đại thần trở nên lạnh lẽo, băng hàn nhập cốt. Ngay tại giây phút mọi người còn đang ngây người chưa tiêu hoá nổi thông tin này, thì trong đại điện đã vang lên một tiếng kêu thét tuyệt vọng.
“Quân phụ, ta mới là Cửu hoàng tử thực sự, thánh tử Lam tộc rõ ràng chỉ là một thân phận tạm thời mà người cho ta mà thôi, vì sao lại phủ nhận ta? Vì sao? Vì sao??”
Nam tử cất bước muốn lao về phía Quân Dạ Hàn, nhưng y chỉ vừa mới bước một bước, thân thể đã mềm nhũn như một đoàn bông, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình ngã thật mạnh xuống nền đá cứng rắn. Nam tử khép hờ đôi mắt, cố gắng dấu diếm sự thống khổ, bi thương nơi đáy mắt. Y nghĩ, có lẽ chất đi cũng tốt, chết đi sẽ không cảm thấy thống khổ như vậy nữa. Trái tim y bị lừa gạt mà đau thương, nỗi thống khổ vì phản bội như một cây kim thật dài, đâm xuyên qua tim y, làm cho y đau đớn đến không thể thở nổi. Cái chết, có lẽ chính là một con đường giải thoát.
Một vòng tay ấm áp đột nhiên xuất hiện, vây quanh thân thể y, mùi thơm ngát sạch sẽ thanh mát thoang thoảng nơi chóp mũi hắn, làm cho người ta có cảm giác rất trong sạch, rất đẹp.
“Dạ, ta muốn hắn!”
Thanh âm trong sáng thanh tịnh vang lên trong đại điện, sạch sẽ không nhiễm chút bụi bặm. Nam tử hơi mở đôi mắt, phát hiện y đang bị một nam tử có dung mạo bình thường ôm chặt lấy, mà trên khuôn mặt bình thường kia, giờ đang treo một nụ cười cực kì ngây thơ.
Y muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của người lạ, nhưng bất đắc dĩ lại phát hiện, thân thể của y quả thực quá mệt mỏi, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nhìn người lại mặt kia đột nhiên chạy đến, lại nhìn khuôn mặt quá mức bình thường của hắn, ngạc nhiên cực kì.
“Thật có lỗi, người này đến bây giờ vẫn còn là đế hậu của Tác Phỉ Đặc, cho nên…”
Quân Mặc Li cũng chẳng thèm để ý đến Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, hắn trực tiếp cướp lời của y, đôi mắt long lanh trong sáng nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn.
“Dạ, ta muốn có hắn!” Thanh âm trong trẻo mang theo chút cố chấp, giống như một đứa trẻ vì không có được thứ mình muốn mà cảm thấy tức giận.
“Li nhi vì sao lại muốn có kẻ này?”
Nhìn Quân Mặc Li ôm chặt lấy Lam Thánh Âm, đôi mắt âm u của Quân Dạ Hàn lại càng trở nên thâm trầm, lạnh lẽo, làm cho người xung quanh cảm thấy sợ hãi mà không dám nhìn.
Quân Mặc Li ngồi dưới đất ngẩng đầu, thấy Quân Dạ Hàn không những chưa đồng ý, lại còn hỏi lại, cảm thấy có chút vội vã.
“Dạ, không phải ngươi đã nói, chỉ cần Li nhi thích thì thứ gì cũng có thể lấy hay sao?”
Lời nói có chút trẻ con, mang theo cảm giác hơi ngang ngạnh, nhưng người nghe lại chẳng thể sinh ra nổi chút khó chịu nào, thậm chí còn làm người ta có cảm giác muốn dung túng.
Nhưng chính xác thì tất cả những người trong đại điện lúc này lại không hề nghĩ vậy. Vì trong lòng họ lúc này đã là ngũ vị tạp trần, lộn xộn hoảng loạn kinh khủng. Họ vừa mới nghe đế quân của họ nói người được gả sang Tác Phỉ Đặc quả thật không phải là Cửu hoàng tử, chỉ riêng điều này thôi đã làm cho người ta khó có thể nhận được, lúc này lại chẳng biết vị nam tử mặc trang phục hoàng tử có khuôn mặt bình thường kia là ai, lại có thể công khai chống lại quân thượng, quả thực làm cho trái tim của họ không thể chịu nổi sức ép… hầu hết mọi người có mặt nơi đây đều có chung một ước nguyện, ước gì tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là mộng.
“Ngươi thích hắn?”
Trong mắt Quân Dạ Hàn lúc này chỉ còn mỗi Quân Mặc Li, độ lạnh lẽo trong đôi mắt đen đã đến cực hàn.
“Li nhi có cảm giác rất thân thiết với hắn, hơn nữa bề ngoài của hắn cũng không tồi a.”
Quân Mặc Li như không hề cảm nhận được sự phẫn nộ của Quân Dạ Hàn, dùng tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài của Lam Thánh Âm ra, để lộ khuôn mặt cực kì xinh đẹp của y, cho dù lúc này tràn đầy mệt mỏi, sợ hãi, lại vẫn làm cho người ta rung động không thôi. Quân Mặc Li nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Lam Thánh Âm, lời nói mang theo chút lo lắng.
“Dạ, người nhìn đi, hắn sắp khóc ra rồi đây này, vì sao ngươi còn cố tình muốn khi dễ hắn. Vì sao lại không cho hắn một con đường lui?!”
Nhìn thấy chút đau thương khẽ xẹt qua trong đôi mắt trong sáng đơn thuần của Quân Mặc Li, tất cả những phẫn nộ trong lòng y nhanh chóng lại chuyển thành đau đớn thống khổ. Li nhi, cho dù đã trọng sinh, cho dù đã đánh mất tất cả kí ức, ngươi vẫn không quên được những nỗi đau mà ngươi đã phải gánh chịu, có phải hay không? Chỉ vì một kẻ có tướng mạo giống ngươi, chỉ vì gặp được một kẻ cũng phải chịu đựng cực khổ, mà ngươi đánh mất đi nụ cười của mình… ta không biết phải làm sao với ngươi bây giờ?
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang co rút kịch liệt của y, hơi hạ tầm mắt, giấu đi chút bi thống nơi đáy mắt, rồi mới y nhẹ giọng nói.
“Li nhi nếu thích, vậy thì cứ lấy đi đi.”
Nghe thấy y nói thế, Quân Mặc Li khoảnh khắc nở một nụ cười tươi rói, làm gì còn chút đau thương nào.
“Ai nha, về sau ngươi chính là của ta a.”
Quân Mặc Li mỉm cười, vừa lôi vừa kéo Lam Thánh Âm sang một bên, khi hắn đang định buông thân mình vô lực của y xuống, thì y lại đột nhiên cử động, hai tay nhanh chóng vùng lên, một tay túm chặt lấy Quân Mặc Li, một tay nắm một con dao ngắn sắc bén đặt tại cổ của Quân Mặc Li. Mọi người xung quanh cũng bị bất ngờ, chẳng kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.
Quân Dạ Hàn đứng bật dậy, khuôn mặt trầm xuống. Y quả thật quá sơ ý, y bị lời nói của Quân Mặc Li làm cho ngây người, chỉ một tích tắc như vậy thôi, không ngờ lại để cho Lam Thánh Âm có được cơ hội. Nhưng có ai lại ngờ, một kẻ ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, lại có thể nháy mắt bùng nổ xuất lực lượng như vậy.
“Thả ta đi! Nếu khôgn ta sẽ giết hắn!”
Lưỡi dao lạnh lẽo ép sát da thịt, để lại một vết cắt cực kì mờ. Quân Mặc Li nhíu mày, đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi cùng bất lực, như một đứa trẻ, khi gặp nguy hiểm chỉ có thể sợ hãi. Lam Thánh Âm để ý thấy Quân Dạ Hàn định ra tay, đôi mắt càng trở nên ác độc.
“Quân Dạ Hàn, ngươi đừng tiến tới đây, ngươi mà bước thêm bước nào nữa ta liền tự bạo linh hồn!”
Một câu nói ra, làm cho tất cả mọi người trong đại điện chấn động. Kẻ này đúng là một người điên, chỉ vì không muốn bị bắt, lại nghĩ đến phương pháp tự bạo linh hồn. Trên thế gian này, cũng có rất nhiều kẻ không sợ chết. Nhưng cho dù có ngoan cố đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ không nghĩ đến việc tự bạo linh hồn của mình. Linh hồn bị huỷ, đồng nghĩa với việc ngươi sẽ vĩnh viễn tiêu tán, trên thế gian này, cho dù là một tia bụi bặm liên quan đến ngươi cũng sẽ không tồn tại. Không còn chút dấu vết nào cho sự tồn tại, không ai lại muốn chuyện đó xảy ra cả.
Tự bạo linh hồn, chỉ cần một ý nghĩ của chủ thể là có thể kích hoạt, mà Quân Dạ Hàn cho dù có thể đạt đến tộc độ như vậy, cũng sẽ không chủ quan dùng sinh mệnh của Quân Mặc Li đi thử.
“Ngươi vì sao lại muốn khi dễ Li nhi? Vừa nãy ta còn muốn trở thành bạn của ngươi cơ mà! Ngươi đúng là người xấu!” cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo sắc bén ở cỗ mình, Quân Mặc Li sợ hãi, uỷ khuất kêu lớn lên.
Lam Thánh Âm dùng ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn Quân Mặc Li.
“Bạn bè? Haha… đúng là nực cười! Các người coi ta là một thứ đồ chơi, muốn dùng thì lấy, không muốn thì vất đi, vậy thì ta vì sao lại phải tiếp tục nghe theo sự bài bố của các người? Ngươi gọi là Li nhi, vậy tên của ngươi chính là Quân Mặc Li phải không?”
Đôi môi đỏ mọng của Lam Thánh Âm để sát vào bên tai của Quân Mặc Li, thanh âm xinh đẹp lạnh lẽo lúc này mang theo chút ôn hoà, dụ hoặc. Quân Mặc Li nghe thấy câu hỏi, hơi nghi hoặc gật đầu.
“Dạ nói tên ta là Quân Mặc …”
Chưa kịp nói hết, đôi mắt của Lam Thánh Âm đã nhanh chóng xẹt qua một tia độc ác, lưỡi dao nhỏ sắc bén lướt qua, dứt khoát, quyết tuyệt. Máu đỏ tươi khoảnh khắc phun ra, chảy đầy trên mặt đá nơi đại điện, nhiễm đỏ bạch ngọc, đỏ rực cực kì chói mắt.