Theo bước chân đều đều tiến về phía trước, rừng rậm càng ngày càng thưa thớt, ánh sáng mặt trời đầu giờ chiều chói chang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành nhiều điểm sáng trên mặt đất.
Lam Thanh cúi đầu đi ngay sau Lam Âm, vì tóc mái của y dài che ngang hai má, nên không thể nhìn thấy rõ biểu tình của y lúc này.
Đường nhỏ uốn lượn phức tập dần trở nên rộng lớn bằng phẳng hơn, tầm nhìn cũng xa hơn, rộng lớn hơn.
Hải hoàng bình tĩnh đi cách Lam Âm không xa, đôi tròng mắt màu bạc lãnh đạm nhìn về phía trước, ánh sáng Mặt trời chiếu vào chiếc mặt nạ tinh mỹ của y, thỉnh thoảng lại loé lên một chút.
Cây cối càng ngày càng ít, nhiệt độ không khí cũng tăng cao, thỉnh thoảng một luồng gió nóng lại thổi lướt qua, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Lam Âm vẫy vẫy chiếc quạt trong tay, bông sen đỏ trên mặt quạt theo động tác của hắn lưu chuyển hào quang diễm lệ, chút gió mát mẻ được tạo thành.
“Bệ hạ…” Lam Âm cười nhẹ nhìn về phía Hải hoàng, đôi mắt đỏ hơi loé lên một chút.
“Tắc Mâu Tư Đặc · Lưu Li · Bác Ngươi Đức.” Thanh âm lạnh nhe băng của Hải hoàng vang lên, y chuyển tầm mắt về phía Lam Âm.
“Bác Ngươi Đức bệ hạ…”
“Tắc Mâu Tư Đặc · Lưu Li · Bác Ngươi Đức.”
Nghe lời nói lạnh lùng không chút thay đổi của Hải hoàng, Lam Âm khép chiếc quạt trong tay lại, đôi môi hơi cong lên, cười ấm áp. Tuy hắn không biết vì sao Hải hoàng không thích hắn gọi y là bệ hạ, nhưng hắn không phải là một người bị lễ tiết giàng buộc, cho nên cũng không do dự nhiều nữa.
“Bác Ngươi Đức…”
“Có chuyện gì?” nhìn khuôn mặt cười ôn nhu của Lam Âm, đôi mắt lạnh lùng của Hải hoàng có một chút dao động.
“Nghe nói đế quốc Lưu Li có rất nhiều trân kì dị vật, không biết Bác Ngươi Đức đã từng nghe nói đến hồn khí nào định hồn không?” Lam Âm mỉm cười nói ra tiếng.
“Có, có rất nhiều.” Hải hoàng lạnh nhạt nói, đôi mắt dừng ở Lam Âm.
“Nhưng không có thứ nào thích hợp ngươi, chỉ vì lợi ích trước mắt mà ngươi đã quá vội vàng…”
“Lam Âm đã từng mất rất nhiều thời gian để chờ đợi, cho nên bây giờ chỉ có thể tranh thủ mọi cách có thể, lại không ngờ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.” Lam Âm mỉm cười, đôi môi cực kì nhàn nhã cong lên, không hề có chút hối hận nào.
“Cho dù bị diệt hồn cũng không sao à?” Hải hoàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lam Âm, đôi mắt lạnh băng còn mang theo chút trào phúng.
“Đúng…”
Hải hoàng liếc nhìn Lam Âm một cái, sau đấy quyết định đi nhanh hơn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Ra khỏi Mê lộ, ánh sáng mặt trời nóng rực chiếu trực tiếp lên trên người, mà nhiệt độ bốc lên từ mặt đất cũng xuyên qua đế giày, bỏng chân.
Lam Âm nhẹ nhàng thoải mái bước đi trên đường, vạt áo dài đỏ rực của hắn kéo dài trên mặt đất, nụ cười như gió xuân mát lạnh cùng với dáng người cao ngất thon dài của hắn làm cho hắn thực sự trở thành một quý công tử.
Hải hoàng đi bên cạnh Lam Âm, khuôn mặt vô cảm, cho dù ánh mặt trời có nóng bỏng như thế nào cũng không đủ để hoà tan không khí lạnh lẽo quanh thân y, đôi tròng mắt vốn lạnh băng của y sau những lời lúc này của Lam Âm lại càng trở nên đáng sợ hơn nữa.
“Ở đây là được rồi…” Hải hoàng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả không khí xung quanh, xa xa phía trước mặt ba người, bờ tường thành cao cao đã ẩn hiện.
Tay y hơi nâng lên một chút, một luồng hào quang màu bạc liền bắn lên trời, sau đấy nổ tung, hào quanh bắn ra khắp nơi.
Lam Âm đứng lại mỉm cười.
Từ khi Hải hoàng xuất hiện đến bây giờ, Lam Thanh vẫn cúi đầu rất thấp, lúc này mới ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên một chút, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hải hoàng đang nhìn chăm chú về phía mình, thân thể y lại không tự chủ được mà run lên. Y lại nhanh chóng cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt như đang cố gắng áp lực điều gì.
Từ phía tường thành, một vật màu trắng đang lao nhanh trên đường, khi vật kia đến gần, Lam Âm có thể nhìn thấy rõ nó là thứ gì.
Đó là một chiếc xe ngựa do bốn con lộc mã trắng như tuyết kéo, bốn phía được che bằng lụa mỏng màu trắng, tiếng chuông thanh linh vang lên theo nhịp chạy, qua lớp lụa mỏng trong suốt mát mẻ có thể nhìn thấy được bên trong kiệu.
“Tắc Mâu Tư Đặc, ngươi sẽ ngồi trên chiếc xe ngựa này sao?” Lam Âm nghiêng đầu nhìn Hải hoàng, đôi mắt tràn đầy ấm áp.
“Không, nó là dành cho ngươi.” Hai hoàng nói xong liền đi lướt qua chiếc xe ngựa kia, đi đến cạnh một chiếc ngự giá màu bạc có ngân sa che kín mọi thứ bên trong, thuần thục đi vào bên trong.
Lam Âm mỉm cười chậm rãi leo lên chiếc xe ngựa có lụa mỏng che kia. Màu sắc đỏ rực của hắn ẩn hiện bên trong lớp lụa trắng mỏng, cực kỳ ảo mộng, không chân thực.
Lam Âm im lặng ngồi trên đệm êm, chiếc xe liền nhẹ nhàng lướt về phía trước, tiếng chuông trong vắt lại vang lên.
Đôi mắt lãnh khốc của Hải hoàng nhìn chăm chú vào cảnh vật đang dần lùi xa ở bên ngoài, ngón tay của y khẽ vuốt ve con dao bạc trong tay, mái tóc dài cũng tung bay theo gió.
Lam Thanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai chiếc xe ngựa đang ngày càng xa, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán. Lúc này, y mới nhận ra hai chân của y đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào, phải mất một lúc mới khôi phục lại như bình thường.
Bức tường thành cao lớn dần hiện ra trước mắt, bên trên tường thành, những tướng sĩ mặc áo giáp với binh khí sắc bén đang tuần tự tuần tra, vũ khí kim loại dưới ánh sáng mặt trời loé ra chút sát khí lạnh lẽo.
Xe ngựa dừng lại ở đại môn, một đội tuần tra nhanh chóng chạy đến trước xe ngựa của Hải hoàng, một loạt vũ khí cùng hướng về phía nó.
“Trong khu vực đế đô không được phép sử dụng xe ngựa, thỉnh người bên trong xuống xe đi bộ.” Một người có khí chất thư sinh vượt lên trên đội binh lính, mỉm cười, hơi cúi người có lễ nói.
Hải hoàng lãnh đạm nhìn những người đứng bên ngoài xe ngựa, ngón tay hơi động một chút, con dao màu bạc nhanh chóng bay xẹt ra, xuyên qua đám đông đâm thẳng vào bờ tường thành rắn chắc.
Tất cả binh sĩ đều bị hành động đột ngột này làm cho sửng sốt, mà người nam tử thư sinh đứng đầu kia khi liếc nhìn thấy con dao cắm trên tường thành, hơi nhíu mày một chút, lập tức quỳ rạp xuống đất, đôi mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa mang theo cực kì tôn sùng, kính ngưỡng.
“Hộ vệ trưởng Lâm Nhiên Phong bái kiến bệ hạ, bệ hạ thánh ân.”
Những người khác thấy y làm như vậy, liền không có chút khó hiểu cùng do dự nào, đều quỳ rạp hết xuống đất hô to lên, trong mắt tràn đầy tôn kính.
“Mở cửa thành…”
Kẹt một tiếng to, cánh cửa lớn nặng nề dần dần được kéo lên trên.
“Lam Âm…”
Lam Âm nghe thấy thanh âm của Hải hoàng, liền ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa của y.
Hải hoàng đi xuống khỏi ngự giá, hơi thở xung quanh người hắn vẫn lạnh lẽo như vậy, giống như một tảng băng hà nghìn năm tuổi, mãi cũng không tan biến. Y đi đến trước xe ngựa của Lam Âm, đôi tròng mắt xám lạnh lẽo nhìn chăm chú vào người đằng sau bức lụa mỏng.
“Đến đây, ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta.” Thanh âm vô cảm không hề có ý để người khác cự tuyệt, lạnh lẽo làm cho người khác không dám có tâm tư kháng cự.
“Được…” Lam Âm nhẹ nhàng đồng ý, ngón tay vén lớp lụa mỏng lên, nhẹ nhàng đi đến phần trước của xe ngựa.
Hải hoàng nhanh chóng nắm lấy tay của Lam Âm, giúp đỡ hắn xuống xe ngựa, động tác cực kỳ tự nhiên, giống như đã từng làm đi làm lại hàng trăm nghìn lần, không hề có chút cứng ngắc.
Lam Âm cảm nhận được nhiệt độ ấm áp nơi bàn tay, đôi môi càng cong lên, cũng không có ý định tránh ra.
Những thị vệ xung quanh cho dù đã trải qua muốn vàn mưa gió, lúc này khi nhìn thấy động tác của Hải hoàng, cũng không nhịn được mà cảm thấy giật mình.
Lam Âm nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất, tầng tầng lớp lớp áo đỏ buông xuống mặt đất, bông sen đỏ rực như lửa được thêu nơi tay áo của hắn theo mỗi bước chân lại loé lên chút quang hoa xinh đẹp. Mái tóc đỏ rực của Lam Âm dưới ánh sáng mặt trời trở nên sáng bóng, mềm mại cực kỳ, ấn kí Hồng liên trên trán cùng với khuôn mặt hoàn mỹ cực kỳ quyến rũ.
Hải hoàng nắm chặt lấy tay của Lam Âm, đi đến cạnh chiếc ngự giá màu bạc của mình. Đưa Lam Âm lên xe xong, hắn mới tự trèo lên.
Cho đến khi chiếc xe ngựa ngự giá kia đi qua cổng thành, binh lính canh gác ở đây mới giật mình bừng tỉnh, đôi mắt còn mang theo bảy phần mê mang.
Xe ngựa đi vào bên trong kinh thành. Đô thị nơi đây phồn vinh, cũng không thanh lịch như đế đô của Đồ Lan, mà tràn ngập cảm giác phong tình của dị vực, hầu như mỗi một ngôi nhà lại có một phong cách riêng, hoặc là có đỉnh nhọn, hoặc là có mái bằng bằng trúc, …
Trên đường cái cực kỳ nào nhiệt, đoàn người ùn ùn di chuyển, tiếng cười nói truyền ra khắp nơi, mọi người trên thân cũng mặc những loại trang phục khác nhau, còn có những màu tóc khác nhau, dung mạo khác nhau cùng với cảm giác phong tình hoà hợp một chỗ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Chiếc xe ngựa hoa quý nghêng ngang đi lại trên đường cái, những người đi đường đều tự động lùi sang hai bên, nhường đường cho nó.
Từ khi đại môn mới được mở ra, đã có rất nhiều người chú ý đến chiếc xe ngựa này. Tại đế quốc Lưu Li, đại môn chỉ mở vì thành viên của hoàng gia mà thôi, còn những người bình thường khác từ trước đến nay đều ra vào thành bằng cửa phụ ở hai bên. Mà tại Lưu Li, ngoài đương kim Hải hoàng ra, đã không còn bất cứ thành viên hoàng gia nào khác nữa. Bởi vậy không cần đoán cũng biết được, người ngồi trong xe ngựa này chính là quốc quân của đế quốc này.
Mỗi nơi mà xe ngựa đi qua, mọi người đều tự động im lặng, đôi mắt tràn ngập sùng kính nhìn về phía nó, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút ánh mắt tò mò.
Từ khi đế quốc Lưu Li được thành lập đến nay, đế quân của họ vẫn ở một mình, chưa từng có ý định lập phi tần. Từng có rất nhiều người vì muốn lấy lòng Hải hoàng mà dâng tặng y mỹ nhân, nhưng vị mỹ nhân kia cho dù có tuyệt sắc đến đâu cũng đều không thể lọt vào mắt xanh của y, thậm chí còn chưa được nhìn thấy mặt y đã bị đưa ra khỏi cung, không một chút thương tiếc. Thậm chí có lần, Hải hoàng còn trừng phạt những thần tử dâng tặng mỹ nữa cho y. Dần dần, cũng không còn ai dám tự ý dâng mỹ nhân lên nữa. Mọi người đều rất tôn sùng lực lượng của Hải hoàng, nhưng cũng có người không tự chủ được mà nghĩ rằng, về phương diện kia của bệ hạ là có vấn đề. Vì dù sao, là một người đàn ông trưởng thành, cho dù có thanh tâm quả dục đến như thế nào, mà đã vài năm rồi vẫn giữ tâm trong sáng, không động vào bất cứ một người nào thì quả thật là đáng nghi.
Mà lúc này, khi nhìn xuyên qua lớp vải chắn thấy một vị tuyệt sắc mỹ nhận, mọi người lại bắt đầu không tự chủ được mà đoán.
Lam Âm hạ thấp tầm mắt ngồi bên cạnh Hải hoàng, môi hơi nhếch lên, bảo trì độ cong nhất định, cảm nhận cảm xúc của mọi người xung quanh, ý cười lại càng tăng thêm.
“Tắc Mâu Tư Đặc làm vậy xem ra lại mang đến cho Lam Âm không ít phiền toái a.”
“Bản hoàng đang cho ngươi cơ hội tìm được thứ mà ngươi muốn.” Hải hoàng hơi nghiêng đầu nhìn Lam Âm, lên tiếng.
“Thứ mà ta muốn?” Lam Âm quay lại nhìn Hải hoàng, đôi mắt hơi cong lên.
“Sự ban ân của Hải thần, là thứ linh khí duy nhất có thể giúp cho thân thể của ngươi tương xứng với linh hồn.”
“Sự ban ân của Hải thần, là mũ phượng…” đôi mắt lạnh lùng của Hải hoàng dừng lại trên người Lam Âm.
Lam Âm quay đầu lại, cười nhẹ nhìn ra phía bên ngoài xe, bàn tay đang cầm quạt cũng trở nên trắng bệch vì dùng sức.
Mũ phượng, đế hậu…
Hắn đã từng tránh khỏi việc trở thành đế hậu của Tác Phỉ Đặc, bây giờ chẳng lẽ lại trở thành đế hậu của Lưu Li sao…?