Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 75: Thí luyện chi lộ




Trong rừng rậm, cây cối xếp thành từng hàng, cành lá vươn cao như muốn che phủ đi tất cả, phô thiên cái địa.

Lam Âm nhẹ nhàng bước đi giữa những hàng cây, chân hắn giẫm lên lớp lá khô phát ra tiếng xoạt xoạt, không khí xung quanh cực kỳ tươi mát, mùi bùn đất cùng với mùi thơm của gió thổi đến, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Thánh chủ, phía trước chính là mê lộ.” Lam Thanh dịu dàng lên tiếng.

“Ừm.” Lam Âm hơi ứng thanh, bước chân không hề có ý dừng lại.

Mê lộ, cũng có thể gọi là con đường khảo nghiệm. Trên con đường này ẩn núp rất nhiều loại yêu thú, từ loại thỏ yêu thấp nhất, đến linh sư thiên cực yêu thú cao cấp nhất, đủ loại đẳng cấp yêu thú trong vòng trăm dặm đều tụ tập tại nơi đây. Cứ là người muốn vào đế quốc Lưu Li, không kể bần tiện phú quý, đều phải tự mình đi qua con đường này mới có thể vào được đế đô của Lưu Li. Đây chính là một bài kiểm tra thực lực, chứng minh bản thân là một người dũng mãnh có đủ mạnh mẽ. Từ điểm này cũng có thể nhận ra Lưu Li là một đế quốc tôn thờ võ, dùng võ để lập quốc, cũng là một đất nước của chiến tranh.

Vừa mới bước vào mê lộ đã cảm nhận được không khí xung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tràn ngập sát khí. Cây cối xung quanh vẫn đơn giản không có chút biến hoá nào, nhưng tâm trạng của con người cũng đã không còn có thể thoải mái như lúc trước nữa.

Lam Âm chậm rãi bước đi, đôi môi khẽ cong lên giữ một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay, nhàn nhã như một vị quý công tử đang đi ngắm cảnh, vô cùng tự tại.

Lam Thanh đi theo sát Lam Âm, sắc mặt bình thản không hề thay đổi, nhưng hai bàn tay đang nắm chặt của y lại để lộ ra tâm trạng có chút bồn chồn, đề phòng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khu rừng càng trở nên yên tĩnh, ngẫu nhiên có chút gió thổi lướt qua, làm lá cây phát ra tiếng xoàn xoạt giật mình.

Bước chân của hai người vẫn đều đều, không nhanh không chậm đi về hướng bìa rừng. Một cơn gió nhẹ lại thổi qua, nhưng lần này còn mang theo chút mùi hôi thối, mùi càng ngày càng nồng đậm, không khí càng ngày càng đặc lại…

Lam Âm dừng chân, nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay, hào quang màu đỏ xuất hiện từ thân quạt, nhanh chóng bao trùm toàn cơ thể hắn, nhìn qua cực kỳ rực rỡ.

“Thánh chủ, là Huyễn ngục yêu thú…” Lam Thanh đứng sát bên cạnh Lam Âm, khuôn mặt hơi ngưng trọng.

“Đúng là một lễ vật quá hoàn mỹ, người kia lại cử một yêu thú đẳng cấp thiên cực cao nhất đến để đón tiếp ta.” Lam Âm cười khẽ, tiếng cười du dương như xuân phong, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Lam Thanh lo lắng nhìn Lam Âm, trong lòng cũng có chút tức giận, chỉ muốn ngay lập tức trảm chết con yêu thú kia, một chút bụi bặm cũng không cho nó lưu lại.

Sương mù tràn đến, dần dần bao phủ cả rừng cây, cây cối yên tĩnh, cả thế giới không một tiếng vang.

Không gian ngày càng trở nên vặn vẹo, méo mó, biến ảo, trước mắt Lam Âm, một điểm sáng ngưng tụ lại, bắt mắt, làm cho người ta không kìm nén được mà nhìn chăm chú vào nó.

“Li nhi, Li nhi….”

Thanh âm ôn nhu kèm theo chút lo lắng nhè nhẹ vang lên bên tai Lam Âm, làm cho thần chí mơ hồ của hắn trở nên thanh minh hơn một chút.

Mở đôi mắt mông lung ra, nhíu mày, hắn nhìn thấy người nam tử áo đen kia, có chút ngỡ ngàng, ngạc nhiên.

“Dạ…”

“Li nhi, ngươi đã ngủ ba ngày rồi. May mà ngươi đã tỉnh lại, nếu không ta sợ ta sẽ không khống chế nổi bản thân mình mất…” nam tử áo đen ôn nhu nhìn người trong ngực, thanh âm trầm thấp cực kỳ dịu dàng ôn tình.

Nhìn vào đôi mắt thâm tình của nam tử áo đen, suy nghĩ hỗn độn của Quân Mặc Li mới trở nên rõ ràng.

Đúng rồi, ngày ấy Tất Nghiễn ở dưới đế cung đã dùng mạng của y cứu hắn, giúp hắn an toàn trốn thoát khỏi bàn tay của Lam Thánh Âm, rồi sau đấy hắn gặp Quân Dạ Hàn, do quá mỏi mệt, suy yếu mà hắn đã ngất đi… vậy là hắn đã hôn mê ba ngày.

“Mạc Li đã không sao rồi, Dạ ngươi không cần phải lo lắng.” nhẹ nhàng lắc lắc đầu một chút, Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn Quân Dạ Hàn đang ôm chặt hắn vào lòng, đôi mắt màu lam có chút đau lòng.

“Không sao là tốt rồi…” Quân Dạ Hàn khẩn cấp ôm chặt lấy Quân Mặc Li, như sợ hãi hắn sẽ biến mất ngay sau đó.

“Ta muốn đi xem Tất Nghiễn.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, đôi môi hơi cong lên, tựa tiếu phi tiếu.

“Được.” Quân Dạ Hàn cũng không nói nhiều, thoải mái buông tay, đi đến chiếc tủ gần đầu giường, lấy ra mấy bộ quần áo. 

Quân Mặc Li ngồi dậy, tuỳ ý Quân Dạ Hàn mặc quần áo cho mình, sau đấy hắn đi đến ngồi xuống trước gương, Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng chải tóc của Quân Mặc Li, động tác mềm nhẹ cực kỳ.

“Dạ, bộ dạng hiện tại của ngươi quả thực giống một vị hiền thê.” Quân Mặc Li cười khẽ, nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn trong gương.

“Chỉ cần Li nhi nguyện ý kết tình phu phụ với ta, thì để ta làm vợ cũng không sao cả.” Quân Dạ Hàn mỉm cười, dùng một cây trâm cố định mái tóc của Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li đứng dậy, đôi mắt tràn ngập ý cười, làm cho khuôn mặt thoát tục càng thêm quyến rũ xinh đẹp.



Gió thổi cây lung lay, lá cây bị cuốn lên theo gió, giống như đang buồn vì biệt ly, làm cho con người cũng buồn theo cảnh.

Quân Mặc Li vuốt khẽ lên tấm bia đá lạnh lẽo, trong mắt không vui cũng không buồn, tĩnh như một mặt gương, không gợn nổi chút sóng.

Quân Dạ Hàn đứng ở bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn hắn đầy trìu mến, yêu thương.

Trên mặt bia đá trắng xám chỉ khắc mấy chữ đơn giản.

“Tất Nghiễn chi mộ.”

Dòng chữ màu đen trên mặt bia cực kỳ bắt mắt, cũng mang đến cảm giác thê lương.

“Trước đây ta từng coi Tất Nghiễn là bằng hữu, vì y là người đầu tiên ta tin tưởng khi đến đại lục này. Quả thật không ngờ rằng, người đầu tiên làm ta bị tổn thương cũng là hắn. Nghĩ lại, Tất Nghiễn cũng không tính là phản bội ta, vì hắn chỉ là nghe lệnh của chủ nhân hắn mà thôi, mà cuối cùng hắn cũng lựa chọn ta, phản bội lại Lam Thánh Âm. Ta trong tương lai, nhất định sẽ tự tay đâm chết Lam Thánh Âm.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, thần sắc trên khuôn mặt có rất nhỏ biến hoá.

“Ngươi nói, phản bội là cái gì?”

“Li nhi…” Quân Dạ Hàn bước đến bên cạnh Quân Mặc Li, gắt gao ôm chặt hắn vào trong lòng ngực.

“Quân Dạ Hàn, ngươi không được lừa ta, không được phép lừa gạt ta…” Quân Mặc Li cũng chui rúc thật sâu vào lòng Quân Dạ Hàn, tuỳ ý để vòng tay ấm áp của y bao vây lấy hắn.

“Li nhi, ngươi phải tin tưởng ta.” Đôi mắt của Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li lúc nào cũng như vậy, cực kỳ ôn nhu.

Quân Mặc Li hạ thấp ánh mắt, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình.

Quân Dạ Hàn, Mặc Li cũng rất muốn tin tưởng ngươi, tin tất cả những điều ngươi nói, tin tưởng tất cả những điều ngươi làm. Từ giây phút Li nhi thoát ra khỏi băng lao kia, thoát ra khỏi căn hầm ngầm kia, ta vẫn đều chờ đợi lời giải thích của ngươi… Mặc Li bị nhốt ngay tại băng lưới dưới đế cung, sao ngươi lại có thể không biết được?

Ngươi từng nói với ta, tại huyễn cảnh hoàng nguyên có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện xảy ra trong đế cung này, mà Mặc Li bị nhốt ở bên dưới lâu như vậy, ngươi có đi tìm, lại vẫn không thể phát hiện ra Mạc Li đúng lúc.

Lúc này, một câu giải thích ngươi cũng không nói, vậy thì Mạc Li biết tin tưởng ngươi như thế nào đây?

Hai ngươi ở gần nhau như vậy, thực ra lại là cách xa muôn trùng…

Hai trái tim vốn là gắn liền với nhau lúc này đã xuất hiện vết nứt, có thể sẽ được hàn gắn lại, có thể sẽ càng ngày càng nứt rộng hơn, cho đến khi không thể nào gắn lại với nhau được nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sứ thần của Tác Phỉ Đặc cũng sắp đến.

Cảm xúc của Quân Mặc Li không có chút biến hoá nào, cuộc sống hằng ngày vẫn diễn ra bình thường, không có lo lắng cũng không có chuẩn bị kế hoạch đối phó.

Dùng đồ điểm tâm sáng xong, Quân Mặc Li đi đến trong sân, ngồi xuống ghế dài, nhàn nhã đọc một quyển cổ thư. Mùi hoa thơm dịu tràn ngập không gian, làm người ta cảm thấy sảng khoái.

Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, tiếp theo, Quân Mặc Li liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Li nhi, đang đọc gì vậy?” Quân Dạ Hàn tựa cằm lên vai Quân Mặc Li, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

“ ‘Đồ Lan đế vương sử’.” Quân Mặc Li khép quyển sách trong tay lại, cười khẽ trả lời.

“Từ khi nào Li nhi lại có hứng thứ với nó vậy?”

“Hình như sứ thần của Tác Phỉ Đặc hôm nay sẽ đến, đế quân của Đồ Lan như ngươi sao lại nhàn nhã vậy?” Quân Mặc Li cảm nhận hơi thở ấm áp bên tai, hơi nhếch mi hỏi.

“Li nhi thích Tác Phỉ Đặc sao?”

Quân Mặc Li hơi nheo mắt lại một chút, ý cười tràn đầy khuôn mặt.

“Phất Lai ta còn thích, chứ ta có biết Tác Phỉ Đặc như thế nào đâu mà thích.”

“Li nhi, nếu ngươi không muốn đến Tác Phỉ Đặc, ta…”

“Dạ, Mặc Li có thể tự bảo vệ bản thân mình.” Quân Mặc Li cười nhẹ, lời nói cũng cực kỳ tự tin.

“Li nhi, ta thực sự rất muốn xích chặt ngươi lại, để chỉ có ta mới có thể nhìn thấy được ngươi, cũng sẽ không cho ngươi rời đi dù chỉ là một chút.” Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li chặt hơn nữa, ôm rất chặt, như muốn ép hắn hợp làm một với cơ thể của y.

“Thật vậy sao?” Quân Mặc Li đột nhiên cười khẽ ra tiếng, đẩy mạnh Quân Dạ Hàn ra.

“Ngươi nói sai rồi, lúc ấy Quân Dạ Hàn cũng không nói những lời này.” Quân Mặc Li hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Quân Dạ Hàn một cái. Sợi tóc xanh lam của hắn dần dần biến đổi, chuyển thành sắc đỏ huyến lệ, đôi mắt xanh lam cũng chuyển thành đỏ rực, trong suốt đến mức không thể chiếu nổi ra bất cứ hình bóng nào.

“Vậy hắn đã nói gì?” Quân Dạ Hàn đứng dậy, thần sắc cực kỳ ôn nhu dịu dàng.

“Vì sao ta lại phải nói cho ngươi biết, Huyễn ngục?” Lam Âm hơi nheo mắt, nhìn về phía Quân Dạ Hàn, không, phải là yêu thú Huyễn ngục.

“Nếu ngươi không quá nóng vội mà nói ra những lời như vậy, thì có lẽ ta sẽ chơi đùa với ngươi thêm một chút nữa.” Lam Âm cười tươi, khuôn mặt cực kỳ thân thiện ấm áp.

“A a…” Huyễn ngục cười khẽ ra tiếng, thân hình càng ngày càng trở nên mơ hồ, không gian xung quanh hai người cũng vặn vẹo méo mó, dần dần lại quay lại bình lặng.

Nhìn thấy thân ảnh sắp biến mất hoàn toàn của Huyễn ngục, khoé miệng Lam Âm cong lên chút ý cười.

Huyễn ngục lạnh run, đang muốn lui nhanh về phía sau, lại chợt nhận ra một luồng lửa đỏ đã xuyên qua thân thể nó, sắc lửa đỏ rực nhanh chóng bao trùm lấy thân thể mờ ảo của nó, cố định nó lại.

Lam Âm cười nhẹ, nắm chặt lấy chiếc quạt trong tay, ôn nhu nhìn Huyễn ngục bị chiếc quạt của hắn đâm xuyên qua.

“Ta biết ngươi không có hình dạng cố định, cho nên đành thiêu đốt luôn cả linh hồn của ngươi vậy.” nhìn thân hình dao động kịch liệt của Huyễn ngọc, Lam Âm nhẹ nhàng rút cây quạt ra, yêu thú cường đại kia nhanh chóng tiêu tan mất. Lam Âm mở quạt, nhẹ nhàng lay động, mỉm cười nhìn cảnh rừng núi đang ngày càng hiện rõ lên trước mặt.

“Hải hoàng bệ hạ, ngài có cảm thấy vừa lòng hay không?”

“Đương nhiên là có, bản hoàng hôm nay mới biết được quan hệ giữa thánh quân Đồ Lan với các hạ đã không hề đơn giản như vậy.” thân ảnh màu bạc nhảy xuống từ một thân cây cao vút, mái tóc dài bạc trắng tung bay theo gió.

“Lam Âm cũng phải cảm tạ lễ gặp mặt cực kỳ long trọng của Hải hoàng bệ hạ rồi, nó giúp Lam Âm nhớ lại không ít chuyện tốt a.” Lam Âm mỉm cười nhìn người mới đến, dung nhan tuyệt diễm vô cùng.

“Bản hoàng thực sự tò mò, không biết câu nói cuối cùng của Đồ Lan thánh quân là gì?” Hải hoàng đi đến trước mặt Lam Âm, đôi mắt màu bạc có vẻ cực kỳ lạnh nhạt, thanh âm cũng vô tình, làm cho khuôn mặt của hắn càng trở nên cô tuyệt lãnh ngạo.

“Bệ hạ, tìm hiểu tư ẩn của người khác không phải là một thói quen tốt.” Lam Âm cười khẽ, nghiêng người bước về phía trước, dùng cây quạt trong tay gõ nhẹ vào đầu Lam Thanh còn đang ngây ngốc ở bên cạnh, sau đó liền đi tiếp ra khỏi rừng.

“Như vậy, chúc mừng ngươi đã vượt qua được con đường khảo nghiệm. Bản hoàng đại diện cho đế quốc Lưu Li hoan nghênh ngươi, thánh chủ Lam tộc.” Hải hoàng nhìn về phía Lam Âm, thanh âm lạnh lẽo như băng không hiểu sao lại có chút thả lỏng, cảm giác như băng tuyết đang dần tan, tuy lạnh lẽo, nhưng vẫn có thể lộ ra chút ấm áp.

Một luồng gió sắc bén xẹt qua bên tai, ngón tay Lam Âm khẽ nhúch nhích, trong tay hắn đã có thêm một bông tulip tím.

Hoa tulip típ cao quý, chính là biểu trưng cho một tình yêu chung thuỷ bền chặt, một tình yêu vô tận…

“Cám ơn…” Lam Âm không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, đôi môi khẽ nhếch, nở một nụ cười…