Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 66: Thánh chủ Lam tộc




Thuyền hoa chầm chậm cập bờ, chiếc cầu gỗ nhỏ nối từ thuyền hoa lên trên bờ, từ bên trong thuyền, có mấy thanh niên mặc y phục hoa quý bước ra.

An Lưu Quân đi ở đằng trước, ngăn chặn ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, mà thanh niên mặc y phục đỏ thì đi ở phía sau, còn ôm Tất Diễn nho nhỏ ở trong lòng, chầm chậm đi lên cầu gỗ lên bờ.

Nhìn thanh niên y phục đỏ cười dịu dàng, An Lưu Quân hơi hài hước nói.

“Âm, ngươi có cảm thấy chúng ta rất giống một gia đình không?”

“Nếu đúng là giống một gia đình, thì đây chính là vinh hạnh của ta, vất vả ngươi rồi.” Thanh niên áo đỏ hơi nhếch khoé miệng, trong tay càng ôm chặt lấy Tất Diễn hơn, cười ấm áp như xuân phong.

Nhìn người thanh niên áo đỏ, mọi sự vui đùa trong mắt An Lưu Quân biến mất, chỉ còn lại sự nghiêm túc, thật sự.

“Không, ta mới là người phải cảm thấy vinh hạnh…”

Thanh âm của y trầm thấp tà mị, giống như gió mát, khẽ lướt qua tai, sau đấy hoà tan vào trong không trung, không còn chút dấu vết.

Thanh niên áo đỏ vẫn cười ấm áp, giống như không hề nghe thấy lời y nói, chầm rãi lại nhẹ nhàng đi lên bờ.

Nam Nghi là một đô thành lớn thuộc về một tiểu quốc ở Đông đại lục. Bởi vậy, nơi đây có khí hậu ấm áp, bốn mùa như xuân, nơi đây cũng tập trung rất đông những người tri thức, yêu thích gieo trồng các loại hoa, loại cây quý hiếm, hàng năm, có rất đông khách du lịch từ khắp nơi trên đại lục đến đây ngắm hoa, xem hoa, mua hoa. Cũng vì vậy mà ở Nam Nghi, người kinh doanh cũng thu được lợi nhuận rất cao. Tuy nhiên, đối với một số loại hoa, cây cực kỳ trân quý, nếu người mua không phải là một người thực sự có am hiểu về hoa, không thực sự yêu quý hoa thì dù có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không mua được.

Cạnh bờ hồ, có không ít người bày hoa ra bán. Có các loại mộc lan màu trắng, nghênh xuân màu vàng, sơn trà màu đỏ… rất nhiều loại hoa hỗn hợp lại một chỗ, làm cho người ta có cảm giác đang ở trong biển hoa, với hàng trăm loài hoa đua nở.

Vừa mới bước lên bờ, mùi hoa thơm ngát quyến rũ liền bay tới. Ngửi mùi hương thanh mát lại không mất nồng nàn quyến rũ kia, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên người, làm cho người ta thấy thoải mái cực kỳ, trầm tuý.

An Lưu Quân đi sát bên cạnh thanh niên áo đỏ, ý đồ ngăn cản ánh mắt nhìn soi mói hiếu kỳ của người xung quanh, nhưng dù sao sức lực của một người cũng có hạn, những người xung quanh vẫn không ngừng bắn ánh mắt nóng bỏng về phía người thanh niên áo đỏ.

“Lưu Quân quả nhiên rất được hoan nghênh.” thanh niên áo đỏ nghiêng đầu, ôn hoà cười nhìn An Lưu Quân.

“Âm, ngươi hình như đã quên mất ai mới là nguyên nhân chính a?” An Lưu Quân nhìn thấy nụ cười ấm áp của thanh niên áo đỏ, hơi nhíu mày lại, khoé miệng lại nổi lên một nụ cười tà tứ.

“Lam Âm chỉ biết bộ dáng của Lưu Quân cực kỳ bắt mắt. Cho nên cũng không biết người mà Lưu Quân muốn nói đến là ai?” thanh niên áo đỏ mỉm cười nhìn về phía An Lưu Quân, đôi mắt màu đỏ trong suốt như nước, giống như một cái hồ trong vắt, tuy có thể nhìn thấy tận đáy, nhưng lại không thể có nổi chút gợn sóng nào.

An Lưu Quân cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng ôm tiểu Diễn ra khỏi lòng ngực của Lam Âm. Đứa nhỏ lúc này đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.

Lam Âm vẫn cười ấm áp, nhưng An Lưu Quân lại chẳng thể vui vẻ nổi, môi mím lại, đôi mắt u ám.

Lam Âm lúc này có dáng người vô song, khuôn mặt thon dài cân xứng, nụ cười cũng ấm áp cực kỳ, nhất cử nhất động đều thong thả, tao nhã, hấp dẫn ánh mắt của người khác, thế nhưng không ai biết, để có được dáng vẻ như vậy, hắn đã phải trả giá lớn như thế nào.

Tuy đã qua nhiều năm, nhưng đối với An Lưu Quân, cảnh tượng năm ấy giống như đang diễn ra ngay trước mắt, một khắc y cũng chưa từng quên, hoặc là nói, y vỗn không thể nào mà quên được.

Mùa đông bốn năm trước, Cốc Nguyệt Lâu tìm An Lưu Quân, đưa ra tiên đoán về việc Quân Mặc Li gặp nạn, thậm chí còn là nguy hiểm đến tính mệnh. Lúc ấy, An Lưu Quân thật sự không tin Cốc Nguyệt Lâu. Thứ nhất, vì thực lực của Quân Mặc Li cũng không yếu, thứ hai quan trọng hơn, hắn có một người bảo vệ vô cùng hùng mạnh – Quân Dạ Hàn. Quân Dạ Hàn tuy là một đế vương, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy một lần, thì ai cũng có thể nhìn ra y thực sự yêu Quân Mặc Li rất sau đậm, cũng bảo vệ hắn hết sức mình. Chỉ sợ ngay cả mất mạng, y cũng sẽ không để Quân Mặc Li gặp phải chút thương tổn nào.

Nhưng Cốc Nguyệt Lâu cũng không có lý do gì để lừa gạt y cả…

Mà ngay trong mùa đông ấy, khi y cùng với Cốc Nguyệt Lâu tìm thấy Quân Mặc Li, y đã nhận ra một điều, hoá ra tất cả những điều y biết từ trước đến nay đều là sai….

“Lưu Quân…” Lam Âm nhìn về phía An Lưu Quân, khẽ gọi.

An Lưu Quân giật mình, suy nghĩ biến chuyển, khuôn mặt u ám cũng dần dần hoãn lại, y đưa tay khẽ lau vết nước miếng trên miệng của đứa trẻ trong lòng.

“Ngươi, còn yêu hắn ta sao?”

An Lưu Quân bật thốt lên, sau đấy cả người cứng ngắc, thực sự muốn vả cho mình mấy cái.

Thật đúng là đầu óc y hỏng rồi, mới hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy…

Thế nhưng, dù sao cũng lỡ miệng rồi, y thực sự rất chờ mong, chờ mong câu trả lời của hắn.

Bước chân của Lam Âm chỉ hơi khựng lại một chút, người khác chưa kịp nhận ra thì nó đã trở lại như thường, nhàn nhã như chưa từng có sự biến hoá bao giờ.

“Lam Âm có yêu người nào sao? … Không.” Lam Âm cười thật tươi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, mái tóc dài màu rực đỏ cũng tuỳ gió mà bay lên.

Nhìn thấy phản ứng của Lam Âm, An Lưu Quân cảm thấy sự chua sót trong lòng lại tăng vụt lên. Vừa định mở miệng nói chút gì đó, lại bị một lực đẩy rất mạnh làm cho lùi về phía sau một chút.

Theo bản năng, y một tay ôm chặt lấy đứa bé trong lòng, một tay vươn về phía Lam Âm, nhưng lại bất lực, vì lúc này y đang bị đám đông đẩy ra một góc.

“Âm ca ca, Âm ca ca, ôm bảo bảo một cái…” một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, mặc một bộ y phục màu xanh lam nhạt không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đang ôm lên đùi trái của Lam Âm, khuôn mặt non nớt ngẩng lên, hai má tròn tròn tràn đầy ý cười.

“Âm ca ca, ôm oa oa cơ, không được ôm bảo bảo…” một đứa bé gái đáng yêu mặc áo ngắn màu vàng cũng gắt gao ôm chặt lấy một bên chân của Lam Âm, đôi môi chu lên nũng nịu.

Lam Âm nghe thấy những thanh âm trẻ con đáng yêu kia, mỉm cười thật tươi. Hắn cúi người, đang chuẩn bị mỗi tay ôm một đứa bé, thì đã bị một người khác ngăn cản.

Một bàn tay trắng nõn ngăn trước người hắn.

“Âm, ngươi quá chiều chuộng bọn chúng, làm cho bọn nhỏ càng ngày càng vô pháp vô thiên.” Thanh âm ôn nhuận vang lên, mang theo chút bất đắc dĩ, còn có tưởng niệm.

“Không sao, trẻ con đứa nào cũng thế mà.” Lam Âm mỉm cười, vượt qua Cốc Nguyệt Lâu, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, có chút dung túng nói.

Cốc Nguyệt Lâu cũng chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, đi theo sau Lam Âm.

“Âm ca ca, Thanh di nói mấy hôm nay ca ca phải đi đến một nơi rất xa để chữa bệnh, còn nói lần này ca ca nhất định sẽ chữa khỏi được bệnh, có thật hay không?” Bảo bảo ôm lấy cổ của Lam Âm, chăm chú nhìn hắn.

“Đúng đúng, Thanh di còn nói, nếu hai chúng ta ngoan ngoan nghe lời, Âm ca ca sẽ ở bên cạnh chúng ta thật lâu nữa~” Oa oa dễ thương ở bên cạnh cũng nói ra vấn đề của mình, đôi mắt trong tròn tràn đầy chờ mong.

“Ca ca đã không có việc gì rồi, chỉ cần bảo bảo với oa oa ngoan ngoãn, ca ca sẽ ở lại đây.” Lam Âm cười càng thêm vui vẻ, đôi mắt sáng rõ giống như có lưu quang đang lưu chuyển.



An Lưu Quân nhìn chăm chú vào người thanh niên khôi ngô trước mắt, sắc mặt âm trầm.

“Rốt cuộc cơ thể của Thánh chủ bây giờ như thế nào rồi?” khuôn mặt của người thanh niên kia cũng không tốt hơn được là bao, lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.

“Cơ thể của Thánh chủ như thế nào không phải tộc nhân các người rõ ràng nhất hay sao?” An Lưu Quân khẽ cong khoé miệng, tà mị lại lạnh lùng cười.

“Mấy tháng gần đây, tình huống không được rõ ràng cho lắm.” Người thanh niên kia cũng không hề để ý đến nụ cười lạnh của An Lưu Quân, vẫn đang tự ý đặt ra câu hỏi.

“A a, thân thể của Âm không phải là kiệt tác của các ngươi hay sao? Sao hôm nay còn tới đây hỏi chúng ta. Vì lợi ích của bản thân các ngươi mà làm cho thân thể của hắn bị phá huỷ đến mức như vậy, không cần tỏ vẻ quan tâm giả tạo ấy ra đâu.” An Lưu Quân tà tứ cong môi, đôi mắt màu tím mị hoặc lại ẩn ẩn sắp cuồng bạo, lạnh lùng tráo phúng nói.

“Tất cả những điều chúng ta làm đều là thực hiện theo ý nguyện của Thánh chủ.” Nam tử không hề yếu thế phản bác lại, khuôn mặt cứng ngắc đầy kiên quyết.

“Đúng là ghê tởm…” An Lưu Quân khinh thường nói, đôi mắt tím tràn đầy chán ghét.

Lúc trước nếu không phải vì các người xúi giục hắn, thì sao Âm lại làm như vậy được? Rõ ràng các ngươi đều biết rằng, trong tình huống tuyệt vọng như vậy, Lam Âm căn bản không có sự lựa chọn nào khác, giờ lại còn giả từ bi mà nói đây là do chính hắn lựa chọn. Lam tộc, gia tộc thành khiết nhất? Đúng là buồn cười, cho dù có thành khiết như thế nào đi chăng nữa, khi liên quan đến lợi ích, thì cũng chỉ là một đám phàm phu tục tử mà thôi.

Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của An Lưu Quân, người kia nắm chặt hai tay lại, khuôn mặt cương nghị cứng rắn tràn đầy phẫn nộ.

“Lam Duẫn, trong việc này chúng ta cũng có sai.” Người phụ nữ dịu dàng ngồi bên cạnh vội vàng nắm lấy bàn tay run rẩy của người thanh niên, hơi mệt mỏi nói.

“Sao chúng ta lại sai được? Lam Thanh, chuyện này là do chính thánh chủ tự mình đồng ý, chúng ta không hề ép buộc ngài điều gì. Vậy mà tại sao bây giờ, chúng ta lại phải chịu đựng sự trào phúng trách cứ như vậy?” Lam Duẫn cũng hơi buông lỏng hai tay, nhưng ánh mắt lại chuyển thành lạnh lùng, trào phúng.

“Nhưng lúc ấy, chúng ta quả thật cũng có âm mưu.” Lam Thanh nhỏ giọng nói, khi nàng để ý thấy Lam Âm cùng với những người khác đi đến, vẻ dịu dàng lại xen lẫn chút chua sót.

“Ta thực sự nợ ngài ấy rất nhiều, hiện tại, thân thể của ngài ấy còn kém như vậy nữa, Lam Thanh cho dù có dùng cả đời cũng không thể trả hết nợ được…” Lam Thanh xoay người đi về phía Lam Âm, thân ảnh đơn bạc hơi loé lên một chút, sau đấy liền biến mất.