Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 61: Đào li băng lao




“Đúng là chật vật a.” thanh âm lạnh lùng lại đầy giễu cợt vang lên.

Thanh Thánh Âm đi đến trước mặt Quân Mặc Li, dáng người thanh nhã giống như một đoá sen trắng không nhiễm chút bụi trần, hoàn toàn ngăn cách với băng lao xung quanh.

Ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Li nháy mắt biến hoá, hắn nở một nụ cười thật tươi, gò má tuy tái nhợt, nhưng ý cười nhợt nhạt lại để lộ ra sự bình tĩnh, thản nhiên không hề nao núng sợ hãi.

“Nụ cười của ngươi thực sự làm cho người ta thấy chán ghét!” Nhìn bộ dạng không hề sợ hãi lo lắng của Quân Mặc Li, ánh mắt của Lam Thánh Âm càng trở nên ầm trầm.

“Thật vậy sao? Cũng đã từng có người nói với ta như vậy. Chẳng qua, người nói những lời này cũng không sống được bao lâu…” Quân Mặc Li cười càng tươi, thanh âm mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng không mất ngân vang.

“Quân Mặc Li, nếu ngươi thực sự thông minh, phải biết rằng hậu quả của việc chọc giận ta không hề nhỏ chút nào.” Lam Thánh Âm cười lạnh nhìn Quân Mặc Li, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của hắn, móng tay dài để lại một vệt sước dài đỏ máu.

“Ta đương nhiên biết. Nhưng nếu ta khóc cầu xin ngươi, mà ngươi có thể thả ta ra ngay lập tức, thì ta nhất định sẽ thử làm như vậy…” cảm nhận được sự uy hiếp của Lam Thánh Âm, Quân Mặc Li vẫn không có chút biến đổi, nhợt nhạt ý cười.

“Quân Mặc Li, hoá ra ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi. Không biết nếu để quân thượng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ngươi, người sẽ cảm thấy như thế nào?” Lam Thánh Âm buông cằm của Quân Mặc Li ra, lấy một chiếc khăn trắng trong tay áo ra lau tay, giống như y vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn.

Cảm nhận được đôi mắt coi thường của Lam Thánh Âm, Quân Mặc Li càng cười tươi hơn.

“Nếu có thể sử dụng một chút nước mắt để đạt được lợi ích lớn hơn, vậy thì tại sao lại không thể?”

“Mặt mũi của hoàng thất thực sự bị ngươi làm mất hết, nếu một người thực sự cường đại, có được tôn nghiêm, sẽ không đi cầu xin địch nhân của mình.” Lam Thánh Âm nhìn thấy khuôn mặt rất giống y của Quân Mặc Li, càng cảm thấy chán ghét ghê tởm.

Quân Mặc Li cúi đầu che khuất chút ánh sáng loé lên trong mắt, khoé miệng cong lên. Thể diện của hoàng thất, a a, nói trắng ra cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi. Kiếp trước hắn cũng chứng kiến không ít, những tên được coi là con nhà giàu, bên ngoài thì ôn văn có lễ, cử chỉ cao quý, nhưng sau lưng, bọn chúng lại thực hiện những loại giao dịch bẩn thỉu không người nào có thể tưởng tượng được. Cái gì mà quý tộc cao quý, nếu so sánh chúng với lợi ích thực tế, hoặc là mạng sống, thì chả là cái gì cả, vì những thứ kia, những tên gọi là quý tộc cao quý kia có thể ngay lập tức quỳ xuống liếm giày cho đối phương mà không có chút do dự.

Thấy Quân Mặc Li cúi đầu trầm tư, Lam Thánh Âm cười lạnh ra tiếng.

“Ngươi thực sự đã ném hết mặt mũi của cái tên Cửu hoàng tử Quân Mặc Li rồi đấy, ngươi thực sự làm cho cái tên này bị dơ bẩn!”

“Cám ơn đã quan tâm, nhưng thể diện của Mặc Li hình như không đến lượt ngươi phải lo lắng đâu?” Quân Mặc Li lại ngẩng đầu mỉm cười, chống lại đôi mắt cực độ kích thích phẫn nộ của Lam Thánh Âm.

“Ai lo lắng thể diện của ngươi, ta chỉ quan tâm đến bản thân…” Lam Thánh Âm nghĩ đến cái gì đó, ngữ khí đang phẫn nộ bỗng đình chỉ, vẻ mặt tức giận cũng trở nên bình tĩnh.

“Thiếu chút nữa thì rơi vào bẫy của ngươi rồi. Muốn chọc giận ta để ta phun ra tin tức gì đó sao?” Thanh âm của y trở lại lạnh lùng không chút gợn sóng, ngón tay của y xẹt qua khuôn mặt của Quân Mặc Li, để lại một vệt xước màu hồng thật dài.

“Thật là đáng tiếc.” Quân Mặc Li hơi tiếc nuối nói, nhưng biểu hiện trên mặt lại không có chút tiếc nuối nào.

“A, ngươi cho dù có biết được sự thật cũng không sao cả. Dù sao ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi nơi đây, huống chi lần này ta cũng phải cực kỳ vất vả mới có thể bắt được ngươi. Đừng mong chờ quân thượng sẽ tới cứu ngươi, nơi này cực kỳ bí mật a.” Lam Thánh Âm nở nụ cười đầu tiên từ khi bước chân vào nơi đây, ý cười nhàn nhạt mang theo tự tin vững chắc.

Quân Mặc Li cũng không nói thêm điều gì, cúi đầu, giống như đã không còn chút sực lực nào để chèo chống thân thể này. Mái tóc dài màu xanh lam buông xuống, che đi khuôn mặt của hắn.

Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Quân Mặc Li, Lam Thánh Âm nhếch môi cười khẽ, sau đấy xoay người đi về phía cửa.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần rời xa, cho đến khi cánh cửa khép lại.

Thật lâu sau, thân hình của Quân Mặc Li vẫn không có chút cử động nào, giống như đã mất đi tri giác, rơi vào hôn mê.

“Trông coi cẩn thận vào, đừng để cho hắn có cơ hội chạy thoát, cũng không được để hắn chết.” Lam Thanh Âm nhìn Quân Mặc Li một thời gian dài không cử động, liền mở miệng dặn dò người trông coi, sau đấy mới quay người rời đi.



Hai cánh tay của Quân Mặc Li vì bị xích lại quá lâu mà cứng ngắc, mất một lúc cố gắng cử động, hắn mới cảm thấy cánh tay hơi khôi phục được một chút.

Mỗi lần hắn cố gắng hội tụ linh lực trên người lại, thì cảm giác đau đớn lại truyền đến. Tuy thế, Quân Mặc Li vẫn không hề bỏ cuộc, cố gắng điều động chỗ linh lực không nhiều trong cơ thể. Linh lực càng ngày càng nhiều, thì cảm giác đau đớn cũng càng trở nên rõ ràng, giống như muốn xé rách thân thể của hắn vậy.

Quân Mặc Li hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trên cơ thể, nghiêng đầu nhìn thấy mũi tên băng hiện lên trong tay, khuôn mặt không có chút máu nào của hắn hiện lên chút ý cười.

Nếu không phải hắn tu hành tâm pháp linh hồn, thì chắc hôm nay cho dù có chết cũng sẽ không tụ lại được chút linh lực nào. Không biết tên kia dùng thủ đoạn gì để phong ấn linh lực của hắn, nhưng chỉ cần tụ lại được chút linh lực như thế này đã là không tồi rồi.

Quân Mặc Li cong ngón tay, bắn mạnh mũi tên băng trong tay mình về phía khoá xích sắt kia, sợi xích liền xuất hiện một vết chém sâu.

Nhìn thấy vết chém đứt sâu trên xích sắt kia, Quân Mặc Li không những không cảm thấy vui sướng, ngược lại lại càng thấy lo lắng hơn.

Tuy rằng đã phong ấn linh lực của hắn lại, nhưng Lam Thánh Âm nhất định sẽ không dùng loại xích sắt bình thường như vậy để trói hắn, cho dù y có tự tin đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không dám chủ quan như vậy. Huống chi y còn cực kỳ căm ghét hắn, nhất định sẽ phải càng cẩn thận hơn so với bình thường.

Cho dù biết đây chính là một ân mưu, nhưng mà thân thể của hắn quả thực không thể duy trì hơn được nữa, đành mạo hiểm cầu thắng lợi thôi. Tuy rằng như vậy rất lỗ mãng, nhưng cũng là cơ hội duy nhất cho hắn.

Hàn khí xâm nhập làm cơ thể của hắn càng ngày càng lạnh như băng, cảm giác đau đớn cũng dần dần trở nên chết lặng, chỉ có cánh tay vẫn vô tri vô giác mà tấn công sợi xích sắt kia,

“Rắc!” một tiếng, sợi xích sắt trong tay hắn đứt đoạn, Quân Mặc Li cầm lấy sợi xích sắt, không cho nó phát ra tiếng vang quá lớn, gây sự chú ý với người bên ngoài.

Thân thể tựa vào bức tường lạnh như băng phía sau, Quân Mặc Li khẽ nhúch nhích hai chân cứng ngắc, tay cũng chầm chậm cử động, cố gắng làm cho thân hình lạnh như băng của mình trở nên linh hoạt hơn.

Phải như vậy đến hơn nửa nén hương, Quân Mặc Li mới cảm giác được thân thể của mình ấm dần lên, một sợi linh lực cực nhỏ nhanh chóng di chuyển trong cơ thể hắn, muốn làm cho cơ thể hồi phục hơn nữa.

Quân Mặc Li cầm xích sắt trong tay ném xuống mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn.

Người canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng lấy chìa khoá mở cửa, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, thì y đã cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua cổ của mình, sau đấy máu tươi phun ra, người canh cửa trợn tròn mắt, từ từ đổ xuống.

Quân Mặc Li không hề nhìn người kia, nhanh chóng lại cẩn thận đi dọc theo con đường tối tăm đi ra bên ngoài.

Con đường này cực kỳ hẹp, chỉ để để hai người cùng đi, trên vách tường cứng rắn cứ cách ba bốn bước liền treo một ngọn đèn nho nhỏ, ngọn lửa thật nhỏ cháy bập bùng, càng làm cho lối đi trở nên âm u quỷ dị.

Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước chân, không phát ra chút tiếng vang nào, thậm chí ngay cả hô hấp của hắn cũng cực kỳ nhẹ.

Đi một khoảng thời gian kha khá, Quân Mặc Li nhìn thắy hình khắc trang trí trên tường, mới nhận ra từ nãy đến giờ, hắn vẫn đảo quanh một chỗ, chưa hề đi thêm được chút nào.

Mệt mỏi tựa vào một bên vách tường, Quân Mặc Li tranh thủ hồi phục thể lực. Thân thể hắn vốn đã cực kỳ suy yếu, hơn nữa còn cực kỳ đau đớn, nếu không phải còn có một chút linh lực cùng với lòng cố chấp chống đỡ, chắc hắn đã sớm ngã xuống rồi.

Tiếng bước chân hỗn độn từ xa xa vọng lại, giống như có người đang vội vã tìm kiếm thứ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Quân Mặc Li biết bản thân đã bị phát hiện, Hắn đứng thẳng dậy, đang muốn rời đi, thì vách tường sau lưng hắn lại đột ngột mở ra, một đôi tay vòng ra, kéo Quân Mặc Li vào bên trong.

Đợi đến khi những người kia chạy đến nơi, đã không còn một chút dấu vết nào…