Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 54: Tình yêu trói buộc




Quân Mặc Li chạy đến cổng của học viện, gió lạnh thổi đến lướt qua khuôn mặt của hắn, nhìn cánh cổng cách đấy không xa, hắn không tự chủ được mà nắm chặt chiếc vòng nơi cổ tay. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền từ vòng tay đến, tâm tình hỗn loạn của hắn không biết vì sao lại bình tĩnh trở lại.

Nhìn lướt qua chiếc vòng tay, Quân Mặc Li không khỏi cười ra tiếng, khuôn mặt phút chốc lại tràn đầy thâm tư.

Cho dù có trì độn đến mức nào đi chăng nữa, thì đến bây giờ Quân Mặc Li cũng phát hiện ra bản thân mình thực sự rất kỳ lạ.

Cảm xúc của hắn bây giờ quá không ổn định, dao động quá lớn. Cho dù hắn có yêu quân mặc hàn, thì khi nghe được chuyện về hắn, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ không xúc động đến mức như thế này.

Từ trước đến nay, hắn vốn là một người không dễ dàng tin tưởng người khác, vậy mà giờ đây, hắn lại tin tưởng Quân Dạ Hàn một cách tuyệt đối. Cho dù có yêu một ngươi nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đến mức ngay cả cái tôi của bản thân cũng đều thay đổi hết, chỉ biết ngu ngốc đi tin tưởng người khác như vậy. Càng huống chi, Quân Dạ Hàn chính là một vị đế vương vô tình không có trái tim….

Nắm chặt tay lại, Quân Mặc Li bình phục nỗi lòng đang gợn sóng của mình, xoay người đi vào bên trong.

Trên đường quay trở lại hoa uyển, Quân Mặc Li nghĩ đến giớ phút này, có lẽ hắn nên đi tim Cốc Nguyệt Lâu, nhờ y giúp hắn làm sáng tỏ hết tất cả những điều mà từ trước đến nay hắn đã xem nhẹ. Cốc Nguyệt Lâu đối xử với hắn cũng không tồi. Tuy không biết mục đích của y là gì, nhưng nếu như người khác đã mang cơ hội đến mà hắn không biết nắm giữ thì quả thật quá lãng phí.

Cốc Nguyệt Lâu nhặt chỗ vỡ bị Quân Mặc Li ném rơi xuống mặt đất lên, phủi nhẹ lớp bụi đất ở bên trên, đôi mắt ôn nhuận mang theo chút áy náy. Có lẽ y không nên nói tin tức này cho Quân Mặc Li một cách đột ngột như vậy. Là một vị hoàng tử mà nghe thấy tin mình lấy thân phận là phi tử sắp gả cho một người đàn ông, là ai mà chẳng mất bình tĩnh.

Nhặt hết sách vở trên mặt đất lên, Cốc Nguyệt Lâu xoay người rời khỏi hoa uyển này, mùi hoa nhàn nhạt vờn quanh thân hình thanh dật của y.

Quân Mặc Li vừa đi đến chỗ cổng hoy uyển, liền nhìn thấy Cốc Nguyệt Lâu đi ra.

“Nguyệt Lâu.” Quân Mặc Li bước đến, gọi tên của y.

Nghe thấy tiếng gọi của Quân Mặc Li, ánh mắt của Cốc Nguyệt Lâu càng trở nên hoà nhã hơn. “Mạc Li đã khá hơn chưa?”

“Thật xin lỗi, Mạc Li vừa rồi vì quá bất ngờ nên đã thất lễ, mong Nguyệt Lâu đừng để ý.” Quân Mặc Li chân thành nói xin lỗi.

“A a, Mạc Li không cần phải xin lỗi, là do Nguyệt Lâu không biết đúng mực.” Cốc Nguyệt Lâu cũng cười, sau đấy lại đưa chỗ sách vở trong tay đến trước mặt Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li nhận chỗ sách vở từ tay Cốc Nguyệt Lâu, sau đấy xoay người cùng y đi ra bên ngoài.

Cốc Nguyệt Lâu thấy Quân Mặc Li vẫn im lặng, mặt đầy tâm sự, liền mở miệng quan tâm.

“Mạc Li, ngươi đang vướng mắc chuyện gì sao?”

“Đúng vậy.” Quân Mặc Li cũng không giấu giếm.

“Vậy có thể nói cùng với Nguyệt Lâu không?” Cốc Nguyệt Lâu chưa nghĩ ngợi gì đã mở miệng nói theo bản năng, nói xong mới phát hiện mình quá đường đột.

“Được.” Quân Mặc Li gật đầu, đạm cười nhìn khuôn mặt hơi ngạc nhiên của y.

Cốc Nguyệt Lâu thực sự cảm thấy ngạc nhiên, y cứ nghĩ Quân Mặc Li sẽ cự tuyệt mình, không ngờ hắn lại đồng ý.

“Gần đây, Mạc Li cảm thấy rất có hứng thú với lĩnh vực linh hồn học, nhưng lại gặp phải một vấn đề nghĩ mãi không ra. Hôm nay muốn hỏi Nguyệt Lâu về vấn đề này, không biết Nguyệt Lâu có đồng ý hỗ trợ hay không?”

“Nếu Nguyệt lâu có thể giúp đỡ được Mạc Li, ta sẽ cố gắng hết sức mình.” Cốc Nguyệt Lâu biết vấn đề sẽ không chỉ đơn giản như Quân Mặc Li nói, hơn nữa chắc chắn là có liên quan đến những việc xảy ra gần đây, nhưng cũng không vì vậy mà từ chối hắn.

“Mạc Li muốn biết, trên đại lục này, có thuật pháp gì có thể làm cho một người rất nhanh yêu một người khác hay không? Thậm chí yêu đến mức tin tưởng đối phương vô điều kiện…” Hỏi trực tiếp như vậy, Cốc Nguyệt Lâu nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng lúc này, Quân Mặc Li cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Tuy không biết thân phận thực sự của Cốc Nguyệt Lâu là gì, nhưng chắc chắn không nhỏ, vì lúc nãy, y đã nói cho hắn biết tin tức về việc mật đàm giữa các đế quốc…

“Có…” Cốc Nguyệt Lâu nhìn Quân Mặc Li đầy thâm ý, sau đấy đi đến ngồi xuống chiếc ghế trúc ven đường. Quân Mặc Li cũng đi đến ngồi xuống cạnh hắn.

“Loại phép thuật có thể làm như vậy có rất nhiều, muốn biết là loại nào thì phải có một số điều kiện nhất định để phân biệt. Mạc Li có thể nói rõ hơn một chút về thứ pháp thuật mà ngươi muốn hỏi hay không? Ví dụ như phép thuật ấy có thể làm cho người chịu phép yêu người kia đến mức độ nào….?” Cốc Nguyệt Lâu chầm chậm nói, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Quân Mặc Li.

“Rất yêu, hơn nữa theo thời gian càng ngày càng trôi qua, thì tình yêu này cũng càng ngày càng sâu đậm, có khi còn khắc cả vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, loại yêu như vậy, có lẽ đến khi chết cũng không mất…” Quân Mặc Li đạm cười đối diện với ánh mắt của Cốc Nguyệt Lâu, vô cùng thản nhiên nói.

“Có rất nhiều phép thuật có thể làm cho một người yêu một người, vu thuật cũng có nhiều, nhưng mấy cái này đều không thể duy trì lâu dài. Cho dù có kéo dài được một thời gian, nhưng nếu người chịu khống chế gia tăng được năng lực của mình, thì tình yêu phù phép kia cũng sẽ phai nhạt đi. Dù sao nó cũng chỉ là một loại tình yêu ảo do pháp thuật tạo nên, không phải là yêu thật.” cốc nguyệt hơi hơi trào phúng cười khẽ.

“Mà loại pháp thuật như theo lời Mạc Li miêu tả, Nguyệt Lâu tài học sơ thiển, chưa từng biết đến.” Cốc Nguyệt Lâu ngừng một chút, sau đấy lại nói tiếp. “Nếu một người đã yêu một người sâu đậm như vậy, vậy Mạc Li có cho rằng người đó đã thực sự yêu đối phương hay không?”

“Thực sự đã yêu sao? Nhưng mà, nếu là tình yêu thật, sẽ không đột ngột, cũng sẽ không sâu nặng như vậy…” Quân Mặc Li cúi đầu nhìn chiếc vòng nơi cổ tay, thanh âm mờ ảo cực kỳ.

Nhìn bộ dáng của Quân Mặc Li, không hiểu sao Cốc Nguyệt Lâu cảm thấy trái tim có chút khó chịu. Người này, từ cái nhìn đầu tiên đã mang đến cho y ấn tượng đặc biệt, là một thiên chi kiêu tử tự do tiêu sái, kiêu ngạo tự tin… Vậy mà giờ phút này, hắn lại mê mang, mờ mịt như vậy.

“Thực ra, loại thuật phép giống như lời mà Mạc Li miêu tả, không phải là không có. Nhưng là…”

Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn Cốc Nguyệt Lâu, thấy y ngập ngừng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Đó là một loại thuật pháp từ thời viễn cổ, theo truyền thuyết, đây là loại thuật phép tối cao trên đại lục này.” Cốc Nguyệt Lâu hít nhẹ một hơi, sau đấy nhàn nhạt tự thuật.

“Theo truyền thuyết, thuật phép này có thể làm cho một người yêu người làm phép, hơn nữa còn khắc dấu vào linh hồn, nếu linh hồn vẫn còn tồn tại, thì tình yêu cũng là vĩnh hằng…”

Nghe thấy Cốc Nguyệt Lâu nói đến đây, trái tim của Quân Mặc Li không kìm nén được mà đập nhanh hơn, thanh âm hắn phát ra khẩn trương mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Vậy, điều kiện làm phép là gì?”

“Loại thuật phép này đã thất truyền từ lâu, cho dù không bị thất truyền, thì cũng sẽ không có người sử dụng nó, vì điều kiện của nó hà khắc vô cùng. Vì là loại thuật pháp do thần để lại, cho nên người thi phép cũng phải là người có thực lực vô cùng cường đại. Quan trọng hơn, để thực hiện thuật phép này, người thi phép còn phải cắt một phần linh hồn của mình ra, dung nhập vào trong người chịu phép. Cắt rời một phần linh hồn là một việc cực kỳ thống khổ, người thường vốn không thể tưởng tượng ra nổi nó thống khổ đến mức nào… có lẽ, sẽ giống như trải qua địa ngục vậy…” Cốc Nguyệt Lâu thấy Quân Mặc Li ngồi thất thần, liền lo lắng ngừng lại.

Quân Mặc Li bắt gặp ánh nhìn đầy lo lắng của y, cười nhạt nói.

“Mạc li chỉ là hơi thất thần vì nghe thấy một việc điên cuồng như vậy thôi, Nguyệt Lâu cứ nói tiếp đi.”

“Quả thật là điên cuồng… một người có thực lực càng cường đại, sẽ càng không cho phép linh hồn của mình bị chia cắt. Dù sao, người bình thường nếu chỉ mất đi một bộ phận trên cơ thể cũng đã không bằng những người khác rồi, nếu mà mất đi một phần linh hồn, chẳng biết người ta sẽ biến thành như thế nào nữa. Có lẽ người đó sẽ bị điên, cũng có thể là mất đi khống chế với cơ thể mình…. Đúng là không thể tưởng tượng nổi…” Cốc Nguyệt Lâu nói tiếp.

“Càng huống chi, một khi đã có thể thi triển loại thuật phép này, thì người thi phép nhất định là cực kì hùng mạnh. Nếu đã có thực lực cường đại như vậy, thì sao lại phải dùng phương pháp điên cuồng này để có được trái tim một ngươi đâu…?”

“Đúng, có lẽ chỉ có kẻ điên mới làm như vậy thôi.” Quân Mặc Li đạm nhạc tiếp tục nhìn chiếc vòng tay, sau đấy đứng dậy trước mặt Cốc Nguyệt Lâu, hỏi câu hỏi cuối. “Nguyệt Lâu cho rằng linh hồn của một người có thể dung nhập vào cơ thể của một người khác hay không?”

“Rất khó…” Cốc Nguyệt Lâu lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

“Như vậy, nếu là Nguyệt Lâu, ngươi sẽ làm như thế nào?” Quân Mặc Li cười khẽ hỏi y, nhưng trong lòng cũng đã có kết quả.

“Nếu là ta, ta nhất định sẽ rót linh hồn vào một chỗ mà đối phương không hề phòng bị, sau đấy làm cho đối phương luôn mang ở trên người, lợi dụng những lúc đối phương không phòng bị, từng chút từng chút đưa linh hồn xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương.” Cốc Nguyệt Lâu có hứng thú với giả thuyết này nhất, vì vậy nói luôn với Quân Mặc Li.

“A a, đa tạ Nguyệt Lâu. Buổi chiều Mạc Li còn phải lên lớp, nên xin phép đi trước.” Quân Mặc Li nắm lấy chiếc vòng nơi cổ tay, cảm ơn Cốc Nguyệt Lâu, sau đấy cũng bất chấp lễ nghi, xoay người rời đi.

Quân Mặc Li hít sâu một hơi, đi nhanh về hướng võ trường. Hắn nghĩ, có lẽ nên làm cho tâm tình của mình bình tĩnh hơn một chút.

Có lẽ, hết thảy đều là truyền thuyết, đều không có liên quan đến hắn, cho nên mọi chuyện hôm nay coi như là không thật, đều không phải là thật….



Trong võ trường rộng lớn, một thiếu niên áo lam đang nhanh chóng vung thanh kiếm trong tay lên, tốc độ cực nhanh làm cho người ta hoa mắt.

Quân Mặc Li nhanh chóng tiêu hao hết linh lực trong cơ thể. Hắn vẫn không ngừng, không ngừng, giống như muốn linh lực trong cơ thể mình khô cạn sạch sẽ. Bóng dáng màu lam nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy điên cuồng.

Vứt bỏ mặt nạ trên mặt, Quân Mặc Li ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt thanh trần lúc này tái nhợt, mái tóc xanh lam dài của hắn rủ xuống, che khuất mọi cảm xúc trên khuôn mặt.

Không tin không tin, tự nói với mình không biết bao nhiêu từ không tin, nhưng chính hắn cũng không tin những thứ lí do mà hắn tự đưa ra để biện bạch.

Nhớ tới tất cả mọi chuyện từng xảy ra, hắn là khi nào thì phát hiện ra bản thân đã yêu Quân Dạ Hàn??

Chính nhờ chiếc vòng tay đen này, mà hắn có thể cảm nhận được Quân Dạ Hàn đang gặp nguy hiểm, chỉ có thể là do trong đây có chưa linh hồn của Quân Dạ Hàn, chứ nếu không thì Quân Dạ Hàn mạnh như vậy, sao lại có thể để cho hắn biết y gặp nguy hiểm được cơ chứ?

Quân Mặc Li giấu mặt vào giữa hai đầu gối, cảm thấy cực kỳ bất lực.

Ta không phải là thần, Quân Dạ Hàn…

Mặc Li có kiên cường đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ có lúc không thể chống đỡ được, không có bạn bè, không có thân nhân, Mặc Li có thể không cần họ, nhưng nếu ngay cả tình yêu duy nhất này, mà cũng là một hồi trò chơi được thiết kế từ trước, thì Mặc Li sẽ cảm thấy đau, thực sự sẽ cảm thấy đau…

Quân Dạ Hàn, nếu như tất cả đều thực sự chỉ là một vở kịch, vậy Mặc Li phải đi đối mặt với nó như thế nào đây?

Yêu là yêu, không yêu là không yêu… hiện giờ, Mặc Li cũng không biết bản thân mình có phải đã thực sự yêu ngươi hay không nữa….