Ba người chậm rãi bước xuống khỏi đài cao, bước về phía Quân Mặc Li.
Đám đông chen lấn lại một lần nữa tránh sang hai bên, để lộ ra một con đường rộng rãi cho cả ba người đi qua.
Nhìn ba người này càng ngày càng gần mình, đám đông càng trở nên im lặng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở, những ánh mắt cũng càng ngày càng cuồng nhiệt.
Đến khi cách Quân Mặc Li chừng một thước, ba người dừng lại. Người mặc y phục tím tiến lên gần Quân Mặc Li hơn một chút, ánh mắt mị hoặc đầy dò xét nghiên cứu.
Quân Mặc Li cũng không quá quan tâm, để mặc người kia đánh giá mình, đôi mắt màu xanh lam lưu chuyển thứ hào quang hoặc nhân.
“An Lưu Quân.” Người thanh niên y phục tím mở miệng đầu tiên, đánh vỡ sự im lặng, tà tứ cười nhìn thẳng vào mắt Quân Mặc Li, cũng vươn tay đưa đến trước mặt hắn.
Quân Mặc Li nhìn bàn tay kia, không hề có ý định đưa tay ra đón tiếp, cũng không có ý định tự giới thiệu.
“Sao vây? Mĩ nhân không muốn tự giới thiệu sao?” An Lưu Quân chờ một lúc, thấy Quân Mặc Li không hề đáp lại, liền tự ra tiếng hỏi. Quân Mặc Li đang định lên tiếng, thì có một luồng hàn khí từ đằng sau vọt đến. Một bóng người màu trắng, tay cầm thanh kiếm hàn băng vọt tới, nhắm ngay vào An Lưu Quân.
Bóng người màu trắng kia, tốc độ rất cao, thanh kiếm lạnh lẽo mang theo sát ý nồng đậm, An Lưu Quân nhìn người kia lao đến, vẻ mặt bình thản, đầy trào phúng, y đưa tay phải ra búng một cái vào mũi kiếm, động tác của y cũng không nhanh, thậm chí người xung quanh có thể nhìn rõ động tác của từng ngón tay…
Từ lúc để lạc Quân Mặc Li, tâm tình của Quân Dật Khanh đã rất không tốt, nhưng người xung quanh quả thật quá đông, y có muốn tìm người nhanh hơn cũng không thể được. Quân Dật Khanh vẫn ở trong quảng trường, nhưng do chỉ chú tâm tìm Quân Mặc Li nên y không hề để ý đến quá trình chọn người. Y lại không nghĩ tới, từ trong đám đông sẽ truyền đến sự dao động linh lực quen thuộc của Quân Mặc Li. Cảm nhận được vị trí của Quân Mặc Li, Quân Dật Khanh không ngừng tiến lên tìm người. Không ngờ, vừa nhìn đến Quân Mặc Li, lại thấy hắn bị ba người chặn trước mặt.
Nghĩ đến mục đích của lần tuyển người này, Quân Dật Khanh cảm thấy bất an vô cùng. Mắt thấy An Lưu Quân tiến lên dò xét Quân Mặc Li, hơn nữa còn muốn cầm tay của hắn, trong lòng y cơn tức cuồn cuộn dâng lên, không kiềm chế được mà cầm kiếm lao đến.
Nhưng kiếm trong tay y còn chưa kịp chạm đến An Lưu Quân, thì đã bị nhẹ nhàng đánh bay đi. Thậm chí, An Lưu Quân chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng mà búng một cái. Quân Dật Khanh nắm chặt kiếm, trong mắt băng hàn lạnh lùng vô cùng.
Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước lên, không tiếng động mà ngăn cách hai người, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo tím mang theo chút đạm cười cùng có lỗi.
“Thật xin lỗi, đệ đệ của ta nhất thời lo lắng mà lỗ mãng mạo phạm, thỉnh công tử rộng lượng bỏ qua.”
“Không sao, tuy ta suýt nữa thì bị đâm, nhưng nếu mĩ nhân đã thay mặt lên tiếng, vậy liền coi như không có gì xảy ra. Dù sao, có thể gặp mĩ nhân như thế này cũng là vạn năm khó gặp a.” An Lưu Quân cười khẽ, nhìn khuôn mặt ảo não của Quân Dật Khanh, tâm tình càng trở nên thoải mái. Xem ra Quân Dật Khanh rất quan tâm đến người mặc áo lam này. Từ trước đến nay, Quân Dật Khanh vẫn nổi tiếng là người lạnh như băng không chút cảm xúc, vậy mà hôm nay lại giận giữ đến mức này, xem ra y đã tìm được điểm yếu của Quân Dật Khanh rồi.
“An công tử thật đại lượng, Mạc Li cảm kích vô cùng.”
Quân Mặc Li mỉm cười, đưa tay cầm lấy tay của An Lưu Quân. Ngón tay trắng nõn mềm mại của hắn lập tức bị An Lưu Quân nắm chặt. Hai bàn tay đan lại cùng một chỗ, một thời gian dài không buông ra. Hai người mắt đối mắt, khoảnh khắc cười ra tiếng.
“Tên của mỹ nhân chính là Mạc Li sao? Vậy Lưu Quân có thể gọi ngươi là Li được không?” An Lưu Quân cười khẽ, buông tay của Quân Mặc Li ra, đôi mắt màu tím lóe lên thứ ánh sáng mị hoặc, dụ lòng người.
“Không được.” Vẻ mặt khó chịu của Quân Dật Khanh lại quay lại trạng thái lạnh như băng. Nhìn thấy hai người trước mặt nắm lấy tay nhau mãi không buông, trong lòng hắn khó chịu cực kì. Không ngờ An Lưu Quân còn muốn tiến thêm một bước, chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra tiếng.
“Thân ái, người mà ta hỏi là ca ca của ngươi cơ mà, ngươi không đồng ý có tác dụng gì? Chẳng lẽ ngươi với ca ca của mình…” An Lưu Quân nhìn mặt Quân Dật Khanh đã trở nên lạnh lùng như thường, ý nghĩ muốn trêu trọc người khác lại trỗi dậy.
“Câm mồm!” Nghe thấy lời nói của An Lưu Quân, mắt Quân Dật Khanh càng trở nên băng hàn, hắn nhanh chóng hét lên cắt đứt lời nói của An Lưu Khanh, trong thanh âm còn ẩn ẩn sát khí.
“Thật có lỗi, An công tử. Ngươi có thể gọi ta là Mạc, nhưng nếu là Li, thì xin thứ lỗi, ta không thể đồng ý.” Quân Mặc Li đúng lúc xen vào, ngăn cách hai người, giọng nói của hắn mềm nhẹ, khoảnh khắc đã làm dịu đi không khí gay gắt.
“Nếu đã nói như vậy thì Lưu Quân đành gọi Mạc Li là Mạc vậy. Hôm nay, công việc cũng đã xong rồi, Lưu Quân xin đi trước. Mạc, mười ngày sau gặp lại.”
Đạt được mục đích, An Lưu Quân dùng đôi mắt tà mị đầy ẩn ý liếc nhìn Quân Mặc Li một cái, sau đó xoay người rời đi. Chiếc áo dài màu tím theo bước chân của hắn, lóe lên hào quang tím lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.
“Ta là Cốc Nguyệt Lâu, lần đầu gặp mặt. Về sau, ta chính là học trưởng của ngươi. Không biết Mạc Li có hứng thú gia nhập hội học sinh của chúng ta hay không?” Thấy An Lưu Quân rời đi, người thanh niên mặc áo trắng tiến đến bắt chuyện. Y dùng giọng điệu mềm nhẹ tự giới thiệu, dáng người đạm nhã cùng khuôn mặt ôn hòa, thực sự mê hoặc không ít nam nữ xung quanh.
“Mạc Li thực sự chưa quen thuộc học viện này, cho nên hy vọng Cốc học trưởng để Mạc Li suy nghĩ thêm một thời gian nữa.” Quân Mặc Li dùng giọng điệu bình thản trả lời.
“Xem ra là do Nguyệt Lâu không suy nghĩ chu toàn. Vậy ta hi vọng trong lần gặp mặt tới, Mạc Li có thể cho ta một câu trả lời chính xác. Dù sao gặp một người vĩ đại như Mạc Li, không ai lại có thể bỏ qua không phải sao?” Cốc Nguyệt Lâu cười nhẹ, vỗ vỗ vai Quân Mặc Li một chút, sau đó quay người rời đi.
Nhưng chưa bước được mấy bước, y đã quay đầu lại nói. “Học đệ, Nguyệt Lâu hi vọng mười ngày sau, ngươi sẽ cho ta một đáp án vừa lòng.”
Cốc Nguyệt Lâu nhẹ nhàng cười, sau đó một luồng hào quang trắng hiện lên, thân ảnh y dần biến mất.
“Thường Điệp Tê, mười ngày sau, không nên để cho ta có cơ hội tiên thi ngươi.” Thường Điệp Tê đối mặt với Quân Mặc Li, tuy rằng toàn thân của Thường Điệp Tê đều giấu ở bên trong áo choàng, nhưng Quân Mặc Li vẫn có thể cảm giác được y đang đánh giá chính hắn, nhất là khi người này nhắc đến hai chữ tiên thi, sát khí càng tỏa ra rõ ràng.
Nhìn Thường Điệp Tê xoay người rời đi, Quân Mặc Li cúi đầu, tròng mắt có chút tối, khóe miệng lại gợn lên ý cười.
Từ khi đi đến đại lục này, hình như cũng đã lâu rồi hắn không được chơi đùa thoải mái… mọi người đều nghĩ hắn là một người dễ bắt nạt a… chẳng kẽ bộ dáng của hắn lại yếu ớt, nhỏ bé đến mức độ ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ được hay sao?
Quân Mặc Li khẽ vuốt chiếc mặt nạ lành lạnh bên ngoài mặt mình, trong mắt tràn đầy hưng phấn… có lẽ, tìm chút vui thú khi nhàn hạ cũng là một ý tưởng không sai a.
Quân Dật Khanh im lặng nhìn Quân Mặc Li trầm tư, cũng không đến quấy rầy hắn. Mọi người xung quanh dần dần vây quanh hai người bọn họ, Quân Dật Khanh ngẩng đầu quét mắt, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống, y đưa kiếm lên trước ngực, sát khí lan tràn.
Quân Mặc Li cảm giác được sát khí phát ra, ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn xung quanh. Mọi người dùng ánh mắt căm ghét, phẫn hận nhìn hắn. Lúc này, hắn mới hiểu được thời hạn mười ngày của ba người kia.
Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn lướt qua mọi người xung quanh, đưa tay cầm lấy tay của Quân Dật Khanh, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp. “Dật Khanh, trong học viện không được phép sát sinh, muốn giết cũng không thể công khai như hôm nay được. Hôm nay Dật Khanh đưa Mạc Li đi đăng kí là được rồi.”
Quân Mặc Li cũng không để ý xem Quân Dật Khanh có phản ứng như thế nào, chỉ cầm chặt tay Quân Dật Khanh, khóe miệng khẽ cong lên, cười ra tiếng. Tiếng cười nhè nhẹ mang theo thanh âm khinh linh, cùng với ánh mắt ấm áp của hắn làm cho mọi người xung quanh có chút thất thần, ngây ngốc.
Thừa dịp này, Quân Mặc Li khẽ đạp chân lên mặt đất lấy đà, phi ra khỏi vòng vây. Quân Dật Khanh vẫn im lặng cảm thụ bàn tay của Quân Mặc Li, nhìn ngắm ý cười ấm áp của hắn, băng sương trong mắt y tan raã, khóe miệng cũng không kìm nén được mà lộ ra ý cười mờ nhạt.
—–
Quân Mặc Li rửa sạch bụi đất trên người, thoải mái ngồi ở đầu giường chải vuốt tóc dài, tóc dài ẩm ướt màu lam phủ đầy giường.
Nhìn thấy mớ tóc hỗn độn của mình, lại đảo mắt nhìn căn phòng tuy được trang trí rất nhã nhặn lại trống rỗng xung quanh, trong mắt tưởng niệm không thể che giấu.
Nếu như bình thường, lúc này Quân Dạ Hàn đã sớm xuất hiện bên cạnh hắn để dùng bữa, trước khi nghỉ ngơi, nếu hắn tắm rửa xong, Quân Dạ Hàn sẽ cẩn thận mà chải vuốt, lau khô mái tóc cho Hắn. Giờ phút này, tuy đang ở trong một căn phòng ấm áp, nhưng lại không có người kia ở bên cạnh, hắn cảm thấy thật cô đơn, tịch mịch.
Hắn cách xa y mới chưa đến một ngày, vậy mà đã không thể quen nổi với cảm giác không có y bên người. Tương lai, hắn sẽ phải ở lại một mình trong căn phòng này trong khoảng thời gian rất dài, không biết sẽ ra sao nữa…
Ban đêm yên tĩnh rất dễ dàng làm nảy sinh nỗi nhớ nhung một ai đó…
Quân Mặc Li mỉm cười lau lau tóc dài, nhớ lại những lúc ở bên Quân Dạ Hàn, trong mắt hắn tràn ngập hạnh phúc ấm áp.
Đột nhiên, cổ tay hắn truyền đến cảm giác ấm nóng. Quân Mặc Li nâng tay lên, nhìn ngắm chiếc thủ liên tinh mỹ đang phát ra hào quang đen trên cổ tay, dùng ngón tay chạm nhẹ vào nó.
Nháy mắt, một tấm màn mờ ảo trong suốt cao bằng một người hiện lên trước mắt Quân Mặc Li, hao quang hiện lên, bên trong tấm màn chiếu ra một bóng người.
Tròng mắt Quân Mặc Li có lam quang di chuyển, hắn nhìn thấy Quân Dạ Hàn xuất hiện trên tấm màn, bên môi y còn kèm theo ý cười ôn nhu.
“Ta nhớ ngươi, Dạ.” nụ cười nhè nhẹ của Quân Mặc Li lúc này lại mang theo thứ tình cảm gọi là nhớ nhung, thanh âm khinh linh của hắn tràn đầy tưởng niệm… nhưng trong lòng của hắn lại đang suy nghĩ, không biết cái thủ liên này còn có tác dụng gì nữa đây…
“Thật sao? Hôm nay hình như Li nhi chơi đùa rất vui vẻ cơ mà… Nếu ngươi thực sự nhớ ta, thì tại sao đến tận lúc này mới có thế nối thông với ta ni?” Quân Dạ Hàn tao nhã mà ngồi dựa vào ghế dài, dùng ánh mắt âm u ngắm nhìn bộ dáng mới tắm rửa xong của Quân Mặc Li.
“Là do Mặc Li thời gian dài không ra khỏi cửa, cho nên mới nhất thời chơi đùa vui vẻ như vậy.” Quân Mặc Li nheo mắt, quan sát vẻ mặt của Quân Dạ Hàn. Trong mắt hắn có thứ lưu quang nào đó đang di chuyển, càng ngày càng mị nhân.
Nhìn thấy ánh mắt của Quân Dạ Hàn trở nên u tối hơn nữa, ý cười trên môi Quân Mặc Li càng rõ ràng, hắn cố tình thả lỏng người, để lộ ra phần cổ thon dài với làn da trắng nõn, lại kết hợp với tóc dài màu lam băng, khi ẩn khi hiện, ái muội cực kì.
“Hôm nay Dạ có nhớ Mặc Li không?” Quân Mặc Li mị mị cười, đôi môi mềm mại còn mang theo bọt nước sáng bóng…
“Mỗi giây mỗi phút ta đều nhớ đến Li nhi a, lại không ngờ Li nhi còn định nghịch lửa với ta. Ngươi phải biết rằng, cuối cùng, người phải chịu tội chính là ngươi.” Giọng nói của Quân Dạ Hàn vẫn rất ôn nhu, nhưng đôi tròng mắt của y lại sâu thẳm không thấy đáy.
“Thật sao, vậy thì Li nhi sẽ chờ, đợi Dạ đến đây a, a a…..” Quân Mặc Li cười khẽ, dung nhan mị hoặc câu hồn.
“Vậy ta cũng thực chờ mong, lần gặp mặt tới của chúng ta sẽ nhanh đến.” Quân Dạ Hàn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Quân Mặc Li.
“Mặc Li cũng vậy.” Quân Mặc Li cảm thấy lời nói của Quân Dạ Hàn có chút không rõ, nhưng lúc này hắn cũng không để ý đến, cười khẽ, hắn nói tiếp. “Chuyện ba người hôm nay, hãy để Mặc Li tự mình giải quyết, Dạ không cần nhúng tay vào.”
“Chỉ cần Li nhi thích là được rồi, nhưng đừng để cho ta biết lại có chỗ nào trên người bọn họ chạm được đến Li nhi.” Ánh mắt Quân Dạ Hàn dần trở nên nguy hiểm.
“Mặc Li hiểu được.” Quân Mặc Li mỉm cười lắc tay, ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, khoảnh khắc, tấm màn tiêu tan.
Quân Mặc Li nhắm mắt nằm trên giường, khóe môi lộ ra ý cười hòa nhã.
Chúc ngươi có một giấc mơ đẹp, Quân Dạ Hàn.
[ T___T/ hôm qua bạn thi thố rất chán… nên quyết định thức đêm gõ bàn phím luôn… chỉ thi giữa kì mà căng thẳng kinh dị~ Ban ngày sẽ cố đăng hết chương 6 của Thực nhân hoa. Chúc mọi người có một giấc mơ đẹp… *cúi người* ]