Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 48: Nhập trường phong ba (2)




Cùng với ba bóng người hiện lên, mùi trầm hương thanh nhã cũng lan ra khắp cả quảng trường, mùi thơm thấm lòng người, cũng làm cho người ta thả lỏng rất nhiều.

“A, cũng không tệ lắm, hôm nay mọi người đến rất đông đủ, còn có thêm không ít tân sinh a.” thânh âm từ tính mị hoặc vang lên, truyền vào trong tai của từng người. Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn lên đài cao, dùng đôi mắt tán thưởng nhìn người đang nói. Người này đứng ngay chính giữa, có một đôi tròng mắt màu tím rất huyền bí lại mị hoặc, mũi cao cao cùng đôi môi mỏng khẽ cong lên, kèm theo một nụ cười tà mị, tóc dài màu tím được buộc cao lên, cố định trên đỉnh đầu. Y mặc một chiếc áo lụa màu tím nhung dài chạm đất, dưới ánh sáng mặt trời chói lóa vô cùng, ở chỗ tay áo cổ áo còn được khảm rất nhiều những viên ngọc tím.

Người thanh niên kia mặc bộ quần áo xa hoa, hoa lệ như vậy lại không hề gây ra cảm giác phản cảm, ngược lại lại tôn lên vẻ cao quý, tà tứ mĩ cảm.

Những người đứng dưới, nghe thấy thanh âm, đều ngẩng đầu nhìn lên đài cao, trong mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt, còn có người, trong mắt hiện lên sự mê luyến sâu sắc.

Vẻ mặt của mọi người xung quanh làm Quân Mặc Li nhớ đến những fan cuồng ở thế giới trước, thể hiện sự ham mê, mê luyến cuồng dại của mình với những ngôi sao mà mình yêu mến.

“Lần này ta triệu tập mọi người đến đây, việc chính là muốn tuyển thêm một số người vào Hội học sinh, hy vọng những người được lựa chọn sẽ không từ chối lời mời này.” người thanh niên mặc áo trắng đứng bên cạnh người áo tím lên tiếng. Người này có khí chất nho nhã, ánh mắt nhìn về phía những người cuồng nhiệt bên dưới cũng ôn hòa rất nhiều, thanh âm của y mềm mại như xuân phong, truyền vào trong tai làm cho tâm tình của người nghe trở nên bình tĩnh hơn.

Thấy mọi người ở bên dưới đã bình tĩnh trở lại, người mặc áo trắng vừa lòng nở nụ cười. Nụ cười đạm nhã làm cho khuôn mặt của y càng trở nên tuấn mỹ hơn nữa.

Cảm nhận sự dao động rất nhỏ trong không khí, Quân Mặc Li mỉm cười, trong lòng lại cảm thán không thôi. Trường học này quả nhiên là đầm rồng hang hổ, không ngờ một học sinh lại có được tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, dùng thứ ngôn ngữ có linh lực để làm cho đám đông trở nên bình tĩnh, hơn nữa còn sử dụng ở một phạm vi khá rộng lớn, đây không phải là việc mà người thường nào cũng có thể làm được.

Người mặc áo trắng quay sang vỗ tay nhẹ một cái, từ một bên đài cao có ba cô gái xinh đẹp yêu kiều đi ra, mỗi người trên tay mang một cái mâm hoa, trên mỗi mâm có ba đến bốn bông hoa mới hái, còn tươi nguyên.

“Đại nhân.” Những cô gái này chầm chậm đi đến trước mặt ba người, cúi đầu cung kính nâng mâm hoa lên.

Ba người cầm những bông hoa lên, sau đó ba cô gái  nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Người mặc áo trắng cầm hoa cúc lớn màu trắng, đôi mắt ôn hòa nhìn xuống bên dưới.

“Lần này, yêu cầu của ta là trí tuệ.” Người này vừa dứt lời, đóa cúc trắng nhanh chóng bị bao quanh bởi hào quang màu trắng rực rỡ, trở nên lung linh mờ ảo vô cùng, không thể nhìn thấy rõ hình dáng.

“Ta cũng chỉ có một yêu cầu, đó là xinh đẹp.” Người mặc áo tím cũng cười khẽ, nâng đóa hoa màu tím trong tay lên, khẽ chạm nhẹ vào cánh hoa một chút, bông hoa bỗng nhiên nở tung ra, tầng tầng lớp lớp hào quang màu tím mở rộng ra bên ngoài, xinh đẹp yêu dị vô cùng.

“Võ.” (*) Người thanh niên còn lại vẫn im lặng lúc này mới mở miệng. Y khoác chiếc áo choàng màu đen tuyền, vô cùng đơn giản mà nói ra yêu cầu của mình. Thanh âm của y trầm thấp, làm cho người ta cảm nhận được một thứ áp lực vô hình.

Người này vừa nói xong, bàn tay đeo găng tay đen của y cũng mở ra, bên trong là một bông hoa màu đen tỏa ra hởi thở chết chóc, rất nhanh bắn về phía đám đông bên dưới, cùng với hai luồng hào quang màu tím và trắng.

Những bông hoa này bay đến đâu, thì đám đông ở đó đều tràn đầy chờ mong, cuồng nhiệt. Nhưng khi những bông hoa này bay qua đỉnh đầu, thì sự cuồng nhiệt cũng trở nên ảm đạm, mất mát.

Quân Mặc Li đứng trong đám đông, nhìn thấy cả ba luồng hào quang kia bay thẳng đến chỗ mình, khóe miệng khẽ cong lên. Ngón tay hắn giấu trong tay áo khẽ động một chút, những điểm hào quang nhỏ xuất hiện bay xung quanh đầu ngón tay của hắn, sau đó nhanh chóng biến mất. Mà ba bông hoa đang bay với tốc độ rất cao kia hơi dao động một chút, thay đổi phương hướng mà không một ai phát hiện ra. Nguyên nhân, có thể do dao động kia quá nhỏ, hoặc cũng có thể là do mọi người đều nghĩ, sẽ không có ai lại ngu ngốc từ chối cơ hội được tiếp xúc với ba vị đại nhân kia…

Ba luồng hào quang bay sát qua người Quân Mặc Li, đâm thẳng đến trên đầu ba người đứng ở đằng sau hắn. Tốc độ của những bông hoa quá cao, làm cho đầu tóc của ba người kia trở nên bù xù hỗn độn, nhưng họ căn bản không để ý đến điều này. Cả ba người đều cẩn thận mà gỡ bông hoa trên tóc mình xuống, trên mặt đều là biểu hiện cười ngu ngốc. Những người xung quanh, không ai chê cười vẻ mặt ngu ngốc này, vì nếu là mình, chắc chắn họ cũng sẽ để lộ ra vẻ mặt tương tự.

Ba người trên đài cao nhìn thấy người mà ba bông hoa chọn, đều nhíu mày. Lần này sao lại lựa chọn người như vậy, tư chất phẩm chất thậm chí còn kém so với những người năm ngoái. Chẳng lẽ do những học sinh mới năm nay đều quá yếu kém? Ba người được lựa chọn, võ công không đứng đầu, diện mạo cũng không cực kì đẹp mắt, trí tuệ chắc cũng không cao được đến đâu… không hiểu sao lại được lựa chọn.

Tuy nói lần này lựa chọn không làm cho ba người hài lòng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng trong mấy lần tiếp theo, mỗi lần bắn hoa muốn chọn người, thì người được chọn đều là người mà cả ba không hề dự liệu từ trước. Lặp đi lặp lại mấy lần, nghi vấn rõ ràng xuất hiện.

Đến bông hoa cuối cùng, trước khi bắn hoa, ba người khẽ quay sang nhau gật đầu một chút, sau đó mới bắn mạnh bông hoa xuống đám đông bên dưới.

Nhìn thấy cả ba luồng hào quang rất nhanh bắn về phía mình, Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn lên trên đài. Hai người vẫn cười cười vui vẻ, và một người khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, hắn hơi nháy mắt một chút.

Ba bông hoa lần này giống như bị cái gì cố định, hợp lại thành một cùng bắn về một phía. Mọi người đều trợn mắt nhìn cảnh chưa từng xảy ra bao giờ này.

Quân Mặc Li biết ba người kia đã phát hiện ra động tác của hắn. Dù sao ba người kia cũng là những con người kiệt xuất, thông minh cực kì, làm sao lại bị mấy động tác nhỏ của hắn lừa gạt được. Hắn thực sự không muốn trêu trọc phiền toái, nhưng phiền toái lại cứ tự động tìm đến hắn. Xem ra, lần này hắn không thể tránh thoát được rồi.

Quân Mặc Li động cổ tay, cảm nhận được lực lượng cường đại từ luồng sáng gộp từ ba bông hoa đang bay thẳng về phía mình, hắn tụ linh lực lại trong tay, chống lại với lực lượng cường đại kia, hai bên lực lượng va chạm mạnh với nhau. Một luồng hào quang mạnh mẽ phát ra, một bông hoa khoảnh khắc tàn lụi, từng cánh từng cánh rụng xuống mặt đất.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại một luồng hào quang nữa hiện lên, hai bông hoa còn lại mạnh mẽ bay về phía hai tay của Quân Mặc Li. Quân Mặc Li bắn hai luồng hào quang màu xanh lam trong tay ra, chém về phía hai cành hoa. Nhưng lúc này, hai cành hoa lại đột ngột đổi hướng, quay lại trên đài cao.

Ba người trên đài cao nhìn thấy động tác của Quân Mặc Li, trong mắt hiện lên sự thú vị. Mà hai bông hoa, khi bay trở về cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, tan thành bụi, biến mất trong không trung.

Đám đông ngạc nhiên ngây ngốc một lát, mà những người đang đứng xung quanh Quân Mặc Li cũng nhanh chóng mà tách ra bốn hướng, để lại một khoảng trống lớn.

Nhìn hành động của mọi người xung quanh, Quân Mặc Li chỉ mỉm cười, quay lại nhìn ba người trên đài cao.

Người thanh niên mặc đồ tím vỗ tay, mang theo ý tứ khen ngợi. “Tốt lắm.” Giọng nói mị hoặc vang lên, bên trong còn xen lẫn chút ý cười.

“Rất mạnh.” Người mặc y phục đen cũng lên tiếng.

“Cũng được.” Người mặc áo trắng đạm nhã nhìn Quân Mặc Li, nhưng trong mắt lại là một mảng thâm u…