Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 31-3: Phiên ngoại hai-Quân Dạ Hàn (2)




Quân Dạ Hàn nhìn cánh cửa băng đang đóng lại trước mặt, đôi mắt ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo, tròng mắt đen tràn đầy tịch liêu.

Hai tay của y không tự chủ được mà vuốt ve cánh cửa băng. Băng ngục Uyên Lao này rốt cuộc là ngăn cách hai thế giới, hay là hai trái tim đây?

Quân Dạ Hàn quay người đi, còn khẽ nở nụ cười. Cửu nhi, vô luận trẫm có thứ tình cảm đặc biệt gì đó dành cho ngươi hay không, thì trẫm cũng sẽ không dễ dàng mà buông tay. Vì vậy, đừng làm cho trẫm thất vọng…

—-

Trong lương đình ở Đình Ngọc các, Tu Thuỵ Nhĩ Tác Phỉ Đặc dùng ánh mắt đầy tình ý sâu đậm nhìn Quân Dạ Hàn. Mà Quân Dạ Hàn cũng nhìn hắn, ôn nhu hỏi. “Tu thích màu sắc gì nhất?”

Tu Thuỵ Nhĩ hơi kinh ngạc nhìn y, sau đó vui sướng trả lời. “Tu thích màu trắng.”

“Vì sao?” Quân Dạ Hàn nhẹ giọng hỏi.

“Vì màu trắng rất sạch, rất trong sáng, tốt đẹp…” Tu Thuỵ Nhĩ không ngờ Quân Dạ Hàn hỏi lại như vậy, nên chỉ chọn những chỗ tốt đẹp nói ra.

“Tu thích màu trắng như vậy, vậy thì trẫm sẽ cho trồng toàn hoa màu trắng trong khu vườn này có được hay không?” Quân Dạ Hàn lại ôn nhu hỏi.

“Được…” Tu Thuỵ Nhĩ hơi kích động gật đầu, trong đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy kinh hỉ.

Mỉm cười nhìn Tu Thuỵ Nhĩ, đôi mắt đen của Quân Dạ Hàn lại không hề để lộ ra chút cảm xúc chân thật nào.

Màu đỏ, rất chói mắt, rất nóng bỏng, sự tồn tại chói mắt như thế chỉ có thể dẫn đến sự huỷ diệt…

Cửu nhi, nếu như ngươi nguyện ý làm ngọn lửa đốt cháy lòng người, vậy ngươi sẽ lựa chọn cái gì?

A a, lơ đãng ta lại toàn nhớ đến những lời nói của Cửu nhi a. Đối với ta, đó dù sao cũng là một loại chuyện tốt. Vì như vậy, cho dù đi đến đâu, ta cũng sẽ nhớ đến hắn…

Quân Dạ Hàn cười khẽ thành tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm lại chứa nhiều điểm tinh quang.

“Quân thượng…” nhìn thấy nụ cười hơi kì lạ kia của Quân Dạ Hàn, Tu Thuỵ Nhĩ nhẹ giọng gọi.

“Trẫm đột nhiên rất muốn nghe tiếng đàn của Tu, Tu mau đàn một bài cho trẫm nghe.” Quân Dạ Hàn bỗng lên tiếng, đôi mắt ôn nhu nhìn thẳng vào Tu Thuỵ Nhĩ,

“Là, Tu đi lấy đàn.” Tu Thuỵ Nhĩ cũng không hỏi nhiều, hành lễ lui ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Tu Thuỵ Nhĩ ngày càng xa, đôi mắt đen như bị sương bao phủ của Quân Dạ Hàn lại chuyển về vô cảm.

Nhắm lại hai mắt, khoé môi Quân Dạ Hàn hơi cong lên một chút, nở một nụ cười thật đạm, y ngả người ra dựa vào cây cột phía sau.

Gió nhẹ nhàng thôi qua, mái tóc dài đen mượt như tơ nhẹ nhàng bay múa, dưới ánh sáng vàng nhạt của trời chiều, những thứ chuyển động quanh người Quân Dạ Hàn như dần dần lắng đọng lại, xinh đẹp lại mang theo sự tang thương của năm tháng, không thể xoá nhoà.

Y dùng hai tay che đi mắt của mình, ý cười bên miệng càng gia tăng.

Cho dù mở mắt hay nhắm mắt thì có gì khác nhau đâu, mở hai mắt, ta cũng không nguyện ý đi nhìn bộ dáng của những người khác. Hai con mắt này, từ lâu đối với y cũng chỉ là một thứ trang sức. Y không muốn nhìn thấy những linh hồn đen tối của thế giới này, nên đã phong bế hai mắt của mình lại, làn sương mờ ảo kia là để ngăn cách đôi mắt của hắn với những linh hồn kia.

Nghe được thanh âm thì sao? Với trái tim sớm bị phong bế này, ta đã sớm không thế nghe thấy những thanh âm tâm linh làm người ta rối loạn kia.

Thực sự đi nhìn ngắm thế giới này, đã bao nhiêu lâu rồi y không làm như vậy? Thậm chí bộ dáng của thế giới này như thế nào y cũng đã quên.

Còn muốn tiếp diễn như vậy trong bao nhiêu lâu nữa? Ngàn vạn năm? Hay là vĩnh viễn….

Cửu nhi, có thể hiện tại ta vẫn chưa xác định được thứ tình cảm với ngươi là hứng thú nhất thời hay là thực tâm, nhưng như vậy thì đã sao chứ?

Cả thế giới mà chỉ có duy nhất một mình ta, sống như vậy, ta đã cảm thấy tịch mịch từ rất lâu rồi

Trái tim ta cũng đã mỏi mệt…

Cho nên, có phải ta cũng nên đi tìm một người giúp ta vượt qua những năm tháng vĩnh hằng này, chỉ cần hai người bên nhau, không cần bất cứ ai khác nữa…

Nếu yêu thì có tốt hay không? Nếu yêu, ta có thể tìm được một nơi để trở về trong những năm tháng vĩnh hằng này hay không?

Cửu nhi, trong cả trăm năm cuộc đời ta, chỉ có mỗi linh hồn của ngươi hấp dẫn ta, chỉ vì ngươi, mà ta lần đầu tiên đánh rơi mất cả trái tim, và linh hồn…



Quân Dạ Hàn thả bông tuyết liên chín cánh vào trong quan tài băng, tuyết liên nhanh chóng hoà tan vào thân thể đang nằm trong quan tài. Nhìn người nằm trong quan tài băng, đôi mắt lạnh lùng của Quân Dạ Hàn lại chứa nhàn nhạt thâm tình.

Dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của người kia, Quân Dạ Hàn ôn nhu mà cười ra tiếng.

Ba năm, cuối cùng cũng thành công. Cho dù Cửu nhi ở trong băng ngục Uyên Lao thất bại không thể có được cơ thể mới, thì chính y cũng sẽ đưa linh hồn của Cửu nhi vào thân thể này, chắc chắn sẽ không để linh hồn của hắn tan biến.

Quân Dạ Hàn nhớ lại ba năm này, cảm tình của y không ngừng gia tăng, y liền ôm lấy thân thể kia đi ra ngoài cửa.

Người trong lòng y có một mái tóc đen dài chấm đất, khuôn mặt ngủ rất bình tĩnh, thanh nhã như một đoá hoa sen, khuynh thế…

Nhìn bộ dáng của người trong lòng, ánh mắt của Quân Dạ Hàn ôn nhu cực kì. Y đã nhìn thấy linh hồn của Quân Mặc Li, cho nên mỗi lần cải tạo thân thể này, y sẽ không ngừng nhớ đến linh hồn của hắn, nhớ đến tất cả về hắn. Một chút một chút, Quân Dạ Hàn thu thập hết những thứ hắn có trong đầu, rồi dần dần đưa vào trong thân thể này, biến đổi thân thể này… Cho nên hiện tại, dung mạo của thân thể này có lẽ chính là dung mạo thực của Li nhi đi.

Ba năm, Li nhi, ta dùng ba năm để tạo ra thân thể của ngươi, mà trong ba năm này ta cũng đã nhớ đi nhớ lại tất cả về ngươi. Cho nên nếu hôm nay, ngươi quay lại, thì tình cảm của ta dành cho ngươi lại sẽ sâu đến mức nào?

Li nhi, chỉ hy vọng ngươi có thế chống chọi lại với sự khổ sở của Tẫn hồn Diệt thân, tìm được tân sinh. Chỉ hy vọng ngươi sẽ không cần phải sử dụng đến thân thể này….