Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 23: Hoàng gia tỷ thí (1)




Nắm Di Á thứ 10036, đế quốc Đồ Lan lại nghênh đón cuộc thi đấu võ hoàng gia bảy mươi năm một lần, hoàng tử của các quốc gia cứ đủ mười sáu tuổi đều được đến Đồ Lan, chính vì vậy các nhà nghỉ nhà khách lớn ở Đồ Lan đều chật kín người nước ngoài. Bởi vì muốn đề cao tính công bằng của cuộc tỉ thí võ, mỗi trận tỉ thí đều được tổ chức ở một sân đấu lộ thiên. Sân đấu rộng lớn, cùng với khán đài cao và nhiều chỗ ngồi, có thể chứa đến mấy chục vạn người. Chỗ ngồi cũng chia ra dành cho quý tộc và dành cho người bình dân, lúc này trong sân đấu người người tấp nập, náo nhiệt vô cùng.

“Mạc thiếu gia, chúng ta đổi chỗ khác để xem có được không?” Tất Nghiễn nhìn những kẻ đang chen đẩy xung quanh, sau đó vừa quay sang nhìn Quân Mặc Li với bộ mặt hết sức đau khổ, vừa cố sức đẩy những kẻ đang cố chen chúc xô về hướng cả hai. Quân Mặc Li thì ngược lại, có vẻ vô cùng thoải mái.

“Chỗ này chẳng lẽ không xem được hay sao?” Quân Mặc Li cười nhẹ trả lời.

Được, tất  nhiên là được…..Tất Nghiễn đau khổ nghĩ. Sao hắn lại tự đưa ra cái đề nghị ngớ ngẩn là tìm chỗ đông người để xem nhỉ? Ô ô, đây đúng là tự mua dây buộc mình mà, sao hắn mãi mà không đổi được cái thói thích chỗ náo nhiệt cơ chứ… để bây giờ phải gánh chịu hậu quả a a a….

Từ khu vực sân thi đấu bỗng truyền ra tiếng đàn náo nhiệt, đám đông xung quanh cũng càng trở nên điền cuồng mà tiến về phía trước, Quân Mặc Li và Tất Nghiễn bị đám đông xô lấn đẩy vào. Quân Mặc Li nhìn những kẻ đang quá mức phấn khích xung quanh mình, khẽ nhíu mày, hắn nâng tay, sau đó phe phẩy một cái, những người ngăn ở trước mặt hắn giống như bị cái gì đó mạnh mẽ tách sang hai bên, để lộ ra một con đường đi thẳng đến khán đài. Quân Mặc Li ung dung tiến về phía trước, đi đến đâu người lại tự động lấp lại đường đến đấy, họ giống như không hề phát hiện ra điều gì kì lạ, vẫn cuồng nhiệt xô đẩy.

Quân Mặc Li đi đến chỗ ngoài cùng của khán đài, toàn bộ sân thi đấu đều thu vào tầm nhìn của hắn. trong sân thi đấu hình tròn có một đám những cô gái trẻ mặc quần áo trắng như lụa ngồi ở hai bên võ đài đánh đàn. Bên ngoài có hai truyền tống trận, thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện một vị hoàng tử các nước ăn mặc cao quý sa hoa được truyền tống vào trong sân. Nhưng cho đến tận khi có một vị nam tử mặc quần áo đỏ, vô cùng tuấn mỹ xuất hiện, thì đa số ánh mắt trong sân đấu mới bị hấp dẫn.

Người kia mặc một bộ quần áo may bằng lụa mỏng dài chấm đất, được thêu hoạ tiết cầu kì hoa lệ, mái tóc dài màu đỏ được buộc cao, tai của hắn được trang điểm bằng hai bông hoa tai dài màu đỏ ngọc lóng lánh, toả ra thứ ánh sáng mê huyễn, đôi mắt đỏ còn mang theo nhè nhẹ quyến rũ, khẽ đảo qua khán đài, cho đến khi bắt gặp một thân ảnh, tròng mắt đỏ hơi mở to ra một chút, đôi môi đỏ mọng cũng khe khẽ cong lên.

Mỹ nhân, bị ta mê hoặc rồi sao? [Anh tuki quá =))]

Quân Mặc Li nhìn thấy người kia dùng hình dáng của miệng truyền đạt lại lời nói, miệng cũng khẽ nhếch lên. Phất Lai Tác Phỉ Đặc, quả nhiên là một kẻ chói mắt, giống như lửa, rồi lại không phải lửa….

“Mạc thiếu gia, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi…” Tất Nghiên không thèm để ý đến những ánh mắt phẫn nộ xung quanh, cố gắng chen lấn trong đám người đi đến gần chỗ của Quân Mặc Li, sau đó mới sửa sang lại một chút quần áo, do chen lấn mà trở nên hỗn độn của mình.

Quân Mặc Li không mở miệng, chỉ hơi gật đầu một chút, ánh mắt cũng không hề di chuyển, vẫn nhìn chăm chú vào trong sân đấu.

Tất Nghiễn cảm thấy hơi kì quái, liền theo ánh mắt của Quân Mặc Li nhìn vào bên trong, nhìn thấy ở chỗ ngồi dành cho khách quý trên đài cao nhất xuất hiện một người, người đàn ông khoác chiếc trường bào màu đen thêu kim vân cao quý, tóc dài đen được thả chạm đất, chỉ có một túm tóc trên đỉnh được buộc lại bằng một phát quan màu bạc. Từ quần áo trang sức đến dáng người tao nhã đều để lộ ra khí chất cao quý, người kia dần dần đi đến vị trí đặt đế toạ, ngồi lên chiếc ghế biểu thị thân phận đế vương tôn quý nhất….

Toàn trường nhìn thấy Quân Dạ Hàn xuất hiện, đều giống như phát điên, hô to lên.

“Thánh đế!”

“Là Thánh đế..!”

Tiếng hô to vô cùng thánh kính, cảm xúc kích động, kính ngưỡng biểu lộ trên khuôn mặt mỗi người, giống như họ đang nhìn thấy thần, nhìn thấy đáng tối cao của bản thân, cảm xúc không thể kìm nén…

Đến khi Quân Dạ Hàn ngồi xuống đế vị thì tất cả mọi người trong sân đấu, cũng như trên khán đài đều quỳ rạp xuống, đầu chạm đất. Không một người nào dám ngẩng đầu, họ đang cúi đầu trước thần của họ, không hề có một chút bắt buộc, chỉ có hoàn toàn thuần phục…

Tất Nghiễn cũng quỳ xuống, khuôn mặt luôn cợt nhả của y chuyển sang hoàn toàn tôn kính, sùng bái. Quân Mặc Li đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy hơi giật mình.

Xem ra còn rất nhiều điều mà hắn chưa biết rõ, hoặc là, có lẽ hắn đã quá cọi nhẹ Quân Dạ Hàn. Quân Dạ Hàn, đế phụ, ngài rốt cuộc là một người như thế nào a?…

Lúc này Quân Mặc Li cũng chưa muốn để lộ thân phận của mình, vì vậy cũng định quỳ xuống, nhưng đầu gối của hắn còn chưa kịp chạm đất, đã nghe thấy thanh âm trầm thấp ôn nhu của Quân Dạ Hàn vang lên. “Miễn lễ. Đứng lên cả đi…”

Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, lại bắt gặp y cũng đang nhìn về phía hắn mỉm cười, vì vậy hắn đành thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tất Nghiễn. Tất Nghiễn dường như vẫn còn đắm chìm trong thế giới thần thánh của mình, làm cho Quân Mặc Li cảm thấy có chút tò mò, liền hỏi. “Tất Nghiễn, ngươi nghĩ quân thượng là người như thế nào?”

Lúc này Tất Nghiễn mới hồi phục tinh thần, nghe thấy câu hỏi của Quân Mặc Li liền quay sang nhìn hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Quân Mặc Li mới nhẹ giọng nói. “Mạc thiếu gia, chẳng lẽ ngài lại không biết hay sao? Nếu như nói trên thế giới này có thần tồn tại, vậy thì ở Di Á đại lục, Đồ Lan đế quân, chính là … vị thần duy nhất.”

Quân Mặc Li đã từng suy nghĩ đến rất nhiều đáp án khác nhau, nhưng cũng không ngờ tới, câu trả lời của Tất Nghiễn lại là như thế, vì vậy trong mắt hắn hiện lên chút phức tạp.

Là Thần? Quân Dạ Hàn…..

Còn có bao nhiêu điều mà ta chưa biết …?

Nhìn ra xa về phía người ngồi trên đế vị, Quân Dạ Hàn, vẫn là nụ cười ôn nhu, dung nhan cũng vẫn hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng chẳng biết vì sao, giờ phút này, Quân Mặc Li lại cảm thấy Quân Dạ Hàn giống như một vị khách vãng lai, tịch mịch cả nghìn năm vạn năm, xem tẫn cuộc đời, mà vẫn như trước một mình một người…….

Cô đơn tịch mịch…..