Mặt Nạ Hoàn Hảo

Chương 3




Dì Rachel không có phán ứng nào trước tin tức này, bà tiếp tục ngủ gà gật.

Elissande vuốt những sợi tóc xám lòa xòa ra sau vành tai mỏng manh của người phụ nữ lớn tuổi. “Rồi sẽ ổn thôi, cháu hứa”.

Cô đắp thêm một chiếc chăn len mềm lên người bà - vốn mong manh như món cháo yến mạch loãng của nhà nghèo, dì Rachel luôn bị lạnh. “Chúng ta cần làm việc này. Đây là cơ hội có một không hai”.

Ngay cả khi đang nói, cô cũng nhớ lại thảm họa chuột đúng lúc đến đáng nể của quý bà Kingsley, cứ như là lũ chuột biết được giờ giấc ra đi của chú cô.

“Và cháu không sợ ông ta”.

Sự thật không quan trọng theo cách này hay cách khác. Điều quan trọng là cô nên tin vào lòng dũng cảm của mình.

Cô quỳ xuống cạnh giường và ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, xương xẩu của dì Rachel trong tay. “Cháu sẽ đưa dì ra khỏi đây, dì thân yêu. Cháu sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây”.

Cơ hội thành công là rất nhỏ, nhưng không phải là không có. Trong lúc này, thế là đủ.

Cô đặt một nụ hôn lên gò má trũng sâu của dì Rachel. “Chúc mừng cháu đi. Cháu sắp kết hôn”.

“Chúng ta cần kết hôn”, Vere nói với em trai.

Quý bà Kingsley có hai cỗ xe nhưng chỉ có một đội ngựa kéo. Vì thế các quý cô đã đi đến Highgate Court trước, để lại các quý ông đợi đi sau.

“Chúng ta vẫn còn trẻ”, Freddie nói.

Ngài Conrad và Wessex đang chơi trò bài 21; Kingsley đang ngồi trên hành lý, đọc tờ Tin tức London Trứ danh; Vere và Freddie thả bộ trên lối đi.

“Anh đã gần ba mươi tuổi rồi. Và anh chưa có một thành công nào”.

Một người chỉ toàn cầu hôn những cô gái ra mắt lần đầu được săn lùng nhất trong mùa Lễ hội thì thật dễ thất bại, đặc biệt dễ hơn khi những lời cầu hôn đi kèm với một lượng lớn rượu punch phun lên người những cô gái được nói đến. Vere cảm thấy rằng anh nên ra vẻ là một người đàn ông nóng vội muốn yên bề gia thất: nỗ lực này làm cho vai diễn của anh có sức thuyết phục hơn - một chàng ngốc dễ chịu, tội nghiệp, quá ngờ nghệch để nhận ra rằng anh ta nên đặt mục tiêu thấp hơn.

“Hãy để một cô gái hiểu anh nhiều hơn trước khi anh cầu hôn cô ấy”, Freddie nói. “Em không hiểu làm sao mà một cô gái lại có thể không yêu anh, nếu anh cho cô ấy một ít thời gian”.

Mười ba năm đã trôi qua, Freddie vẫn nói với Vere như thể chưa có gì thay đổi, và Vere vẫn là người anh trai đã bảo vệ Freddie trước cha của họ. Như mọi khi Vere mong đợi một cảm giác nhoi nhói của tội lỗi; nhưng điều anh không mong đợi lại là những giọt nước mắt đột nhiên trào lên trong mắt mà anh đã phải quay mặt đi để che giấu chúng. Tốt nhất anh nên nghỉ phép dài hạn sau vụ Douglas - cuộc sống này đang gây hại cho anh.

Nhưng câu trả lời của Freddie đã cho Vere mào đầu mà anh đang tìm kiếm. “Thế em có nghĩ anh nên cầu hôn bà Canaletto không? Cô ấy đã biết anh lâu rồi”.

“Không được!” Freddie hét lên, sau đó đỏ mặt ngay lập tức. “Ý em là, tất nhiên cô ấy yêu anh, nhưng chỉ là như một người anh”.

“Chán thế. Thế còn em? Em có nghĩ cô ấy chỉ yêu em như một người anh không?”

“Em... à... ừm...”

Tài nói dối và giả vờ giả vịt tuyệt vời mà Vere đang sở hữu lại chẳng mảy may tồn tại trong con người Freddie. Freddie không giỏi quanh co một tí nào.

“Em không biết chắc”, cuối cùng Freddie nói.

“Sao em không hỏi cô ấy hay tự tìm hiểu?” Vere ra vẻ vô tình nói. “Anh biết rồi, chúng ta có thể hỏi cô ấy một lúc. Nếu không, làm thế nào anh biết được cô ấy không nuôi dưỡng tình cảm to lớn, bí mật nào đó với anh trong suốt những năm qua?”

Chán đọc báo, Kingsley đến hỏi Vere một điếu thuốc lá, và Freddie được miễn phải trả lời câu hỏi của Vere.

Nhưng Vere đã có câu trả lời đầy đủ.

Sự thân thiện của những người khách làm Elissande choáng ngợp. Họ rất vui mừng được gặp cô, rất biết ơn vì cô đã mở cửa đón tiếp họ, và rất hài lòng vì gần như ngay tức thì được tiếp đón bằng một chỗ ở hết sức thoải mái mà họ vốn đã quen.

Vụ chuột tấn công này thực sự là một chấn động, từng người một xác nhận với Elissande. Nhưng họ trẻ hơn và trí nhớ ngắn hơn quý bà Kingsley. Họ nghĩ đó là trải nghiệm chỉ-có-một-trong-đời. Cô Kingsley tự giễu cợt mình, kể lại việc cô đã la hét đến mức không thể dừng lại, và rằng nếu sau đó ngài Vere không kể thì cô sẽ không bao giờ biết rằng anh đã phải tát cô để chấm dứt sự kích động đó. Cô Beauchamp cũng thế, thuật lại rằng cô đã gần như ngất xỉu khi được ngài Vere đến cứu và bế ra ngoài trong khi vẫn nắm chặt ve áo của anh không rời.

Tiếng cười vui vẻ của họ khiến Elissande ngạc nhiên. Họ dường như không có thật đối với cô, những cô gái trẻ đầy sức sống và hồng hào này, hoàn toàn tự do đối với những nỗi kinh hoàng và sợ hãi, như thể ý nghĩ rằng niềm vui mang theo hậu quả nên được che giấu cũng như đau khổ chưa bao giờ lướt qua đầu họ.

Elissande hầu như không biết làm gì trong sự bầu bạn vui vẻ này. Vì thế cô rơi trở lại biểu hiện quen thuộc của mình và mỉm cười. Mặc khác, họ lại nhặng xị lên về cô. Răng của cô, lộ ra khi cười, thật đáng ngưỡng mộ. Làn da trong trẻo của cô, không tỳ vết bởi những tác động cộng dồn của cưỡi ngựa, chèo thuyền và chơi tennis ngoài bãi cỏ, rất đáng ghen tị. Và chiếc váy uống trà của cô, cô Kingsley tuyên bố đã nhìn thấy một ma-nơ-canh mặc ở cửa hàng của madame Elise trên phố Regent, nhưng mẹ cô đã từ chối không mua cho cô. Elissande tự hỏi sự quan tâm đến thời trang của cô Kingsley có còn hay không nếu cô ấy phải mặc những kiểu váy thời trang nhất để uống trà và ăn tối hàng ngày với chú của Elissande.

“Đáng tiếc là cô không thể ở London trong mùa Lễ hội vừa rồi”, cô Beauchamp nói. “Ồ, tất cả lễ hội vui vẻ đều diễn ra”.

“Quá nhiều”, cô Duvall nói. “Chân tôi mòn đi vì khiêu vũ”.

“Và tôi chắc hẳn đã lên đến hơn sáu cân”, cô Melbourne, người gầy như một cây sậy nói.

“Cô Edgerton, đừng tin lời cô Melbourne nhé”, cô Kingsley nói. “Mỗi lần cô ấy uống một ngụm nước, cô ấy thề là cúc áo của mình bật tung ra khỏi vạt áo”.

“Chúa tôi”, Elissande nói. “Thế thì các quý ông phải xếp hàng dài để lấy đồ uống cho cô Melbourne”.

Các quý cô trẻ nhìn Elissande đầy kinh ngạc, sau đó phá lên cười, cô Melbourne cười nhiều nhất, đến mức phải gập cả người lại.

Elissande suýt nữa đã tham gia với họ. Cuối cùng, cô lại thôi, tự cười mình thậm chí còn xa lạ hơn khi nghe người khác làm thế.

Cô Beauchamp đột nhiên giơ tay lên. “Suỵt. Tôi nghĩ các quý ông đến nơi rồi.”

Thế là tất cả các quý cô trẻ chạy ào đến cửa sổ, cô Kingsley kéo Elissande theo.

Cỗ xe ngựa bốn bánh vẫn còn chưa đến trước cửa nhà, nhưng mắt Elissande đã bị lôi kéo đến một vị khách đặc biệt - một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, với những đường nét mạnh mẽ hoàn hảo, nam tính và cân đối. Đầu anh hơi ngả ra sau để nhìn ngắm ngôi nhà dễ hơn. Anh quay sang người đàn ông bên cạnh và mỉm cười với vẻ yêu thương sâu sắc.

Trong một phút, cô quên mất nhiệm vụ bất khả thi sắp tới. Một niềm vui náo nức cô chưa bao giờ biết đến nhóm lên trong cô, một niềm vui bắt nguồn từ thứ gì đó không hợp lý như là cách ánh nắng buổi chiều chiếu xuống vành mũ của anh, hay cách tay anh đặt trên cây ba toong nằm hờ hững cân bằng giữa hai đầu gối.

“Ngồi xuống đi nào”, cô Kingsley nói, kéo tay áo Elissande lần nữa. “Chúng ta không muôn họ nhìn thấy chúng ta đứng ở đây như một đám nữ sinh ngốc nghếch”.

Elissande cho phép cô Kingsley đưa cô đến một chiếc ghế. Cô không nghi ngờ gì về danh tính của anh - người đàn ông đẹp trai nhất trong bọn họ. Trái tim cô đập dồn dập với một niềm hạnh phúc kích động trào dâng. Anh đã cứu những cô gái khỏi thảm họa về chuột; anh có những người bạn đáng yêu; anh có vẻ ngoài giống như một nhân vật chính trong một tác phẩm nghệ thuật cổ điển. Và anh là một hầu tước, một người đàn ông quan trọng có thể che chở cho cô và dì.

Cô cảm thấy điều đó. Sự thay đổi của dòng nước, sự đảo ngược của số phận, sự xô đẩy không thể giải thích được của định mệnh đang lấy đà.

Đúng là như vậy. Anh là điều đó. Ba ngày của cô bắt đầu từ giây phút này.

Cỗ xe kéo đến trước ngôi nhà ba tầng theo kiểu Gothic thời Phục hưng vẫn còn phổ biến từ hai thập kỷ trước. Dây thường xuân lan sum sê trên mặt trước nhà, mang đến cho nó vẻ chân thực và cổ kính hơn. Cửa sổ là những mái vòm thực sự, chứ không phải những cửa sổ vuông vắn với mặt ngoài là một mái vòm có đỉnh nhọn bên trên. Thậm chí có cả những đường ống áp vào tường để dẫn nước từ mái nhà dốc xuống.

Dinh thự không phải chỉ là khá lớn, mà là rất lớn. Thế nhưng không kể khu vườn xinh đẹp và vuông vắn, diện mạo của nó vẫn có vẻ gì đó cằn cỗi.

Một trang viên đồng quê cổ hơn, như trang viên Vere lớn lên, là nơi để trồng trọt và chăn nuôi gia súc. Có khu vườn với hàng rào gạch bao quanh cung cấp hoa quả và rau cho bảy mươi người, khu nhà kính cho hàng trăm cân nho, một nửa tá nhà kính chuyên dụng trồng những loại trái cây xa xỉ khác như dâu tây cho lễ Giáng sinh và dứa vào tháng Một. Và những hồ nuôi vịt, chuồng gà và chuồng bồ câu trong sân để mang đến thú vui săn bắn hoàn toàn thiết thực.

Trong khi Highgate Court chẳng có gì ngoài một ngôi nhà và một khu vườn được cắt tỉa cẩn thận ở giữa một nơi không đâu. Thực sự là không đâu: Shropshire là một vùng nông thôn dân cư thưa thớt, và Highgate Court ngự trị ở một trong những nơi hoang vắng nhất.

Anh thoáng nhìn thấy các cô gái trẻ tụ tập quanh một cửa sổ lớn trước khi họ nhanh chóng tản đi nơi khác, như những con chim cất cánh bay.

“Tôi cần tìm ình một mỏ kim cương”, Wessex người luôn luôn túng thiếu nói trong sự ngưỡng mộ cường điệu khi họ đi vào dinh thự.

“Kim cương ở mỏ à?” Vere thốt lên. “Tôi nghĩ chúng lớn lên trong con trai”.

“Anh đang nghĩ đến ngọc trai, Penny ạ”, Freddie nói với vẻ kiên nhẫn như bình thường.

“Thế à?” Vere gãi đầu. “Dù sao chăng nữa, một nơi đẹp đấy”.

“Mọi thứ đều là thời Louis Mười bốn”, Kingsley nói về những đồ nội thất trong hành lang rộng rãi và sang trọng. Và Kingsley biết rất rõ về những thứ như thế.

Những bức tường và đồ nội thất lại vẫn chưa có được lớp sơn tuổi tác, thực ra chỉ là cảm giác. Nhưng ngoài điều đó, không ai có thể tìm ra sai sót trong con mắt thẩm mỹ tinh tế của chủ nhân ngôi nhà, người đã không hề phô bày thô thiển sự giàu có và hào nhoáng như Vere đã nghĩ ở một người đàn ông mới gặp vận may gần đây.

Anh nhanh chóng nhớ lại những sự thật hiếm hoi được biết đến về cuộc đời của Edmund Douglas. Cha ông ta đã từng là một chủ quán hay một công nhân bốc xếp ở bến tàu của Liverpool. Ông ta có hai hay ba em gái, lần sinh cô em cuối cùng đã giết chết bà mẹ. Ông ta đã bỏ nhà đi lúc mười bốn tuổi, một thời điểm may mắn, vì ngay sau đó mọi người trong nhà đều chết vì bệnh dịch cúm. Cuối cùng ông ta tìm đường sang Nam Phi, có tiếng là người hay cãi cọ, và hưởng lợi lớn từ việc phát hiện ra mỏ kim cương.

Không có điều gì Vere biết về Douglas cho thấy sự tinh tế hay kìm chế. Ở Kimberley, Nam Phi, người ta vẫn nhớ đến những cuộc ăn mừng hoang dã gần như trác táng mà ông ta đã tổ chức sau khi trở thành một người rất giàu có chỉ qua một đêm. Tất nhiên, lần đầu tiên Vere nhận ra, không có gì anh biết về Douglas cho thấy rằng người đàn ông đó sau này sẽ trở thành một người ở ẩn.

Vere liếc quanh hành lang một lần nữa, chủ ý đến những lối rẽ, và sau đó theo các quý ông khác vào phòng khách. Khi Freddie tránh ra khỏi tầm nhìn của anh, anh đã có một cái nhìn trực diện với cô Edgerton, trong chiếc váy màu hoa mao lương vàng bắt mắt.

Quý bà Kingsley đã nói rằng cô xinh đẹp, với nụ cười tươi rói. Cô thực ra rất xinh đẹp, mái tóc hung đỏ sáng bóng, đôi mắt màu nâu nhạt - một sự kết hợp khác thường - khuôn mặt đẹp, dịu dàng và gần như u sầu, giống như bức tranh Thánh mẫu của Bouguereau.

Cô dường như chỉ hơi choáng ngợp bởi số đàn ông ít ỏi tràn vào phòng khách, mắt cô lướt từ người này sang người khác, rồi dừng lại ở anh - và không chuyển đi nữa. Sau một phút, đôi môi mềm mại, dễ uốn của cô tách ra và cong lên, để lộ một hàm răng trắng đều đặn dễ gây chú ý. Lúm đồng tiền xuất hiện tiếp theo, sâu, tròn và quyến rũ. Cuối cùng, một ngọn lửa vui sướng quá mức và choáng váng bùng lên trong đôi mắt to, rất to của cô.

Có rất nhiều việc phải làm khi lần đầu tiên bước vào phòng khách. Anh dự tính sẽ ngã lăn ra ở đâu mà không làm đầu gối bị thương, có thể ‘vô tình’ hất đổ đồ vật quý nào mà không làm vỡ nó, và luôn luôn, khi anh đến thăm một ngôi nhà nằm trong phạm vi công việc, ghi nhớ một lối thoát ra khỏi đó, chỉ để đề phòng.

Lần này anh quên mất mọi thứ. Anh chỉ đứng và nhìn chằm chằm.

Nụ cười đó. Chúa tôi, nụ cười đó. Anh nhận ra ngay với một làn sóng vui sướng ngất ngây gần như hất anh ngã ngửa.

Có phải lâu nay anh vẫn nghĩ mình không có khả năng nắm bắt hạnh phúc? Anh đã sai. Anh có thể không bao giờ cảm nhận hết niềm vui phấn chấn ngọt ngào này. Anh muốn lội trong nó, bơi trong nó và uống nó thật nhiều, cho đến khi không còn gì ngoài niềm vui sướng đó chảy trong mạch máu anh.

Cô gái trong giấc mơ của anh. Cuối cùng, anh đã gặp được cô.

Quý bà Kingsley tiến lên phía trước. “Cô Edgerton, tôi xin giới thiệu Hầu tước của Vere. Ngài Vere, cô Edgerton”.

“Hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài”, cô gái trong mơ của anh nói, vẫn mỉm cười.

Anh gần như không cất lên lời vì niềm hân hoan của mình. “Chính tôi mới thực hân hạnh, cô Edgerton”.

Niềm vui, đặc ân, và may mắn tốt đẹp đến sửng sốt. Tất cả đều là của anh.

Anh phá vỡ chính sách lâu nay đòi hỏi anh ngay lập tức tỏ ra chân chất đến khù khờ. Thay vào đó, anh đứng cách cô khoảng ba mét và chìm đắm trong sự hiện diện của cô, nói vài câu khi trà và sacndwich được phục vụ một vòng.

Nhưng cô chú ý đến anh ngay cả trong sự im lặng của anh. Rất nhiều lần cô liếc lên nhìn anh và mỉm cười. Và mỗi lần cô mỉm cười, anh cảm thấy nó, sự yên bình từ lâu đã lẩn trốn cho dù anh đã góp công phát hiện và trừng phạt bao nhiêu tội lỗi.

Thời điểm các quý cô về phòng để thay đồ cho bữa tối nhanh chóng đến.

“Hoan nghênh các ngài đi tham quan dinh thự nếu các ngài muốn,” cô Edgerton nói với các quý ông khi đứng lên. “Nhưng tôi đề nghị các ngài đừng bước vào phòng làm việc của chú tôi. Đó là nơi làm việc riêng tư của ông ấy và ông ấy không muốn nó bị quấy nhiễu ngay cả khi đang vắng mặt.”

Vere dường như không nhận biết được gì ngoài những nụ cười cô ban phát cho anh, cô đã đi đến cửa và quay nửa người lại để mỉm cười với anh. Anh trôi giạt từ đầu phòng khách này sang đầu kia, vuốt vuốt những tấm rèm, sắp xếp lại đồ cổ, và lơ đãng đưa ngón tay lên vuốt dọc mặt lò sưởi và thành ghế.

Quý bà Kingsley đã đích thân đến và đi cùng anh đến phòng làm việc của Edmund Douglas để anh thực hiện cuộc tìm kiếm đầu tiên. Anh tiến hành xem xét và phát hiện ra hai ngăn kéo ngầm của chiếc bàn: một chứa súng lục và cái khác chứa hàng trăm tờ giấy bạc nhăn nhó, lấm bẩn, đều là những thứ mà người ta hoàn toàn được phép sở hữu.

Giấy tờ chất đầy trong những chiếc tủ nhiều ngăn của phòng làm việc. Một chiếc tủ chứa những thứ liên quan đến việc điều hành trang viên. Những tủ khác đều chứa thư từ, điện tín và những bản báo cáo từ người quản lý mỏ kim cương, hồ sơ về nguồn gốc và số lượng tài sản Douglas nắm giữ trong một phần tư thế kỷ.

Quý bà Kingsley đợi anh ngoài phòng làm việc – cô đang đứng canh. “Có gì không?”

“Hồ sơ được cất giữ hoàn hảo và hoàn toàn hợp pháp”, anh nói. “Và tôi đã nói rằng làm việc với cô là một vinh hạnh chưa nhỉ, thưa cô?”

Cô cau mày. “Anh có ổn không đấy?”

“Tôi chưa bao giờ ổn hơn”, anh nói và đi lướt qua.