CHAP 2:
Bar “Windy” – một quán bar lớn nhất Sài Gòn. Cô bước vào, cao ngạo.
Mọi người trong bar ngoái cổ lại nhìn, sau lại quay trở lại công việc ban đầu, bởi lẽ cô không có gì nổi bật so với những cô gái trong Bar kia – những cô gái lẳng lơ, ăn mặc hở hang, diêm dúa đang khoe thân trước ánh đèn mờ ảo.
Cô cũng không còn xa lạ gì với những nơi ồn ào náo nhiệt như Bar cả. Thiên Anh cô chọn cho mình một góc khuất trong Bar, rượu…
Một gã đàn ông thoạt nhìn cũng không thấy vẻ tử tế. Hắn tay cầm ly rượu, nhấp một ngụm. Hắn khoác vai cô, dù đã quen, nhưng sao cô vẫn cảm thấy ghê tởm với độ “thân mật” thế này. Cô hất tay hắn, khiến hắn tức giận, quát thẳng vào mặt cô với giọng hách dịch:
-Con khốn! Mày tưởng mày xinh đẹp hơn ai? Chỉ là một con điếm không hơn không kém mà cũng đòi làm cao.
Thiên Anh nhếch mép, ngay lập tức một tên thuộc hạ mặt mày bặm trợn cùng ba tên khác theo sau, xã hội đen không kém tên trước tiến vào, nhắm thẳng vào bàn cô.
Cô phẩy tay ra hiệu. Chỉ một lát sau, tên quát cô hùng hùng hổ hổ lúc nãy đã sõng soài dưới sàn, thê thảm. Mọi người nhìn về phía cô, run sợ.
Đã thế, mấy tên đàn em dưới trướng cô còn buông lời đe dọa:
-Ai dám động vào chị hai, đây chính là kết cục!
Cô khinh khi, nhấc ly rượu, uống tiếp. Một thứ chất lỏng sánh vàng tràn vào miệng, cô thấy ấm. Whiskey! Quả thực là một người bạn tuyệt vời! Trong men say, cô nhếch môi cười tự mãn.
Cô đâu biết từ xa, một ánh mắt tức giận đang nhìn cô, người con trai ấy tiến đến, hạ hết bốn tên đàn em của cô. Còn ai ngoài anh trai cô – Vương Hàn Minh – Vương thiếu gia băng lãnh không ai sánh bằng. Anh bế cô trong tay, đôi bàn tay siết chặt eo cô, ánh mắt tức giận như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ. Em gái an, không được phép thế này! Anh bước ra khỏi quán Bar, phóng thẳng chiếc Lamborghini trong đêm vắng…
Hoàng Quân nhìn theo, ánh mắt anh lạnh lùng đáng sợ.
Cô bé của anh…sao lại vậy…?!
…
…
Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ lại đến bên căn biệt thự Vương gia. Mọi chuyện tưởng như sẽ dần lắng xuống, nhưng không ngờ ngày càng rắc rối thêm. Lại kể đêm qua, khi Hàn Minh dẫn Thiên Anh về nhà trong cơn say, Vương lão đại nhìn con gái, tia tức giận hằn qua từng đường máu trong đôi mắt vốn lạnh kia.
Thiên Anh thức dậy trong căn phòng tối, lạnh lẽo trái hẳn với ánh nắng ấm áp ngoài kia. Và lẽ nhiên, cô biết đây là gian phòng Cấm, cha cô nhốt cô ở đây là hình phạt cho hành động ngày hôm qua. Cô vẫn tuyệt nhiên không một chút sợ. Cửa hé, ánh sáng chiếu rực cả căn phòng. Vương lão đại bước vào, tức giận nhưng ông vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhất có thể để không ra tay làm tổn thương cô con gái yêu thương của mình.
Một tiếng sau, Vương lão đại bước ra, theo sau là Vương Thiên Anh. Người ta vẫn thấy khuôn mặt cùng dáng điệu bất cần của cô gái ấy. Nhưng cơ mặt của Vương lão đại đã dãn ra, ánh mắt ông ẩn chứa sự thỏa mãn.
…
…
Trong bàn ăn, Thiên Anh vẫn ngồi ăn lặng lẽ, dáng vẻ bất cần xất xược vẫn lộ rõ. Hàn Minh tức giận, nhìn cha lại thấy vẻ bình tĩnh, trầm lặng, anh nuốt tiếng quát trong cổ họng. Anh không sao hiểu được cô em gái ngỗ nghịch này.
Vương lão đại lên tiếng phá vỡ không khí im lặng ảm đạm của bữa ăn:
-Thiên Anh, từ bây giờ, con sẽ theo học trường CKS – trường của Hàn Mình.
-Nhưng Thiên Anh mới 18 tuổi.Vào đó học liệu có…
-Không sao, trình độ của con bé khi ở Harward khó ai sánh bằng, nó dư sức học ở CKS.
Vương phu nhân – Lâm Thiên My chưa nói hết câu, Vương lão đại đã cắt ngang.
Sự im lặng tiếp diễn cho đến hết bữa ăn.
Hàn Minh nhìn Thiên Anh – cười khổ…
“Em gái anh…?”