Mặt Nạ Ác Ma

Chương 20




Trong ánh mắt Giang Hạ mùi vị quyết tuyệt, Tưởng Tiểu Manh ngơ ngác ngắm nhìn hồi lâu, không còn bình tĩnh kêu lên: "Ngươi chính là muốn chia tay có đúng hay không?! Thật ra thì, ngươi căn bản không có trong tưng tượng của ngươi yêu ta, nếu không, ngươi sẽ không dễ dàng như vậy rời đi ta, chẳng lẽ ta vì ngươi giao ra hết thảy, tựu đo lại không trở về ngươi một lần tha thứ?!

Giang Hạ nghe lời này, hai đầu lông mày dần dần hiện lên tức giận.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi một tuần thậm chí không rút ra một ngày thời gian dành cho ta! Ngươi chưa từng có mang ta về nhà của ngươi, cũng không có mang ta vào trường học của ngươi! Ngươi căn bản là không cần ta!"

Giang Hạ nhìn nàng, vừa kinh ngạc vừa ngoài ý muốn: "Thì ra là ngươi không chỉ là đoạn thời gian gần đây mới đối với ta lòng có oán giận, ngươi sớm đã có một bụng bất mãn, vậy ngươi tại sao không nói ra vậy?"


Tưởng Tiểu Manh vẻ mặt càng ngày càng kích động, lớn tiếng nói: "Bởi vì ta tự ti! Ta biết nhà ngươi rất có tiền, biết ngươi ở Bạch Hạc một khu nhà cấp cao, ngươi không đề cập tới, ta cũng không nên nói! Còn có, ta cũng không có thi đậu vào Thượng Ung, ta cũng không dám đi đâu, sợ mình thương tâm! Hơn nữa, những người bạn bè của ngươi, cả đám đều như nhau cảm giác thật sự rất ưu việt, luôn cảm giác mình tài trí hơn người, ta chán bọn họ!"

"Không cho ngươi đụng đến bạn bè của ta!" Giang Hạ cả giận nói: "Bọn họ không có chỗ nào có lỗi với ngươi, A Trữ còn muốn ta dẫn ngươi cùng đi ăn cơm!"

Tưởng Tiểu Manh thấy nàng không chịu hồi tâm chuyển ý, đã sớm một tấc vuông đại loạn, lí do có thể lấy được toàn bộ cũng nói ra, lúc này bị nàng rống một tiếng, lập tức ngậm miệng lại.


"Không mang theo ngươi về nhà ta, là bởi vì chính mình cũng chán cái nhà kia! Không mang theo ngươi đi trường học, là bởi vì cảm thấy không cần thiết, hơn nữa, vừa không muốn ngươi quá mệt mỏi! Còn có trường học của ngươi còn quản việc ra vào tương đối nghiêm khắc!" Giang Hạ cau mày, chăm chú nhìn nàng, thanh âm càng ngày càng thấp xuống: "Trong khoảng thời gian này ta bề bộn nhiều việc, một chút nguyên nhân bận rộn cũng không cách nào nói cho ngươi, bởi vì ngươi không hiểu, gia đình của ta so sánh với ngươi phức tạp nhiều lắm. Bất quá, ta không muốn tìm hiểu nguyên nhân khách quan, có lẽ ta sai, ta lạnh nhạt ngươi, ta không đủ quan tâm, nhưng là, ta không có tình cảm bên ngoài...!"

Nghe đến đó, Tưởng Tiểu Manh cắn môi, co rúm lại không dám lên tiếng, trong mắt lại lăn xuống nước mắt.


"Manh Manh, ta biết ngươi vẫn rất yêu ta, nhưng là ngươi, chưa từng có chân chính hiểu rõ ta, này là lỗi của ta. Ta thích ngươi đơn độc tinh khiết, khi ở cùng một chỗ, có loại cảm giác rất đơn giản rất càn rỡ vui vẻ. Về gia đình của ta, cuộc sống của ta, ta hi vọng có thể sau này để từ từ hiểu rõ, nhưng là, hiện tại ngươi đã mất đi tư cách đi hiểu rõ."

Giang Hạ thật sâu nhìn chăm chú vào Tưởng Tiểu Manh, trên mặt hiện ra một loại thương cảm trước nay chưa có, thanh âm thấp thấp giống như thở dài: "Manh Manh, ta đây rất tín nhiệm ngươi, mà ngươi, lại làm cho ta thương tâm thất vọng. Ngươi nói đủ loại nguyên nhân, cũng không thể nói rõ lí do tại sao thích người khác, chúng ta chẳng qua là không có ở chung một trường học, nhưng chúng ta ở một cùng một thành phố, chúng ta mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nhau, ta còn có nghĩ không đi gặp ngươi, nếu là... Nếu là ngươi ngay cả điểm tịch mịch này cũng không chịu nổi, ngươi không xứng yêu ta nữa, lại càng không xứng nhận được tình yêu của ta."
"Hạ!" Tưởng Tiểu Manh khua lên dũng khí lần nữa ôm lấy nàng, khóc đến giống như đứa bé: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Ngươi đừng rời bỏ ta!"

"Xuống xe đi." Giang Hạ nghe trên người nàng truyền đến thanh âm cùng hương thơm quen thuộc, hạ quyết tâm nói.

"Ta không xuống xe, Hạ, ta yêu ngươi, ta không có yêu người khác! Ta... Ta cũng sẽ không tiếp nhận việc hắn đối với ta là được rồi phải không!" Tưởng Tiểu Manh lời nói không có mạch lạc nói, bỗng nhiên buông nàng ra, khẩn cấp hôn lên môi của nàng.

Đôi môi mềm mại kia hôn xuống, mang theo một chút xíu mùi vị mặn chát, Giang Hạ chợt nhớ tới cảnh tượng thân mật đủ loại của hai người trước kia, tâm không khỏi mềm nhũn, cơ hồ muốn ôm lại nàng. Nhưng là, suy nghĩ đó chỉ là ngắn ngủi vài giây đồng hồ, đi qua, trong đầu nàng liền hiện ra Đỗ Khang Tựu, cho nên, dùng sức tránh thoát nàng, ghét bỏ nghiêng đầu đi.
Tưởng Tiểu Manh ngơ ngác nhìn vẻ mặt nàng, tâm giống như bị đao xẹt qua một đạo thành một lỗ hổng vừa sâu vừa lớn, đau đến thân thể cũng đang phát run, nàng khẽ động khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Hạ, ta hiện mới biết, ngươi thì ra là thật có thể tuyệt tình như vậy." Nàng đưa tay từ từ mở ra cửa xe, giống như một người mất đi linh hồn thể xác, đờ đẫn hướng phương hướng nhà của mình đi tới.

Phía sau lập tức vang lên tiếng nổ máy của xe hơi.

Giang Hạ không mục đích lái xe, nước mắt dần dần mơ hồ ở tầm mắt, đây là tình đầu của nàng, là cô bé đầu tiên nàng yêu, trong nội tâm nàng khổ sở, tuyệt đối không thua gì Tưởng Tiểu Manh. Nhưng là, kiêu ngạo như nàng, có thể nào như không có chuyện gì xảy ra đem đoạn tình yêu này tiếp tục nữa sao?

Thời điểm của người trẻ tuổi, lúc ở trước mặt tình yêu, luôn là quá mức nguyên tắc, không muốn thỏa hiệp, không có thể dung nhẫn mảy may tỳ vết nào, trong thế giới tình yêu, chỉ có "Yêu" hoặc "Không yêu" hai cái lựa chọn. Tới tuổi phát triển, biết gặp phải người mình yêu không dễ dàng, ở trước mặt tình yêu liền trở nên hèn mọn, "Chỉ cần ngươi yêu ta hơn ngươi là tốt", "Chỉ cần trong lòng ngươi có ta là được", vốn cho là mình không thể tiếp nhận, đến cuối cùng vẫn có thể làm được.
Này có tính hay không một loại bi ai đây?

Lần đầu tiên giống như bây giờ, nước mắt làm sao dừng lại cũng ngăn không được, Giang Hạ cắn răng, lái xe tới trước một tiệm bán hoa, đi vào liền mua một bó hoa cúc có tí to đi ra ngoài, sau đó lên xe, trực tiếp đi về hướng Tây.

Hoàng hôn quang mang bao phủ cả nghĩa trang, nhàn nhạt, ôn nhu, tựa hồ cũng mang theo vài phần thương cảm.

Giang Hạ tròng mắt sưng đỏ, vẻ mặt thê lương đem bó hoa cúc trắng noãn đặt ở trước mộ của mẹ mình, trong tấm ảnh nụ cười của Giang Chỉ Đinh thoạt nhìn rất ôn nhu, thế nhưng trong mắt ưu thương lại giấu đi không được.

Đó là tấm hình sau khi nàng cưới.

Giang Hạ ngắm nhìn mẹ mình, bỗng nhiên hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt "Từng giọt từng giọt" rơi xuống.

"Mẹ, con tới thăm người đây." Trong nội tâm nàng tràn đầy chua xót, nghẹn ngào nói: "Con vẫn rất hận ba ba, hận hắn đối với người không tốt, hận hắn để người khóc. Nhưng con cũng vậy vẫn hận người, hận người tại sao phải rời đi, muốn bỏ lại con, con cái gì cũng không làm sai.... Nhưng hôm nay, con tha thứ cho người."
Nàng đưa tay lau nước mắt, vuốt ve tấm hình mẹ nàng, nhưng là vẫn rơi lệ không ngừng: "Con biết, người nhất định trải qua rất thống khổ, người yêu ba ba như vậy, nhưng là hắn một chút cũng không yêu người, hắn chỉ là vì công ty cùng tiền của ông ngoại mới kết hôn. Ông ngoại sau khi chết, người trải qua rốt cuộc là cái dạng cuộc sống gì? Con cũng không dám tưởng tượng... Mẹ, người là có nhiều thương tâm nhiều tuyệt vọng, mới ngay cả con cũng vứt bỏ, lẳng lặng nằm ở cái địa phương này. Người quá u mê..."

"Mẹ, hôm nay con cũng vậy rất đau đớn, lòng cũng đau, con yêu người đó, nàng nói yêu con, con cũng đau như vậy. Ba ba đối với người như vậy, còn con có phải cũng như vậy?" Giang Hạ nhìn nụ cười của mẹ, trong lòng vô hạn thương hại: "Trước kia con không biết tình yêu là gì, nhưng hiện tại con có biết bao nhiêu có thể hiểu cảm thụ của người, con không hận người, con chỉ là cảm thấy người không đáng giá... Một tên vừa bắt đầu đã có dụng ý với người, một tên đối với người bất trung như vậy, sao đáng giá để người yêu? Sao đáng giá để ngay cả tánh mạng cũng không cần?"
Giang Chỉ Đinh nhìn nữ nhi, ánh mắt ưu thương làm cho lòng người chua xót.

Giang Hạ đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, lau đi nước mắt trên mặt, cắn răng nói: "Nhưng con tuyệt đối sẽ không giống như người hèn yếu như vậy, cũng sẽ không khiến mình dễ dàng bị thương tổn, mẹ, vô luận gặp phải cái gì ngăn trở, con cũng sẽ rất kiên cường rất dũng cảm! Con thề, con sẽ thay người lấy lại công đạo, con muốn bất kể cái gì uất ức hay không uất ức, cái chết của người, con nhất định phải làm cho hắn trả giá gấp đôi!"

Ra khỏi nghĩa trang, sắc trời đã sớm mờ mờ, ưu thương giữa trời chiều, khuôn mặt Giang Hạ càng lộ thêm ra vẻ âm trầm.

Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Giang Hạ mở cửa xe ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra.

"Uy? Ngươi đang ở đâu?" Ống nghe truyền đến thanh âm hơi bất mãn của Khang Trữ: "Làm sao còn chưa có tới đây?"
"Ở nghĩa trang."

"Hmm?" Khang Trữ hiển nhiên bị sợ hết hồn: "Lão Đại, đừng đùa giỡn như vậy, ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cái này."

Giang Hạ hừ nhẹ một tiếng, cũng lười giải thích.

"Làm sao ngươi còn không có tới đây a, tất cả mọi người chờ các ngươi đây."

"Ta không tới, các ngươi ăn đi."

" Sao vậy? Ngươi tựa hồ tâm tình không tốt? Vừa cãi nhau?"

"Không có, chia tay rồi." Giang Hạ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

"A? Tại sao?" Khang Trữ hết sức kinh ngạc.

"Ngày mai rồi nói sau, ta cúp đây." Giang Hạ vừa nói, không đợi Khang Trữ đáp lời, liền đem điện thoại ngắt máy, quay đầu xe lại, hướng về phía trung tâm đi ra.

Về đến nhà, lầu một vẫn là đèn sáng rực rỡ. Vừa thấy Giang Hạ trở về, vú Quế lập tức vẻ mặt tươi cười chào đón: "Đại tiểu thư, đã ăn cơm tối chưa?"
Giang Hạ vốn không muốn ăn cơm, lúc này cũng không còn khẩu vị ăn, liền nói láo: "Đã ăn rồi." Vừa nói sẽ phải lên lầu, vú Quế vội vàng nói: "Chúng ta hôm nay làm một ít bánh ngọt hạnh nhân, ngươi nếm thử mùi vị như thế nào."

Giang Hạ vốn muốn cự tuyệt, thấy vú Quế vẻ mặt thần sắc mong đợi, trong lòng không đành lòng, chỉ đành phải cùng nàng cùng đi nhà ăn, lại thấy Kỷ Ngữ Đồng đang ngồi ở chỗ đó.

Trên bàn ăn bày dạng đủ loại đồ ăn phương Tây, còn có một ít bánh ngọt hạnh nhân. Kỷ Ngữ Đồng thấy Giang Hạ đi vào, trong mắt đẹp cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng cuối tuần không có việc gì, sợ nhàm chán, Chu Văn Hàn cùng Giang Hạ không có ở nhà, nàng liền len lén quấn lấu vú Quế dạy nàng làm bánh, hoặc là một chút điểm tâm các loại, nếu như mùi vị tốt, nàng liền cảm giác đặc biệt có thành tựu.
Tối nay vừa lúc Chu Văn Hàn có việc, trong nội tâm nàng dễ dàng vui vẻ, hăng hái nổi lên, dưới sự giúp đở tận lực của vú Quế, liền làm ra một chút bánh ngọt hạnh nhân.

Vú Quế thấy Giang Hạ không có ý tứ ngồi xuống, bận rộn cắt một khối bánh ngọt đưa cho nàng, Giang Hạ xiên một ít đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy đưa vào một thứ nhẵn nhụi, mùi vị hương vị ngọt ngào trơn mềm, bánh còn có hạnh nhân, vị hơn khác thường, đang muốn tán dương, vú Quế cười hỏi: "Vị nó thế nào? Có ngon không? Đây là Đồng Đồng làm nga, con bé thật sự là rất thông minh, học được rất nhanh."

Vú Quế coi như là dụng tâm lương khổ, Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng từ nhỏ không hợp, làm cho nàng có đôi khi rất hao tổn tâm trí, hết lần này tới lần khác tính cách Giang Hạ cũng không phải là có thể nghe người ta khuyên nhủ. Nhưng là hiện tại tất cả mọi người không còn là tiểu hài tử, còn cùng tồn tại dưới một mái hiên, cũng không thể vẫn tiếp tục như vậy, cho nên, có đôi khi nàng luôn là muốn tìm một chuyện thay đổi quan hệ của các nàng.
Ở trong mắt nàng, Kỷ Ngữ Đồng là một người xinh đẹp biết điều, là cô bé để người khác nhìn liền thích, Ngữ Đồng đem nguyên nhân Giang Hạ không thích cô bé, một cách tự nhiên đỗ lỗi cho Chu Văn Hàn đối với cô thiên vị, cho nên, cô cũng có thể hiểu được tâm tình Giang Hạ, cũng không muốn hiểu nhiều, nên nàng chỉ có thể dùng lấy một loại phương thức ôn hòa cố gắng tiêu trừ địch ý Giang Hạ đối với Kỷ Ngữ Đồng.

Giang Hạ sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn thoáng qua Kỷ Ngữ Đồng im lặng không lên tiếng, vừa xem một chút bánh ngọt ở trong tay, rốt cục gật đầu, thản nhiên nói: "Ừ, không tệ. Vú Quế, ta ăn xong rồi."

Vú Quế có chút thất vọng nhìn bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới cái gì, trên mặt lập tức lộ ra một tia cao hứng, sau đó thấp giọng nói: "Đồng Đồng, Đại tiểu thư rất thích ăn bánh ngọt con làm đấy, bưng lên trên lầu đi, nàng bình thường cũng không thể nào thích ăn đồ ngọt như vậy đâu."
Hình như là vậy nga, Kỷ Ngữ Đồng mở to hai mắt, người này thiệt là, vừa nói "Không tệ", liền ngay cả cái mâm cũng muốn bưng đi lên lầu, chỉ là mở miệng khen người khác một câu có khó khăn gì đâu.

Nàng tính tình luôn luôn cổ quái, ai mà cần nàng khen! Tất nhiên mình làm bánh ngọt phải ngon rồi.

Nghĩ tới đây, Kỷ Ngữ Đồng trên mặt lập tức triển khai nở nụ cười: " Vú Quế, tới đây chúng ta cùng nhau ăn đi, kêu A Lam cũng đến đây có được hay không?"

Giang Hạ trở lại phòng mình, chỉ cảm thấy cả người đều mệt, nhớ tới mấy năm này cùng Tưởng Tiểu Manh phát sinh đủ loại, đã cảm thấy khó chịu. Nàng một lần một lần bắt buộc mình không nên suy nghĩ, đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó quên hết ưu phiền tắm rửa.

Thay áo tắm đi ra ngoài, cả người cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đi không ít, bụng nhưng cảm thấy có chút đói, nàng vừa lau tóc, vừa một mình trên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được chuyển qua trên cái bàn tròn nhỏ, mới thấy cái bánh ngọt nàng ăn còn dư vừa nảy, đang tản ra mùi thơm mê người.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được đưa tay lấy, bắt đầu một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ ăn.

Editor: Tiểu Hạ vs tiểu Đồng dễ thương quá...