Mắt Mù

Chương 44: Chương 44





Edit: Jiang
Chu An gia nhập Đường Tống, lễ ký kết hợp đồng sẽ được Đường Tống tổ chức đặc biệt tại thủ đô, thực lực của cô cũng đã chứng minh cô xứng đáng nhận được vinh dự này.
Tất cả các thương hiệu lớn trên thế giới đều rất hứng thú với nhà điều chế hương liệu thiên tài người châu Á này nên đã cử người phụ trách đến tham gia buổi lễ ký kết.

Ít nhất là có thể tạo ấn tượng tốt với Chu An, sau này muốn cướp người cũng dễ dàng hơn.
Các doanh nhân giàu có trong nước, ngôi sao nổi tiếng, người nổi tiếng trên mạng cùng với truyền thông sau khi được cho phép cũng có thể tham gia.
Chu An về nước, Thẩm Chu Niên cũng không cần phải ở lại nước Pháp nữa.

Nhưng công việc ở bên Pháp của anh cần chút thời gian mới có thể kết thúc được nên không thể về nước cùng chuyến với Chu An.
Thẩm Chu Niên đưa Chu An ra sân bay.

Sân bay thông báo chuyến bay sắp cất cánh, Chu An nói tạm biệt với anh rồi kéo vali đi.

Vừa định quay đầu đi Thẩm Chu Niên đã đứng trước mặt cô, kéo nhẹ tay áo cô: “Có phải quên gì rồi không?”
Chu An chớp chớp mắt rồi cười rộ lên, dang tay ôm anh.
Thật ra chứng ngại tiếp xúc của cô đã khỏi hoàn toàn, nhưng Thẩm Chu Niên không hỏi, cô cũng sẽ không nói.

Người phụ trách ký hợp đồng trong nước chính là Thẩm Quan Văn, có thể thấy trong hai năm qua, anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù ở nơi làm việc anh có cá tính như thế nào đi chăng nữa thì con người thật vẫn rất dễ gần.
Sau khi bàn bạc hợp đồng với đoàn luật sư mà anh dẫn tới, Chu An mời anh ăn một bữa cơm.
“An An,” Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Quan Văn tiếp xúc trực tiếp với Chu An, anh có hơi ngượng ngùng: “Anh lớn hơn em một tuổi, gọi như thế có được không?”
Chu An cười cười, đánh dấu mấy món ăn trên thực đơn rồi đưa cho anh: “Được chứ, anh muốn gọi thế nào cũng được.”
Thẩm Quan Văn cười ha ha: “Cũng đúng, chúng ta là quan hệ gì chứ! Em là người của anh Thẩm thì cũng là người nhà của anh!”
Chu An nghe thế thì đỏ mặt.

Món ăn chưa được đưa lên, Chu An có hơi yên lặng, Thẩm Quan Văn cũng không thể ăn to nói lớn trước mặt cô.

Bầu không khí im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Chu An mở miệng trước.
Cô uống một ngụm nước trà, hỏi Thẩm Quan Văn: “Thẩm Chu Niên… anh ấy có vị hôn thê không? Kiểu liên hôn gia tộc ấy.”
Cô tin chắc Thẩm Chu Niên không có bạn gái, nhưng từ góc độ gia tộc của anh thì cô không chắc.
Thẩm Quan Văn mở to mắt, dường như anh rất vui khi Chu An hỏi vấn đề này.
Sau đó anh nhếch miệng, lắc đầu: “Anh Thẩm không có.” Anh lắc lắc ngón trỏ, nói: “Gia nghiệp của nhà họ Thẩm rất lớn, vốn dĩ không cần phải dựa vào những phong tục hôn nhân trong xã hội cũ để củng cố địa vị.”
Tuy nhiên những người trong gia tộc bọn họ từ nhỏ đến lớn đã tiếp xúc với đa số con cái nhà giàu, mặc dù người trong nhà không can thiệp vào chuyện yêu đương kết hôn của bọn họ, nhưng đa phần đều là những người trong cùng một vòng.
Thẩm Quan Văn cảm thấy không cần thiết phải nói điều này với Chu An, dù sao đối với người của nhà họ Thẩm mà nói, cô đã được xem là một nửa người nhà của nhà họ Thẩm.
Chỉ còn thiếu một bước dứt điểm của Thẩm Chu Niên mà thôi.
Vì thế nên trong bữa ăn, Thẩm Quan Văn khen Thẩm Chu Niên rất nhiều trước mặt Chu An.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quan Văn cười cười đưa Chu An về nhà họ Thẩm, giấu diếm những thành tích vừa rồi của mình trong bữa ăn.

Bộ lễ phục Chu An mặc trong lễ ký kết là Tần Khanh Vận tặng cho cô, lúc cô về nước vốn muốn liên hệ với một thương hiệu nào đó mượn một bộ lễ phục, nhưng Tần Khanh vận trực tiếp dẫn người đến sân bay đón cô về nhà họ Thẩm, một đống lễ phục đã được đặt trong phòng của cô.
Chu An không từ chối ý tốt của Tần Khanh Vận, theo gợi ý của Tần Khanh Vận, cô chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt.
Điện thoại của Chu An và Tần Khanh Vận lần lượt vang lên, mở tin nhắn ra xem, trên mặt của Chu An có hơi mất mát.
“Chuyến bay tối nay của Chu Niên có thể bị trễ.” Tần Khanh Vận khoác tay cô, nói: “Lễ ký kết hôm nay dì đi cùng với cháu thay nó.”
Chu An vâng một tiếng: “Cảm ơn dì ạ.”
Ở lối vào sảnh tiệc, từng tốp xe sang trọng dừng lại, các nhân viên truyền thông đã sớm chuẩn bị xong mọi việc đứng chờ ở bên ngoài, tranh thủ chụp được bức ảnh đầu tiên của AnZhou.
Khách khứa lần lượt tiến vào bên trong.
Phó Minh Sâm cầm thiệp mời, sửa lại bộ tây trang, đưa thiệp mời cho người phục vụ ở ngoài rồi đi vào.

Anh ta nhìn một lượt cả trong ra ngoài, có vài doanh nhân đến chào hỏi anh ta, anh ta cũng chỉ lơ đãng chạm nhẹ cốc.
Một ông chủ của một doanh nghiệp nào đó nghĩ anh ta muốn bám vào nhà họ Thẩm nên có lòng tốt nhắc nhở: “Cậu chủ nhà họ Thẩm vẫn chưa đến.”
Phó Minh Sâm hỏi: “Chu An đến rồi sao?”
“Ai?” Ông chủ suy nghĩ một chút rồi như chợt nhớ ra: “À, cậu nói nhà điều chế nước hoa mới mà nhà họ Thẩm mới ký hợp đồng sao, hình như vẫn chưa tới thì phải? Cậu quen người này sao?”

Phó Minh Sâm không đáp.
Anh ta không biết mình có quen biết người này hay không.

Anh ta chỉ nghe nói lần này nhà họ Thẩm ký hợp đồng với một nhà điều chế nước hoa tên là Chu An, tuổi cũng bằng Chu An nên anh ta liền mặt dày chạy đến đây.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Tần có quan hệ thân thiết, anh ta chọc vào nhà họ Thẩm thì đương nhiên cũng không được nhà họ Thẩm hoan nghênh, nhưng anh ta không thể bỏ qua cơ hội tìm lại Chu An.
Anh ta đứng ở bàn tiệc gần cửa nhất, nhìn lần lượt từng vị khách bước xuống xe.
Chu An có ở trong những chiếc xe đó hay không?
Anh ta đợi một tiếng, khách khứa đã vào bàn gần như đông đủ.

Cửa đại sảnh đóng lại, ánh mắt Phó Minh Sâm tối sầm, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt cùng với âm thanh của máy ảnh vang lên liên hồi.
Anh ta xoay người, chỉ thấy Chu An mặc một chiếc váy hai dây dài, ôm tay bà chủ nhà họ Thẩm Tần Khanh Vận chậm rãi bước xuống cầu thang.

An An của anh ta đã trở lại, hơn nữa lại ngày càng xinh đẹp hơn.
Da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh kia như chứa cả dải ngân hà bên trong, thu hút tất cả ánh mắt của những người trẻ trong bữa tiệc.
Cô không chỉ là nhà điều chế nước hoa thiên tài mà còn là một người đẹp hoàn hảo.
Phó Minh Thần không biết quá trình buổi lễ ký kết diễn ra như thế nào.

Ánh mắt của anh ta dán chặt lên người Chu An, anh ta muốn đi lên tìm cô, nhưng đã bị một nhóm vệ sĩ đứng chặn anh ta lại.
“Chu An…” Anh ta bị chặn ở bên ngoài, ngẩn người gọi cô.
Chu An nghe được có người gọi tên mình thì ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt lạnh nhạt của cô lướt qua người đàn ông.
Là ánh mắt nhìn những người xa lạ.
Phó Minh Sâm đột nhiên mất hết sức lực chống lại đám vệ sĩ.
Đám vệ sĩ thấy anh ta không làm loạn nữa thì lui ra bên cạnh, chỉ là ánh mắt vẫn theo dõi anh ta.


Những vệ sĩ được cử đến hôm nay là những người xuất sắc nhất, không thể để xảy ra sai sót gì.
Giới truyền thông chụp ảnh cô và Tần Khanh Vận một cách trật tự, các câu hỏi phỏng vấn cũng đã được kiểm duyệt trước, không đề cập đến cuộc sống riêng tư.
Sau phần hỏi đáp với giới truyền thông, Tần Khanh Vận dẫn Chu An đi chào hỏi khách khứa, giới thiệu cô với đối tác mà mình đã hợp tác nhiều năm.

Trong lúc Tần Khanh Vận hàn huyên với bạn cũ, Chu An lại bị một chủ biên thời trang nổi tiếng mời hợp tác.
Hai người trò chuyện vui vẻ, sau đó trao đổi phương thức liên lạc.

Chu An ngồi nghỉ một chút, bưng ly nước trái cây trên bàn uống một ngụm.

Uống xong lại đặt ly nước xuống bàn, lấy điện thoại ra xem.
Vài phút trước Thẩm Chu Niên có gửi tin nhắn tới cho cô, nói anh sắp tới nơi rồi.
Chu An mỉm cười rồi cất điện thoại đi.
Cánh tay đột nhiên bị một người nắm lấy, Chu An quay đầu lại liền chạm phải đôi mắt thâm tình của Phó Minh Sâm.

Anh ta há miệng thở dốc, nhưng lại kích động đến mức không biết phải nói gì trước.
Chu An cảm thấy khó hiểu.

Cô dùng sức rút tay về, lạnh nhạt hỏi người đàn ông: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Phó Minh Sâm ngẩn người, cô không nhận ra anh ta sao?
“… An An, là anh.” Phó Minh Sâm bỗng nhớ tới Chu An chưa từng thấy mặt mình nên khàn giọng nhắc nhở.

Không sao, anh ta sẽ khiến Chu An nhớ lại anh ta.
Nghe được giọng nói của người đàn ông, Chu An chớp mắt vài cái.
Biểu cảm trên mặt của cô lập tức trở nên lạnh nhạt.
“Là anh đây, Phó —” Phó Minh Sâm đang định nói tiếp thì bị một người đàn ông sau lưng Chu An cắt ngang.
Hô hấp của Phó Minh Sâm dừng lại vài giây, anh ta không thể tin được nhìn cánh tay đang ôm eo Chu An.

Tầm mắt dời qua khuôn mặt của người đàn ông khiến anh ta phải ngậm miệng lại.
Thẩm Chu Niên, người đàn ông này chính là người thừa kế của nhà họ Thẩm.

Lực chú ý của Chu An đặt toàn bộ cánh tay đang ôm eo mình, cô cụp mắt, đầu óc hơi trống rỗng.

Trước kia bọn họ từng ôm lưng nhau, vẫn chưa ôm kiểu này bao giờ.
Vai cô chạm vào ngực của Thẩm Chu Niên, cô có thể ngửi được mùi nước hoa ấm trà nóng ngày tuyết thoang thoảng trên người anh.

Nước hoa bị nhiệt độ cơ thể của anh đốt nóng khiến chóp mũi của cô hơi động đậy.
Có hơi ngọt.
“Anh ta là ai thế?” Thẩm Chu Niên cố ý hỏi, anh hơi nghiêng đầu khiến môi chạm vòa vành tai của cô.
Mặt Chu An nóng bừng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn Phó Minh Sâm một cái, lạnh nhạt nói: “Bạn trai cũ.”
Không phải anh biết rồi sao?
Khóe mắt Chu An nhìn thoáng qua nửa khuôn mặt của Thẩm Chu Niên.
Chu An chỉ có thể nghĩ ra một lời giải thích cho sự xuất hiện đột ngột này của anh là anh đang giải vây giúp mình.
Không cần thiết phải như thế.
Vậy cho nên cô nói thêm một câu: “Lúc trước mắt bị mù nên quen.”
Không chỉ là để Phó Minh Sâm thoát khỏi ảo tưởng mà còn khiến Thẩm Chu Niên có thể nhìn rõ thái độ của cô.
“Ồ, vậy thì đã là quá khứ rồi.” Thẩm Chu Niên ủ rũ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Phó Minh Sâm đứng trước mặt, sau đó giơ tay lên lỗ tai của Chu An, xoa nhẹ rồi thấp giọng nói: “Anh mệt rồi, về nhà với anh nhé?”
Chu An lướt qua người Phó Minh Sâm nhìn về phía đại sảnh rồi gật đầu.
Thẩm Chu Niên ôm bả vai cô, hai người cùng với Tần Khanh Vận lên xe riêng rời khỏi bữa tiệc.
Thẩm Chu Niên liếc mắt thấy Phó Minh Sâm cũng lên xe đuổi theo, đôi mắt anh tối sầm lại, quay đầu hỏi Chu An: “Chúng ta về biệt thự nhỏ nhé? Mấy ngày nay không có em ở bên cạnh, anh không ngủ được.”
Sô pha ở nhà cũ nhà họ Thẩm không mềm bằng sô pha trong căn biệt thự nhỏ của anh.
Chu An thấy anh gầy đi hẳn, có hơi đau lòng nói: “Em nghe anh.”
Xe lái đến trước cổng biệt thự của Thẩm Chu Niên, hai người xuống xe đi vào nhà.
Không đến một phút đồng hồ sau, lại có một chiếc xe màu đen có rèm che chạy vào con đường này, dừng lại ở ven đường.

Phó Minh Sâm hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ có ánh đèn ấm áp bên trong.
Anh ta rút một điếu thuốc rồi châm lửa, cứ thế hút hết điếu này đến điếu khác.
 
------oOo------