Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Chu An nhìn chằm chằm tin nhắn Thẩm Chu Niên vừa gửi tới, cô cảm giác ngửi thấy mùi chua ở đâu đây.
Kết thúc buổi liên hoan, Chu An cùng với mọi người ra khỏi nhà hàng lẩu.
Mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào điện thoại di động, gõ chữ trả lời lại: Tuần này phải thi, em hơi bận nên quên mất…
“Tôi với cô cùng đường, tôi đưa cô về nhé?” Không biết Lộ Đình Vân đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào.
Chu An theo “Vâng” một tiếng theo thói quen.
Cô cúi đầu nhìn dòng tin nhắn mình vừa gửi, cảm thấy mình giống một tên đàn ông cặn bã bội tình bội nghĩa đang cố gắng giải thích.
Thế nên cô bước chân nhanh hơn, định sau khi về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh.
Bỗng nhiên cô hoảng hốt nhớ tới người vừa mới nói chuyện với mình.
Cô ngẩng đầu lên, thấy còn lại mỗi mình cô và Lộ Đình Vân thì ngây người một lát.
Anh ta vừa mới nói gì cơ?
Cô chớp chớp mắt, ngại ngùng cười trừ một tiếng: “Thầy Lộ, anh vừa mới nói gì với tôi thế?”
“Không có gì.” Lộ Đình Vân cong nhẹ môi, nói với cô: “Tôi và cô cùng đường, nếu không ngại thì để tôi đưa cô về.”
Nếu không ngại….
Có thể không ngại sao?
Chu An cười nói: “Không ngại, vậy làm phiền thầy Lộ rồi.”
Lần này Chu An không đáp lấy lệ nữa, cô cất điện thoại, giữ khoảng cách đi phía sau Lộ Đình Vân.
Chu An vừa định mở cửa ghế sau thì Lộ Đình Vân đã mở cửa xe chỗ ghế phụ ra, đưa tay làm động tác mời lịch sự.
Chu An cố tỏ ra bình thản, gật đầu nhẹ với Lộ Đình Vân, sau đó lên xe.
Trên đường, cả hai người đều im lặng.
Chờ đến khi dừng đèn đỏ, Lộ Đình Vân mở miệng hỏi: “Lúc nãy cô nói chuyện với bạn trai sao?”
Trong lòng Chu An rối rắm vài giây, đang suy nghĩ rốt cuộc nên nói dối để tự cứu mình hay là nói thật, sau đó cô quyết định chọn vế sau.
Cô nói: “Không phải, anh ấy là người bạn tốt nhất của tôi.”
Lộ Đình Vân không nói gì nữa, lái xe đưa Chu An đến trước cổng khu nhà trọ.
Chu An xuống xe, lễ phép chào tạm biệt anh ta rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.
Vừa cởi áo khoác ra, cô đã vội call video với Thẩm Chu Niên.
Đến lúc cuộc gọi sắp tắt vì không có người bắt máy thì người ở đầu dây bên kia lại bắt máy.
Thẩm Chu Niên một tay cầm điện thoại, tựa vào ghế sô pha, giọng điệu bình thường: “Tôi tốt rồi.”
Chu An hơi mơ hồ: “Cái gì tốt cơ?”
Thẩm Chu Niên liếc cô một cái.
Còn có cái gì có thể tốt được chứ?
Sau khi gửi tin nhắn đi và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hai mươi phút mà vẫn không thấy tin nhắn trả lời lại, anh đã tự an ủi bản thân mình rồi.
Không hiểu sao Chu An lại cảm thấy hơi chột dạ cùng với áy náy.
“Em không chủ động tìm tôi bốn năm ngày.
Tôi không trả lời điện thoại của em năm mươi chín giây.
Chúng ta huề nhau rồi.”
Thẩm Chu Niên nói xong còn nở một nụ cười.
Từ khi nào anh trở nên ấu trĩ như vậy cơ chứ?
Hình như anh thật sự rất để tâm đến việc mình không để ý đến anh, Chu An cảm thấy địa vị của mình trong lòng anh quan trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Vậy nên cô đành nhịn xuống lời giải thích chuẩn bị nói, chủ động nhận sai.
“Em sai rồi.” Chu An nhìn vẻ mặt của anh, có thể đoán được tâm trạng của anh, thấy anh cau mày, cô tiếp tục nhẹ giọng nói: “Em thành thật xin lỗi anh Thẩm Chu Niên.”
Thẩm Chu Niên duỗi ngón trỏ ra, lắc từ bên này sang bên kia, hơi không đứng đắn nói: “Xin lỗi cũng vô dụng.
Anh Thẩm Chu Niên đề nghị cô Chu An phải nghĩ ra biện pháp khắc phục,”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tình bạn đang ở trong giai đoạn bấp bênh này.”
“Ồ.” Chu An nghiêm túc suy nghĩ nên bồi thường như thế nào.
Chu An sợ Thẩm Chu Niên nghĩ cô nói cho có lệ, nên khéo léo hỏi Thẩm Chu Niên: “Xin hỏi anh Thẩm muốn em phải làm thế nào bây giờ?”
“Như vậy đi.” Thẩm Chu Niên ngừng một lát, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, ở trong mắt Chu An còn bày ra vẻ giảo hoạt: “Sau này em phải xem tôi là người đầu tiên để tâm sự, phải báo cáo việc học tập và cuộc sống của em cho tôi.
Còn có….”
Chu An đồng ý hết: “Còn gì nữa?”
Thẩm Chu Niên đột nhiên dừng lại, bắt gặp ánh mắt của Chu An thì vội cụp mắt, ho vài tiếng rồi nói: “Mỗi ngày phải nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với tôi.”
“Được thôi.” Chu An đồng ý không chút do dự: “Chỉ cần anh không chê em phiền là được rồi.”
Thẩm Chu Niên ngẩng đầu nhìn cô một cái, sao lại chê phiền được chứ?
“Em đã đồng ý rồi, vậy bắt đầu đi.” Thẩm Chu Niên lười biếng dựa vào ghế sô pha, xòe bàn tay trái ra: “Mời em báo cáo tình hình của em trong tuần này.”
Chu An thành thật báo cáo hết mọi hành trình của cô trong tuần cho anh nghe, chỉ còn thiếu kể hết ra một ngày ba bữa ăn những gì nữa thôi.
Nghe xong, Thẩm Chu Niên hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.”
Chu An không nhịn cười được, hỏi anh: “Anh có biết hiện tại mình giống cái gì không?”
Thẩm Chu Niên: ?
Chu An chậm rãi nói ra bốn chữ: “Ông chú chân dài.”
Giúp cô nộp đơn tìm trường đại học, hỗ trợ bài tập và chuyên ngành của cô, còn muốn nghe cô báo cáo hành trình định kỳ.
Đây không phải là ông chú chân dài thích giúp đỡ người khác sao.
Hai chữ “ông chú” khiến Thẩm Chu Niên cau mày, anh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc phản bác: “Không phải là ông chú chân dài, mà là anh trai chân dài.”
Bộ dạng nghiêm túc của anh chọc cười Chu An, cuối cùng cô bật cười thành tiếng.
Cuộc gọi video này khiến tâm tình bị đè nén mấy ngày nay của Thẩm Chu Niên được giải tỏa.
Điện thoại rung lên một cái, anh mở ra xem, khóe miệng cong lên.
Là tin nhắn “Ngủ ngon” Chu An gửi.
Thẩm Chu Niên:【Ngủ ngon.】
Anh nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn hộ chiếu trên bàn trà, lấy điều khiển tắt ngọn đèn trong phòng khách, sau đó nhắm mắt lại.
------oOo------