Mất - Minh Dã

Chương 96




Beta: Bing.
Chương 96:

Thi Vân Dạng ngủ không ngon, nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm ảnh hưởng đến Hứa Chiêu Đệ cũng đang ngủ chung một giường không thể ngủ. Hai người đều không ngủ được, cũng không thấy được có một tia tinh tế như đang lan tràn sinh trưởng giữa hai người, dây dưa như mạng nhiên, chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái liền sẽ phá hư, nhưng cái kia lại dính chặt lấy người làm thế nào cũng không dọn dẹp sạch sẽ được.
Lần đầu tiên động tâm khiến cô không biết làm thế nào, cảm giác lòng mình như bị người khác móc đi, tất cả cảm xúc đều không thuộc về mình nữa, dễ dàng bị Hứa Chiêu Đệ ảnh hưởng như trở bàn tay. Không biết làm sao để Hứa Chiêu Đệ thích mình, cô luôn lo nghĩ, cũng chán ghét cảm giác hiện tại của mình, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi cảm giác như vậy.
Đến ba bốn giờ sáng, rốt cục Thi Vân Dạng mới không còn lật qua lật lại nữa mà dần ngủ thiếp đi, Hứa Chiêu Đệ cảm giác Thi Vân Dạng đã ngủ, mới khẽ thở dài một hơi.
Nàng nghĩ đại khái là Thi Vân Dạng thích mình thật đi, nếu không như vậy cũng không buồn rầu đến độ không ngủ được. Đối với chuyện Thi Vân Dạng buồn rầu cùng xoắn xuýt, Hứa Chiêu Đệ không có cách nào thờ ơ được. Chỉ cần một người dùng tâm đối đãi nàng, nàng đều muốn báo đáp hết khả năng, nhưng là làm sao đáp trả được chuyện Thi Vân Dạng thích mình? Nàng thà rằng Thi Vân Dạng không thích mình, đối với tình cảm của Phương Phương, thời gian lâu còn có thể để xuống được. Thi Vân Dạng thích mình là ngoài ý muốn, để nàng lâm vào một loại khó xử, nàng muốn sinh hoạt bình thường không xao động, mà Thi Vân Dạng chắc sẽ thành nguyên nhân khiến nàng sinh hoạt không ổn định, nàng không thích cuộc sống có quá mức lay động, Thi Vân Dạng nói nàng thực sự là người đặc biệt không thú vị, điểm này, ngay cả chính bản thân nàng cũng thừa nhận. Căn bản nàng và Thi Vân Dạng không phù hợp, Thi Vân Dạng muốn mỗi ngày đều trải qua đặc sắc, nàng lại muốn mỗi ngày thật bình thản, một cái trên trời, một cái dưới đất, dạng này không thể xứng đôi, giống như mang một đôi giày không đúng số, miễn cưỡng có thể đi được, nhưng là có thể đi được bao xa đây?
Sau nửa đêm Hứa Chiêu Đệ cũng không ngủ được, Thi Vân Dạng tựa hồ trở thành một khối cảm giác đè ép ở trong lòng nàng, nặng trĩu.
Mặc dù Hứa Chiêu Đệ cả đêm ngủ không ngon, nhưng là vẫn thức đúng thời gian cố định, rời khỏi giường chuẩn bị bận rộn. Ngày thường Thi Vân Dạng ngủ thẳng đến nắng cao ba sào, hôm nay lại thức sớm hơn thường ngày, khiến cho Hứa Chiêu Đệ không kịp chuẩn bị bữa sáng.
"Sao cô không ngủ nhiều thêm một chút?" Hứa Chiêu Đệ lên tiếng.
"Tôi cũng không phải là nhị thế tổ gì, đương nhiên là phải đi làm rồi." Thi Vân Dạng trả lời.
Khoan hãy nói, trong lòng Hứa Chiêu Đệ hình tượng của Thi Vân Dạng chính là không làm việc đàng hoàng, phú nhị đại chỉ biết vui đùa, bây giờ Thi Vân Dạng chững chạc nói phải đi làm, thật đúng là có chút ngoài ý muốn nho nhỏ.
"Bữa sáng, cô muốn ăn cái gì?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.
"Gì cũng được." Chỉ cần Hứa Chiêu Đệ làm, trên cơ bản là cái gì ăn cũng ngon, nên không quan trọng Hứa Chiêu Đệ có làm cái gì, ưu điểm lớn nhất của Hứa Chiêu Đệ chắc là tài nấu ăn thiên phú đi, làm cái gì ăn cũng ngon.
Hứa Chiêu Đệ liền đi đến phòng bếp, 20 phút sau đem ra một ly sữa bò, cùng một phần trứng rán cho Thi Vân Dạng.
Hứa Chiêu Đệ đem đồ ăn đưa cho Thi Vân Dạng xong, chuẩn bị quay về phòng bếp, liền bị Thi Vân Dạng gọi lại.
"Chị ngồi đi, ăn với tôi."Thi Vân Dạng không muốn ăn điểm tâm một mình, cô muốn Hứa Chiêu Đệ ngồi ăn với mình.
Hứa Chiêu Đệ cũng không có từ chối, kéo ghế ra, ngồi trước bàn ăn nhìn Thi Vân Dạng ăn, giờ phút này nàng lại có chút đem Thi Vân Dạng và Phương Phương chồng lên nhau, các nàng đôi khi là một người, có đôi khi cũng không phải một người.
Thi Vân Dạng ăn bữa sáng Hứa Chiêu Đệ làm, cảm thấy tâm tình xoắn xuýt buồn bực tối qua lúc này bị quét sạch sành sanh, cô không biết đồ ăn mang đến cảm giác thỏa mãn, hay là ở chung hài hòa như vậy thỏa mãn, nhưng giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy, nếu có thể sống như vậy hoài, cũng rất tốt, bình bình đạm đạm cũng không có cái gì không tốt.
"Hứa Chiêu Đệ, tôi nghĩ rồi, nếu chị không thích tôi cũng không sao, dù sao tôi thích chị cũng được rồi. Bất quá, không cho phép chị thích người khác, nếu như chị có thể thích người khác, nhất định phải là tôi." Thi Vân Dạng vẫn bá đạo như cũ, cô cảm thấy mình đã nhường nhịn đến hết mức rồi.
"Ò." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy, chỉ cần Thi Vân Dạng ở đây, nàng làm sao có tâm tư đi thích người khác đây?
"A, tôi xem như chị đồng ý." Thi Vân Dạng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ không từ chối, đó chính là đồng ý.
"Tôi..." Hứa Chiêu Đệ còn chưa mở miệng nói xong, liền bị Thi Vân Dạng cắt ngang.
"Tôi ăn xong rồi, đi làm đây, có chuyện gì chờ tôi quay về rồi nói." Thi Vân Dạng phát hiện mình có chút sợ hãi Hứa Chiêu Đệ lại lên tiếng từ chối, thế là lựa chọn trốn tránh khả năng bị từ chối.
Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng cầm túi vội vàng rời đi, lời muốn nói cũng không nói ra được, nàng phát hiện mình cũng càng ngày càng không nói lời từ chối được rồi, chẳng lẽ giống như trước đây, bị động tiếp nhận Thi Vân Dạng sao? Nhưng là một khi tiếp nhận, liền sẽ cắm rễ trong lòng nàng, bất tri bất giác lớn thành một mảng, Phương Phương rời đi, tâm liền trống rỗng thành một khối, mặc dù không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng mỗi lần nhớ đến vẫn sẽ cảm thấy thất lạc khó chịu. Phương Phương rời đi, là bất đắc dĩ, Thi Vân Dạng rời đi, đại khái chính là cô ngán, mình bị vứt bỏ, sẽ càng khổ sở hơn một chút đi. Hứa Chiêu Đệ nghĩ đến đây, liền thật sâu thở dài một hơi.