Mất - Minh Dã

Chương 82






Beta: Bing.
Chương 82:
Thi Vân Dạng bị Hứa Chiêu Đệ đả kích, lại gọi điện thoại cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư đã ngủ rồi, nửa đêm bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn thấy hiển thị tên Thi Vân Dạng, nội tâm kháng cự, nhưng vẫn không thể không nhận, nữ nhân lần đầu khốn khổ vì tình thật là phiền phức.
Không đến nửa giờ, Thi Vân Dạng lại đi đến nhà Tần Vãn Thư.
"Nói đi, cậu với Hứa Chiêu Đệ thế nào rồi?" Đợi Thi Vân Dạng tắm rửa ra xong Tần Vãn Thư để sách xuống hỏi.
"Cậu nói chị ta sao lại lắm chuyện như vậy, tôi đã cầu hòa rồi, thái độ vẫn thả nhấp như vậy, chị ta vẫn còn bất mãn nữa, cậu nói xem chị ta đến cuối cùng muốn như thế nào?" Thi Vân Dạng càng nói càng biểu hiện ra cảm giác ủy khuất.
"Chị ấy nói thế nào?" Tần Vãn Thư hỏi, hiện tại Thi Vân Dạng là đang tính toán được mất trong yêu đương, không để cô tùy tiện đạt được là đúng, nếu không vậy người này còn không biết trân qúy là cái gì.
"Chị ta hỏi tôi có phải là Phương Phương không, Phương Phương với tôi có gì khác nhau sao?" Thi Vân Dạng hỏi.
"Khác nhau khẳng định là có, chỉ là cậu không nguyện ý thừa nhận thôi, không nguyện ý chấp nhận mình là Phương Phương." Tần Vãn Thư một châm thấy máu nói.
"Lúc mất trí nhớ tôi vốn không phải là tôi, hiện tại mới là tôi chân thực mà..." Thi Vân Dạng cảm thấy Phương Phương nửa năm mất trí nhớ kia chỉ là một phần nhỏ của mình mà thôi.
"Nói vậy cũng không sai, nhưng là chị ấy nhận biết cậu hay thích cậu đều là lúc cậu mất trí nhớ, bây giờ cậu đối với chị ấy tất nhiên là lạ lẫm, lại thêm hành vi của cậu, bây giờ chị ấy không thích cậu cũng đúng thôi, cậu không thể ép buộc Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận cậu bây giờ nha!" Tần Vãn Thư phân tích cho Thi Vân Dạng nghe.
"Hiện tại tôi có chỗ nào không bằng lúc tôi mất trí nhớ chứ? Dựa vào cái gì chị ta có thể chấp nhận tôi không có gì lại còn vướng víu, mà không chấp nhận tôi là bạch phú mỹ có thể thay đổi được nhân sinh của chị ta chứ?" Thi Vân Dạng tự phụ, cảm thấy mình hiện tại so với Phương Phương là tốt hơn quá nhiều.
"Nếu cậu cũng nghĩ như vậy tôi cũng không có gì để nói. Một người có được hay không, tự mình nói tốt thì không được, người khác thấy tốt mới là tốt." Tần Vãn Thư cảm thấy nếu Thi Vân Dạng còn không thay đổi tư thái cao cao tại thượng, sợ là Hứa Chiêu Đệ cũng sẽ không quan tâm đến cô, ai đồng ý bưng một tiểu tổ tông về nhà chứ. Đương nhiên, nếu nhắm đến cái bạch phú mỹ của cô thì cũng có thể đi, nhưng Hứa Chiêu Đệ lại biểu hiện, nàng không thèm để ý cô trắng bao nhiêu, đẹp bao nhiêu, giàu bao nhiêu. (chơi chữ của bạch - phú - mỹ).
"Vậy cậu cảm thấy tôi không bằng cái người mất trí nhớ vướng víu kia sao?" Thi Vân Dạng hỏi Tần Vãn Thư.
"Lúc mất trí nhớ, cậu thế nào tôi không biết, nhưng nhìn cái video kia, vẫn có thể đoán ra được một ít, chí ít lúc mất trí nhớ cậu còn che chở cho chị ấy, xem chị ấy như người một nhà mà bảo. Coi như cậu mất trí nhớ cũng không phải là người tốt đẹp gì, nhưng chí ít cũng không làm cho người ta cảm thấy thời thời khắc khắc đều cao cao tại thượng. Hiện tại bây giờ tâm trí bình thường, lại ra vẻ không muốn bố thí tình cảm. Còn làm người ta nghĩ, tôi hiểu rõ sự chênh lệch đó, nhưng không cần cậu thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi là người trèo cao. Lại nói thêm, nếu loại bỏ các điều kiện bên ngoài, nói về tình cảm đơn thuần, cậu mới là người muốn trèo đến chị ấy." Tần Vãn Thư cảm thấy nếu không dội cho Thi Vân Dạng một chậu nước lạnh, đại khái Thi Vân Dạng vĩnh viễn cũng sẽ không thoát được cảm giác 'mình là người ưu việt' đâu.
"Nói đùa gì chứ, sao tôi lại là người trèo cao với chị ta được!" Thi Vân Dạng cảm thấy Tần Vãn Thư không phải là bạn chí cốt rồi, trong lòng cô hiện tại, khắp nơi đều là Tần Vãn Thư bất công, mình muốn nói xấu Tả Kinh Hoan không ra cái gì, mà bây giờ Tần Vãn Thư lại khen Hứa Chiêu Đệ lên tới trời, nói mình thành cặn bã, cảm giác Tần Vãn Thư hiện tại còn nghiêng về Hứa Chiêu Đệ hơn làm lòng Thi Vân Dạng giờ phút này không thể cân bằng nổi.
"Vậy cậu thật cảm thấy người tầm thường như vậy thực sự để cậu thích được sao?" Tần Vãn Thư tiếp tục hỏi ngược lại.
"Nếu như tôi không mất trí nhớ, tôi làm sao sẽ thích chị ta đây, cậu biết mất trí nhớ xong có cảm giác rất không an toàn, giống như chim non mới nở, theo bản năng sẽ tìm người nhờ cậy, đúng lúc là chị ta, tình cảm của tôi lúc đó chỉ giống như ở chung lâu dài, tình cảm sẽ tích lũy, trong lúc nhất thời khó mà dứt bỏ chứ bộ." Đây là cảm giác Thi Vân Dạng nghĩ về tình cảm của mình với Hứa Chiêu Đệ.
"Đương nhiên đây quả thật là một trong những nguyên nhân, nhưng là cậu cũng nói thời gian lâu dài, khó mà dứt bỏ, vậy Tần Đằng biết cậu lâu như vậy, tôi cũng có thấy cậu khó vứt bỏ nó đâu? Cảm giác người mình thích ưu tú không tốt sao, cũng không biết cậu khó chịu cái gì?" Tần Vãn Thư cũng khó trách Hứa Chiêu Đệ không muốn để ý đến cô, bản chất Thi Vân Dạng thực ra là không xấu, nàng nghĩ Hứa Chiêu Đệ cũng biết, chỉ là nói yêu đương với Thi Vân Dạng thực sự là quá cực khổ rồi.
"Tốt a, tốt a, cậu nói cái gì cũng được đi, vậy cậu nói xem, làm sao bây giờ?" Thi Vân Dạng bị nói đến mất mặt không nhịn được, cô thừa nhận Hứa Chiêu Đệ có ưu điểm, nhưng hiện tại Hứa Chiêu Đệ túm chết rồi, căn bản là chị ta không muốn phản ứng mình, mình đã cảm thấy chị ta dù có tốt, cũng không biết chỗ dùng.
"Thừa nhận chị ấy tốt, đem chị ấy đặt cùng vị trí với cậu, chị ấy thích Phương Phương, cậu liền đem tư thái của Phương Phương xuất hiện trước mặt chị ấy, để chị ấy từ từ tiếp nhận cậu hiện tại, cậu muốn lập tức để người ta tiếp nhận toàn bộ mình, thực sự là có chút ép buộc." Tần Vãn Thư thấy mình đã nói xong, cảm thấy vấn đề tình cảm của Thi Vân Dạng nên nhanh chóng giải quyết một chút đi, nếu không mình cũng mau già mất thôi, nàng nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ sáng luôn rồi, cứ thường xuyên bị Thi Vân Dạng quấy rầy như vậy, chắc mình không chịu được quá.
"Giả bộ làm Phương Phương cảm giác rất khó chịu a...." Thi Vân Dạng vẫn không bỏ xuống được thể diện, cảm thấy bây giờ mình giả thành Phương Phương, thực sự là có chút mất mặt.
"Trước kia cậu cũng có thể giả bộ mất trí nhớ, bây giờ lại giả mất trí nhớ lần nữa có gì khó khăn đâu, quen tay hay làm mà. Được rồi, nói đến như vậy thôi, tôi muốn đi ngủ." Tần Vãn Thư nói xong cũng xoay lưng về phía Thi Vân Dạng.
"Đại tiểu thư, nói thêm một chút nữa đi..." Thi Vân Dạng vẫn muốn nói chuyện với Tần Vãn Thư thêm một chút.
"Cái gì nên nói cũng nói rồi, cậu để cho tôi ngủ được không?" Tần Vãn Thư xin tha nói.
"Được rồi, cậu ngủ đi, để tôi tự suy nghĩ thêm..." Thi Vân Dạng cũng biết Tần Vãn Thư làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, không thích thức đêm, nên tạm thời tha cho nàng một lần.
Hi vọng Thi Vân Dạng mới biết yêu có thể nghĩ cho rõ ràng, Tần Vãn Thư suy nghĩ một câu cuối cùng trước khi ngủ.