Mắt Mèo

Chương 50




Ngoài trời mưa âm u khiến Vũ Nhi cảm thấy buồn ngủ.

Cô dự định tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần ở nhà hoàn thành nốt công việc Hứa Văn Minh giao cho cô, nhưng bây giờ cô chẳng có chút tâm trạng nào cả, tất cả mọi câu tứ đều biến thành nước mưa, cuối cùng hóa thành một đám mực đen.

Giờ đây, cô đang bước vào thư phòng.Vừa bước vào phòng, cô liền để ý và ngoái đầu lại nhìn máy camera ở góc tường.

Hôm qua cô bảo Đồng Niên kiểm tra máy quay tối hôm đó, xem trong phòng này có phải là đã từng xuất hiện ánh nến hay những hiện tượng khả nghi khác không, nhưng Đồng Niên lại bảo với cô là chẳng có gì cả, trong bộ nhớ của máy quay chẳng ghi lại gì chỉ có màn đêm đen dài dằng dặc.Vũ Nhi đến bên cửa sổ thư phòng, đóng cửa sổ lại, giọt nước mưa gõ vào cửa kính, phát ra âm thanh trong trẻo nhịp nhàng.

Cô rút từ trong tủ sách ra một cuốn sách được xuất bản từ những năm 80 – “Những cuộc điều tra của quan Địch – Tứ tất binh”

bởi cô thường nghe nói ngồi vào bàn bên cửa sổ nghe mưa rơi và đọc sách là một điều vô cùng thú vị.Quả nhiên, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gần như là đang đệm nhạc cho cô, hòa cùng với tiếng giở sách.

Vũ Nhi bỗng cảm thấy giữa các trang sách tỏa ra mùi vị kỳ quái, cô biết trong các cuốn sách cũ đều có mùi, nhưng chắc chắn không phải mùi cô đang ngửi thấy.Cô dần dần cảm thấy căng thẳng, thế nhưng những câu chữ của Robert Hans ven Gulik lại khiến cô bình tĩnh trở lại, từ từ cuốn vào những vụ án ly kỳ thời Võ Tắc Thiên.Nửa ngày đã trôi qua, mưa vẫn rơi, khi Vũ Nhi giở đến mấy trang cuối sách, đọc đến chỗ Địch Nhân Kiệt lật tẩy linh hồn bỉ ổi âm mưu giết vợ của Đằng huyện lệnh, bỗng từ trang cuối cùng của cuốn sách rơi ra một tấm ảnh.Vũ Nhi nhìn tấm ảnh trắng đen kẹp trong cuốn sách, bỗng ngẩn người, bởi vì trong bức ảnh chính là khuôn mặt của Vũ Nhi.Đây là một tấm ảnh chụp trong phòng, không nhìn rõ bối cảnh, khuôn mặt cô trong ảnh không nhìn rõ vào ống kính, mà hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn bầu trời.Vũ Nhi nhìn khuôn mặt mình trong ảnh, lần đầu tiên cô phát hiện ra, không ngờ ánh mắt mình lại đẹp thê lương đến thế.

Đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ của duy mỹ và u buồn, có lẽ còn ẩn dấu thứ gì đó thần bí.

Trong mắt cô ẩn dấu điều gì? Chính Vũ Nhi cũng không nói rõ được.Cô ngửi thấy mùi mục nát tỏa ra từ tấm ảnh, giống như mùi của cuốn sách này, bên góc còn hơi quăn lại.Nhưng, Vũ Nhi không nhớ nổi mình đã chụp bức ảnh này.

Cô nghĩ, có thể là Đồng Niên đã chụp lén, cô biết Đồng Niên có một máy ảnh kiểu cũ, loại máy gập, lúc chụp ảnh, mắt phải nhìn từ trên xuống dưới, ảnh chụp ra đều có màu sắc và phong cách kiểu này.Vũ Nhi cầm lấy tấm ảnh chạy lên căn phòng ở tầng ba, Đồng Niên đang ngồi trong phòng xem ti vi, sáng hôm nay anh đã chuyển cả ti vi và vi tính trong phòng ngủ tầng hai lên đây.“Đồng Niên, anh chụp lén bức ảnh này phải không?”

Đồng Niên cầm lấy bức ảnh từ trong tay Vũ Nhi, ngay lập tức, mặt anh lộ ra thứ cảm xúc rất đặc biệt, rõ ràng anh tỏ ra hơi sợ hãi, sau đó ngẩng đầu nhìn Vũ Nhi chằm chằm, nhưng lại không nói gì.“Anh trả lời đi chứ.”

Đồng Niên vẫn nhìn bức ảnh, trong mắt anh dường như ẩn dấu điều gì.“Anh im lặng là ngầm thừa nhận phải không?”

Vũ Nhi lấy lại tấm ảnh trong tay Đồng Niên, sau đó rời khỏi phòng, chợt cô đưa tay sờ vào viên đá mắt mèo trên ngực mình.