Mật Máu Cố Yêu

Chương 23: Nhớ bạn trai




Tranh Phù phát hiện Hạ Lan Thấm rõ ràng không còn vẻ buồn bực không vui như trước kia nữa, trên mặt bắt đầu mang theo nụ cười nhẹ tự nhiên.

Có lẽ là do công lao của cô ngày ấy kéo cô nhỏ đến công ty của Triệu Hành Uy, lại còn cường điệu thân phận của cô nhỏ, trả lại cho Từ Hi một gây. Càng nghĩ càng cảm giác mình vĩ đại, Tranh Phù lại một lần nữa lặng lẽ tự bội phục mình.

Hai ngày nghỉ lễ, Tranh Phù cuối cùng cũng có thể tìm được mấy người bạn cùng cô ra ngoài chơi. Có mỗi Hà Nghị lại đi công tác đi, cô phát hiện từ khi anh bắt đầu thực tập thì cứ bị công ty phái đi công tác. Hà Nghị cũng từng nói với cô, bởi vì anh là người mới nên công ty mới làm vậy để anh có thể tôi luyện.

Tuy nhiên Tranh Phù lại không cảm thấy như thế, cô nghĩ nhất định là công nhân viên kỳ cựu cũng không muốn đi ra ngoài nên mới áp bức người mới. Tuy nhiên theo như lời Hà Nghị lại chính là tôi luyện người mới.

Vốn cũng định gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài, nhưng Tranh Phù lại bị Hạ Lan Thấm bảo ở nhà, nguyên nhân là khó có lúc Triệu Hành Uy có hai ngày nghỉ lễ, không đến công ty. Dượng không đi công ty, cho nên cô cũng không thể ra ngoài chơi.

Cô rất muốn hỏi cô nhỏ, đây rốt cuộc là cái đạo lí gì?

Tuy nhiên, cô không thể hỏi được rồi, chỉ có thể lặng lẽ oán trách ở trong lòng. Triệu Hành Uy lúc nào cũng làm việc điên cuồng, sao tuần này đột nhiên nổi điên, không đi làm.

Chẳng lẽ, công ty sắp phá sản?

Nhưng, trên TV mới tuyên bố tuyên truyền sản phẩm mới, cô lập tức bác bỏ khả năng này.

“Sắp tháng mười rồi, rất nhiều cặp tình nhân chuẩn bị kết hôn.” Tranh Phù nhìn tạp chí áo cưới không khỏi cảm thán, “Thật lãng mạn, áo cưới trắng như tuyết, cử hành hôn lễ, một đôi tân nhân bước vào lễ đường.”

Không biết lúc cô kết hôn sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ, cô có thể tưởng tượng nếu Hà Nghị biết thân phận của cô nhất định sẽ giật mình. Cô đã có thể lường trước khuôn mặt kinh ngạc của anh ấy, còn bộ dạng thì không biết làm sao. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng, sau khi kết hôn cô nhất định sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.

Nghĩ đến đây, Tranh Phù bắt đầu cười ha ha.

Cô đột nhiên cười làm Triệu Hành Uy, Hồ Địa Hưng cùng Hạ Lan Thấm ngồi bên cạnh chẳng hiểu làm sao, khi ba người nhìn lại chỉ thấy Tranh Phù đang cười ngây ngô.

“Tranh Phù, cháu có chuyện gì vậy? Không phải là nóng đầu chứ?”

Hạ Lan Thấm đưa tay phủ lên trán Tranh Phù, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, lại thì thào tự nói cô không sốt thế sao mà bắt đầu cười ngây ngô.

“Cô, cháu không sao, cháu chỉ buồn cười một chuyện thôi.”

Tranh Phù kéo xuống tay cô nhỏ xuống, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, mới ý thức tới bản thân mình có vẻ như vừa làm chuyện gì kì lạ.

Nhìn ánh mắt lo lắng của cô nhỏ, cùng ánh mắt thăm dò của dượng và Hồ Địa Hưng, Tranh Phù có chút xấu hổ buông tạp chí xuống.

“Cháu thật sự không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

Cô cứ luôn miệng cam đoan mới khiến Hạ Lan Thấm yên tâm, đột nhiên cô ta nhìn thấy tạp chí lật đến trang quảng cáo áo cưới, lại đột nhiên nhớ tới những lời lẩm bẩm vừa rồi của Tranh Phù, bởi vì ngồi gần đó nên chỉ có cô ta nghe thấy toàn bộ.

“Tranh Phù, có phải cháu muốn kết hôn không?”

Một câu nói vô tình của Hạ Lan Thấm lại giống như quả bom, làm tất cả mọi người khiếp sợ.

Đặc biệt là Triệu Hành Uy, đột nhiên như bị cái gì đâm vào, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Tranh Phù. Nhưng như ý thức được hành vi quá kì quái của mình, anh lại cảm thấy đầy nghi hoặc.

“Theo xu hướng bây giờ, những cô gái nhỏ như cháu chắc là đều yêu đương rồi?”

Hồ Địa Hưng cũng rất hứng thú nhìn Tranh Phù, rất khó tưởng tượng cô sẽ thích nam sinh như thế nào. Cùng như Triệu Hành Uy, anh ta nhìn ra được Tranh Phù dùng tuổi tác của bản thân để che dấu sự thành thục.

Một đối mặt với vấn đề này, Tranh Phù lập tức mất đi lớp bảo vệ của tuổi tác. Gò má ửng đỏ tiết lộ sự ngượng ngùng của cô, cũng khiến ba con người từng trải nhận ra được quả nhiên cô có bạn trai.

“Ai nha, cô nhỏ làm chi đột nhiên nói cái này. Có cô bé nào không khát khao một hôn lễ thuộc về riêng mình, chẳng lẽ ở tuổi con cô không nghĩ tới chuyện này?”

Để lảng tránh đề tài này, Tranh Phù lập tức chỉ mũi nhọn vào Hạ Lan Thấm.

“Quả thật, khi đó cô cũng có khát khao. Nhưng mà Tranh Phù, cháu nói một chút xem nam sinh cháu thích có dáng vẻ thế nào?”

Ai biết Hạ Lan Thấm hoàn toàn không bị quỷ kế của Tranh Phù mê hoặc, không chỉ hào phóng thừa nhận, thậm chí còn hỏi tới. Ngay cả Hồ Địa Hưng cũng phụ họa, khiến Tranh Phù càng thêm đỏ mặt.

Có lẽ do tâm lý áy náy với Tranh Phù, Hạ Lan Thấm cố ý biểu hiện càng giống một người cô ruột. Thậm chí cô ta cảm thấy, nếu Tranh Phù thật sự có người trong lòng, sau này cô ta nhất định phải hết sức giúp đỡ bọn họ.

“Không phải, không phải là nam sinh!”

Từ nhỏ da mặt của Tranh Phù cũng khá dày nhưng bây giờ cũng không chống lại nổi kiểu công kích thế này, mặt cô đã đỏ hồng. 

“Nam sinh có thể làm cháu thích chắc chắn không tầm thường, tin rằng nhất định có chỗ hơn người chứ?”

Hồ Địa Hưng cũng gia nhập hàng ngũ ép hỏi, thực ra anh ta cũng hi vọng cô bé đáng yêu thích cười này có thể tìm được người trong lòng, ngàn vạn không nên bị bóng ma trước đây ảnh hưởng. Thân là bác sĩ tâm lí, anh ta đã gặp nhiều trường hợp kiểu này.

Vừa nghĩ đến Hà Nghị, Tranh Phù không tìm ra được bất kì chỗ nào hơn người, nên chỉ có thể cười nhạt.

“Anh ấy? Làm gì có chỗ nào hơn người đâu, có thể tìm ra ưu điểm đã coi là không tệ. Lúc trước nếu không phải anh ấy bám riết theo đuổi không tha, thì cháu thèm vào!”

Tuy ngoài miệng Tranh Phù nói thế, nhưng nghe ra lại cực kì ngọt ngào. Nhớ năm đó, để theo đuổi cô Hà Nghị dùng mọi cách, những cách theo đuổi con gái có thể nghĩ ra được anh đều làm. Có lần bắn pháo hoa, xem chút còn tự làm mình bị bỏng.

“Ai nha, không nói đến anh ấy nữa, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”

Thật sự là không chịu nổi đề tài buồn nôn như thế, Tranh Phù xin tha nhìn ba vị đại nhân. Huống hồ hiện tại cha mẹ cô còn chưa biết đến sự tồn tại của Hà Nghị, tạm thời cô không muốn nói nhiều.

Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng nhìn ra vẻ xấu hổ của Tranh Phù, cũng không hỏi tiếp nữa, đề tài lại bắt đầu chuyển đến áo cưới. Tranh Phù thích kiểu áo cưới phức tạp, tốt nhất là có một cái đuôi váy thật dài. Thậm chí cô đã dự tính hôn lễ của mình, hi vọng có thể tổ chức thảm cỏ và được trang trí thật nhiều hoa tươi.

“Cô ơi, hon lễ của cô vừa dượng năm đó có nhiều hoa tươi không? Năm đó cô có giữ lại áo cưới để làm kỉ niệm không? Cháu từng nhìn thấy áo cưới của mẹ, rất đẹp nha,  mẹ còn nói, đây là thời khắc xinh đẹp và vui vẻ nhất của một người phụ nữ.”

Lời của cô làm Hạ Lan Thấm cảm thấy đau đớn, ánh mắt có chút u oán nhìn về 

một bên mặt không chút thay đổi của chồng mình.

Cô ta biết Tranh Phù không cố ý, theo những lời vừa rồi của con bé, con bé yêu đương với bạn trai ngọt ngào thế nào, cũng chưa từng phải chứng kiến thất bại trong hôn nhân, đối với Tranh Phù mà nói tất cả những điều này đều tốt đẹp.

Bất tri bất giác Tranh Phù nhìn thấy vẻ đau xót trên mặt cô nhỏ, và bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Quan hệ của cô nhỏ và dượng bất hòa, tự nhiên buổi hôn lễ kia đối với bọn họ không có khả năng tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc. Hiện tại cô hỏi như thế không phải là rạch vết sẹo kia ra sao?

Nhưng cô vẫn không cách nào hiểu được, vì sao dượng lại chán ghét cô nhỏ như thế?

Cô mơ hồ đoán ra chuyện mà cô nhỏ làm sai, nếu suy nghĩ sâu xa một chút, kỳ thực chuyện này cũng chẳng có tổn thất gì với đàn ông mà?

Loại chuyện này, từ đầu tới cuối chỉ có nhà gái là thua thiệt.

Không khí yên lặng duy trì mãi cho đến khi điện thoại vang lên, nghe thấy giọng nói hiền lành từ bên kia ông nghe truyền đến khiên Tranh Phù đặc biệt vui vẻ.

Đã rất lâu không gặp ông bà, cô xúc động đến nỗi chỉ muốn bay ngay đến Thụy Sĩ. Nhưng vừa nghĩ đến mình mới làm phẫu thuật một thời gian, còn có tình huống hiện tại, cô chỉ có thể không ngừng cam đoan với ông bà qua một thời gian ngắn nhất định sẽ đến thăm hai người.

Từ đầu đến cuối Triệu Hành Uy không mở miệng nói chuyện nữa, trừ cúi đầu trầm tư thì lại đăm chiêu nhìn Tranh Phù, nhưng vẫn chưa nhận ra được điều gì.