Dọc đường đi Tranh Phù không ngừng nhìn hai vị đại nhân bên cạnh, cô nhìn thấy mặt Hạ Lan Thấm có vẻ như hơi ửng đỏ, mà Triệu Hành Uy cũng không có biểu tình chán ghét, 2 người bọn họ giờ phút này chỉ cách nhau có mấy mm, đi vài bước là có thể chạm vào nhau. Xu thế phát triển này thật sự khiến cô rất hài lòng, không khỏi bắt đầu suy xét xem không cần tiếp tục đi cùng cô nhỏ nữa.
“Đến đây.”
Câu nói của Triệu Hành Uy phá vỡ sự xuất thần của Tranh Phù, lúc này cô mới phát hiện đã đứng trước cửa phòng thiết kế.
Cửa mở ra, có vẻ như tất cả mọi người bên trong đều kinh ngạc nhìn đến lão tổng đã đến, lập tức dừng toàn bộ công việc trong tay, ân cần thăm hỏi. Tranh Phù ở phía sau tò mò đánh giá bốn phía, khắp nơi đều là bản vẽ và mô hình, tuy có vẻ lộn xộn nhưng cũng ra dáng phòng thiết kế.
Lúc Tranh Phù đánh giá bốn phía, mọi người cũng tò mò nhìn cô. Hạ Lan Thấm dù không tới công ty, nhưng bọn họ thường xuyên thấy cô ta trên TV ở các buổi xã giao, mà Hạ gia chưa bao giờ chính thức giới thiệu Tranh Phù với bên ngoài nên đối với bọn họ chỉ là người xa lạ.
“Chào mọi người, tôi tên Hạ Tranh Phù, là cháu gái của họ.”
Tranh Phù phát hiện tất cả mọi người đều tò mò nhìn mình, cô không sợ hãi mà lập tức tự giới thiệu. Vừa nói vừa chỉ dượng bên cạnh, đồng thời cũng kéo cô nhỏ đến bên cạnh.
“Mọi người tiếp tục công việc đi.”
Triệu Hành Uy không phản bác, xem như chấp nhận thân phận Tranh Phù, điều này cũng làm nhà thiết kế làm ở Thiên Long nhiều năm càng thêm tò mò về thân phận Tranh Phù. Bọn họ coi như là nhân viên kỳ cựu, nhưng chưa từng nghe nói lão tổng có cô cháu gái như thế, chứ đừng nói chi là công khai mang cô đến phòng thiết kế.
Không phải tất cả những người ở phòng thiết kế đều có thể đến phòng trưng bày bảy, những nhà thiết kế ở trong này gần như đều là người thiết kế trang sức giỏi nhất cả nước, đồng thời cũng là nhà thiết kế trung thành nhất của Thiên Long, chuyên thiết kế theo phong cách kinh điển, đặc biệt chỉ có một số ít ngày lễ trọng đại và ngày kỷ niệm là được trưng bày toàn bộ những mẫu thiết kế đá quý của bọn họ.
Toàn bộ nhà thiết kế ở trong này tuyệt đối sẽ không có khả năng đi ăn máng khác, mà đều kính dâng cả đời cho công ty. Trong phòng thiết kế chồng chất bản vẽ không chỉ là sản phẩm mới, còn có rất nhiều thiết kế của năm vừa rồi, mỗi một bản vẽ đều là cơ mật mà những công ty khác nhòm ngó.
Trong Thiên Long, phòng thiết kế cao cấp của bọn họ đặt cách xa phòng thiết kế bình thường ở lầu 10.
Cô gái này rốt cuộc có thân phận thế nào mà có thể khiến lão tổng đích thân dẫn đến đây?
Giờ phút này Tranh Phù tò mò sờ sờ đông nhìn tây, những người khác cũng chẳng còn tâm trí làm việc, tất cả đều len lén nhìn bọn họ.
Tranh Phù cũng không biết suy nghĩ trong lòng họ, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở việc tham quan. Nhìn bọn họ bận rộn với những bản vẽ, hoặc xoá xóa sửa sửa, cuối cùng cô cũng có thể đích thân tham dự vào không khí thiết kế này.
Nhìn cả phòng cô lại thấy hơi buồn, cô nghĩ một ngày nào đó mình cũng có thể có dáng vẻ của một nhà thiết kế như thế này. Chỉ tiếc năm đó cô từ bỏ giấc mơ thiết kế đá quý lựa chọn quản lý doanh nghiệp, nên chưa bao giờ được dạy dỗ chuyên nghiệp, cô có thể tự do lựa chọn nhưng không có khả năng thiết kế.
Cô đưa tay lên chạm vào sợi lắc tay bằng thạch anh tím với những mắt xích hoàng kim xen lẫn với bạch kim. Sợi lắc tay của cô hoàn toàn không thể sánh với những thiết kế chuyên nghiệp ở đây. Cô rụt tay lại phía sau, không ngừng an ủi mình, cuối cùng cũng khiến nụ cười trở lại trên mặt.
Lực chú ý của Hạ Lan Thấm đều ở trên người Triệu Hành Uy nên không chú ý tới vẻ mất mát thoáng qua trên mặt Tranh Phù, nhưng cảnh này lại bị Triệu Hành Uy thu hết vào trong mắt. Động tác hơi co tay lại của cô cũng không thoát được khỏi mắt anh, nhìn chiếc vòng sáng bóng trên cổ tay cô khiến anh có vẻ như nhận ra được điều gì.
Đột nhiên anh rút trong tập thiết kế ra một bản vẽ chưa hoàn thành đi đến trước mặt Tranh Phù, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của cô.
“Cháu cảm thấy thiết kế này thế nào?”
Không chỉ Tranh Phù, mà tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bọn họ. Bản vẽ kia còn chưa hoàn thành, là sản phẩm mới chuẩn bị cho quý cuối cùng.
Tranh Phù dời mắt đến bản vẽ, đây rõ ràng là một bộ trang sức. Bản thiết kế gồm vòng cổ, khuyên tai cùng lắc tay, còn một vài chi tiết chưa sửa xong. Dùng ngọc và thủy tinh, kết hợp với màu tìm chủ đạo của năm nay, nhìn có vẻ như rất lãng mạn.
Nàng không biết mình có tư cách đánh giá hay không, dù sao cô cũng chưa được dạy dỗ chuyên nghiệp, nhưng trời sinh có khiếu thẩm mỹ nên cô muốn đưa ra ý kiến của mình.
“Rất đẹp, đặc biệt tháng mười chính là mùa kết hôn, sắc thái lãng mạn như thế nhất định có thể giữ được ánh mắt người xem. Nhưng, có lẽ mắt cháu không đủ chuyên nghiệp, ngọc này phối hợp thủy tinh thật sự có được không? Dùng loại ngọc tốt nhất phối hợp thủy tinh tốt nhất thì quả thật quá xa xỉ. Nếu hướng đến tầng lớp cao cấp thì hẳn là họ sẽ không chấp nhận vì không phải thiết kế theo phong cách truyền thồng. Nếu là nhằm vào trung lưu, bọn họ cũng không thể chấp nhận được mức giá quá cao. Huống hồ ngọc cùng thạch anh tím nhìn qua đều có vẻ hơi lạnh, chắc chỉ thích hợp cho những cặp đôi đang yêu.”
Ý kiến của Tranh Phù lập tức đâm trúng trọng tâm, nàng vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, thực sự không biết bộ trang sức này được dời đến ra mắt vào tháng mười sắp tới vì đấy là mùa kết hôn.
“Vậy cháu có ý kiến gì?”
Toàn bộ nhà thiết kế ở đây đều muốn lên tiếng phản bác lại những lời của Tranh Phù, nhưng lại ngại lão tổng đang ở đây nên chỉ có thể nuốt vào bụng. Nghe thấy lão tổng đề nghị Tranh Phù đưa ra ý kiến, thật ra họ cũng muốn nghe xem Tranh Phù có đề nghị gì tốt hơn.
“Cháu cảm thấy hoàng kim phối với thạch anh tím không sai, cũng là để đón năm mới theo tục lệ truyền thống. Hoàng kim quý khí hơn nữa thạch anh tím lãng mạn, có thể thỏa mãn mọi người nhu cầu. Nếu hướng đến tầng lớp thượng lưu, có thể chọn thủy tinh tinh khiết nhất kết hợp với vàng ròng, thiết kế theo kiểu truyền thống, mang màu sắc rực rỡ để thể hiện giá trị cao. Nếu hướng đến tầng lớp trung lưu, có thể chọn thủy tinh có giá trị thấp hơn một chút thậm chí là thủy tinh gia công, xóa những chi tiết phiền phức và giữ lại khung cơ bản nhất, như thế sẽ có giá cả thích hợp.”
Tranh Phù đưa ra đề nghị hoàn toàn dựa vào tình yêu nồng nhiệt với đá quý, và cũng suy xét đến bất đồng với đám người tự nhận mình có năng lực, căn bản không dựa thiết kế chuyên nghiệp gì cả. Chờ cô nói xong hết, mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, cũng ý thức được sự can đảm của mình.
“À… Cháu chỉ nói bừa thôi.” Tranh Phù nhét bản vẽ vào tay Triệu Hành Uy, “Tốt lắm, cháu cũng tham quan xong rồi, ngại quá vì đã quấy rầy mọi người. Mấy lời vừa rồi mọi người chớ để trong lòng, mọi người mới là những nhà thiết kế chuyên nghiệp, không cần để ý đến những lời vọng ngôn của cháu.”
Triệu Hành Uy cũng không nói gì, giao bản vẽ cho một bên nhà thiết kế.
Không phải không thừa nhận, Tranh Phù mặc dù không được dạy dỗ chuyên nghiệp, nhưng chính vì thế mới có sáng kiến kinh người. Không cần anh nói rõ, tin rằng mấy nhà thiết kế sẽ biết phải sửa lại thế nào. Những lời cô nói về thiết kế dành cho tầng lớp thượng lưu chỉ cần thay đổi một chút là đượcVừa rồi nàng theo như lời mặt hướng cao đoan có thể cho bọn họ một lần nữa thay đổi một chút là có thể, còn tầng lớp trung lưu có thể giao cho nhà thiết kế lầu mười.
Tranh Phù hoàn toàn không biết ý kiến của mình đã được tiếp thu, cô kéo Hạ Lan Thấm rời khỏi phòng thiết kế khiến cô xấu hổ. Cô cảm giác mình quá lớn mật, lại dám khoe khoang trước mặt một đám nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Có lẽ vì mất mặt, Tranh Phù và Hạ Lan Thấm cũng không ở lại lâu, vừa vặn Triệu Hành Uy có hội nghị. Đến nỗi Hạ Lan Thấm tự nhiên không dám nhiều lời, có thể vào công ty đã khiến cô ta cực kỳ thỏa mãn.