Mật Máu Cố Yêu

Chương 20: Đấu trí tiểu tam




Tranh Phù phát hiện bị thương cũng có chỗ tốt, tỷ như cô nhỏ càng thêm yêu thương cô, lại tỷ như dượng càng ngày càng dung túng cô.

Nhàn nhã dùng tay trái cầm một miếng dưa hấu lên ăn, vừa dùng ngón chân lật giở tạp chí, giờ phút này Tranh Phù vô cùng thích cuộc sống kiểu này.

Lúc một cô giúp việc đưa nước ép dưa hấu tới, Tranh Phù bĩu bĩu môi, lập tức tự mình đưa nước dưa hấu đến miệng. Còn chân cô vẫn vểnh lên, tiếp tục giở tạp chí.

Trên cơ bản cánh tay cô qua một tuần tĩnh dưỡng đã không còn đau đớn gì nữa.

Cuộc sống của cô trôi qua còn rất nhàn nhã.

Cơm tới há mồm, áo đến vươn tay, được miễn lao động mà tự do sai bảo. Thỉng thoảng nhiên còn khiến dượng Triệu Hành Uy tự mình phục vụ, cô có cảm giác mình như là Thổ hoàng đế.

“Ha ha ha, đến đây, nhóc con, đây là đại gia thưởng của em. Sau này hầu hạ tốt, đại tất có thưởng.”

Tranh Phù cầm lên một trái vải đưa cho cô hầu gái với đưa nước ep cho mình, điều này làm Hồ Địa Hưng đang ngồi bên cạnh uống nước, liền phun hết ra ngoài, còn Hạ Lan Thấm phải đưa tay đỡ lấy cái cằm đang chuẩn bị rớt xuống.

Cô hầu gái cực kỳ kinh ngạc nhận lấy trái vải, còn ngốc nghếch trả lời một câu đa tạ đã ban thưởng, làm cho Hồ Địa Hưng xém chút lăn luôn xuống khỏi ghế sofa.

“Nhà mấy người…còn hơn cả Thổ hoàng đế?”

Hồ Địa Hưng máy móc quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Thấm, anh ta quá kinh ngạc không biết nên dùng cách gì để thể hiện tâm tình của mình giờ phút này.

“Cái gì mà Thổ hoàng đế, người ta mới không phải đâu.”

Không đợi Hạ Lan Thấm mở miệng, Tranh Phù đã quay lại phản bác, tuy nhiên lại không lên một câu.

“Cháu chỉ là địa chủ thôi, hai cái này khác nhau đó.”

Lời của cô lại làm cho Hồ Địa Hưng và Hạ Lan Thấm dại ra hồi lâu, cuối cùng trong tiếng cười vui vẻ của Tranh Phù, họ phát hiện mình lại bị đùa bỡn!

Nhưng bọn họ đành chịu, muốn nói vài câu nặng lời thì sẽ thấy cô mở to hai mắt đáng thương tội nghiệp nhìn mình, thế là những gì muốn nói liền tan biến hết. Muốn gõ đầu cô nhìn xem bên trong có cái gì, cô lại hít hít mũi, cong miệng bộ dạng vô tội, cuối cùng chỉ có thể xoa đầu cô.

Đột nhiên, Tranh Phù lại chú ý trên một bản tin hấp dẫn trong tạp chí. Nhưng còn chưa chờ Hồ Địa Hưng cùng Hạ Lan Thấm để ý, cô đã lật đến tờ thứ hai. Biểu tình đùa giai đã thành bình tĩnh, còn chưa chờ Hạ Lan Thấm nghi ngờ lên tiếng hỏi, cô đã nói trước.

“Cô, cháu muốn đến công ty của dượng. Lần trước dượng đáp ứng cháu có thể đến tham quan phòng thiết kế đá quý bất cứ lúc nào.”

Tranh Phù đột nhiên bỏ tạp chí qua một bên chờ đợi nhìn Hạ Lan Thấm, vốn Hạ Lan Thấm bận tâm đến cánh tay bị thương của cô mà muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tranh Phù vẫn đành gật đầu.

Hạ Lan Thấm cùng Tranh Phù ra cửa, còn Hồ Địa Hưng chuẩn bị đến phòng khám của mình một chuyến, vì vậy mỗi người đi một ngả, đều tự ngồi trên từng xe rời đi.

Lúc này Tranh Phù không cho Hạ Lan Thấm gọi điện thoại cho Triệu Hành Uy, mà trực tiếp chạy đến đại sảnh, vỗ tay một cái thật mạnh, rồi mới lớn tiếng kiêu ngạo nói muốn tìm chủ tịch của bọn họ.

Chuyện của một tuần trước toàn bộ người của công ty cũng biết, nhìn Hạ Lan Thấm và Tranh Phù tay vẫn còn quấn băng, tiếp tân không dám chậm trễ, lập tức trực tiếp xin chỉ thị của Triệu Hành Uy.

Tranh Phù lắc lắc bàn tay trái tê rần vì cô không kịp giảm bớt sức mà lập tức dùng tay đập quá mạnh. Ngàn vạn đừng tay phải còn chưa khỏe, tay trái cũng tàn phế, thế thì cô thật sự thành phế nhân!

Hạ Lan Thấm cùng Tranh Phù lập được mời lên lầu, lúc này đây đến tầng cao nhất Tranh Phù thấy Triệu Hành Uy tự mình ra đón hai người. Còn cái cô Từ Hi kia hiển nhiên không còn kiêu ngạo như lần trước nữa, mà im lặng đứng ở một bên. 

Nhưng, rốt cuộc là cô ta thật sự không kiêu ngạo nữa, hay chỉ vì Triệu Hành Uy đang ở đây?

“Oa, cô nhìn xem, dì xấu xí kia vẫn còn ở đây!”

Tranh Phù cố ý giật mình kêu to, còn không ngừng liếc về phía Từ Hi.

“A, cháu chào dượng, cháu đến tham quan phòng thiết kế đá quý!”

Lúc cô nhìn đến Triệu Hành Uy thì lập tức dùng tay trái làm tư thế cúi chào không có chút tiêu chuẩn nào.

Từ Hi giận mà không dám nói gì, có Triệu Hành Uy ở đây cô ta không dám phát tác, tuy Triệu Hành Uy không truy cứu tiếp chuyện ngày đó nữa, nhưng rõ ràng cô ta cảm giác được mấy ngày gần đây anh rất lạnh lùng.

“Không hảo hảo ở nhà dưỡng thương, còn không sợ lại bị đau nữa à.”

Tuy Triệu Hành Uy nói thế, nhưng vẫn đi tới trước mặt cô và Hạ Lan Thấm. Hạ Lan Thấm vẫn có chút nhát gan, tuy rằng muốn nói chuyện với chồng nhưng lại có vẻ ngại ngùng.

“Báo cáo dượng, nếu cháu tiếp tục ở nhà dưỡng thương, dượng sẽ nhìn thấy thêm một người máy.”

Tranh Phù nghịch ngợm hay nói giỡn như trước, Triệu Hành Uy không hỏi cũng biết, mọi chuyện trong nhà quản gia mỗi ngày đều báo cáo với anh. Mấy ngày nay Tranh Phù ở nhà rảnh rỗi nhàm chán nên làm cho tất cả mọi người dở khóc dở cười.

“Đi thôi, không phải cháu nói muốn xem phòng thiết kế đá quý sao.”

“Chủ tịch, buổi chiều ngài còn có một hội nghị.”

Từ Hi thấy Triệu Hành Uy chuẩn bị rời đi, lập tức lên tiếng ngăn cản. Cô ta không lường trước được cô gái nhỏ này lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, nếu tiếp tục kéo dài, Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm thật sự có thể tái lại, còn cô ta sẽ không có địa vị gì.

Triệu Hành Uy dừng bước, lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Hi.

“Oa, dượng, thư ký của dượng thật lợi hại nga, dám nhắc nhở cấp trên nên làm gì. Bội phục bội phục.”

Tranh Phù cố ý nhấn mạnh hai chữ nhắc nhở, trên mặt còn làm vẻ kinh ngạc.

“Tranh Phù…”

Hạ Lan Thấm lập tức kéo kéo Tranh Phù, cô ta cảm thấy Tranh Phù đã bị dung túng hơi quá.

Hiển nhiên Triệu Hành Uy cũng không có để ý đến câu nói mang ý mỉa mai của Tranh Phù, ánh mắt sắc bén bắn về phía Từ Hi.

“Dùng năng lực làm cho tốt việc của cô đi.”

Bỏ lại những lời này, Triệu Hành Uy đưa Tranh Phù cùng Hạ Lan Thấm rời đi.

Một câu nói lạnh lùng làm khuôn mặt Từ Hi trắng bệch, cô ta biết Triệu Hành Uy đã sẽ không cần cô ta nữa.

Cô phát hiện có lẽ mình đã nhìn lầm một chuyện, người Triệu Hành Uy để ý cho tới bây giờ đều không phải là Hạ Lan Thấm, mà là cháu gái của anh!

Không được! Cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp khiến Triệu Hành Uy ở bên cô ta một lần nữa!

Vì địa vị không dễ có được, cô ta có thể vứt bỏ tự tôn, nếu anh thật sự để ý đến cô cháu gái nhỏ kia như vậy, cô ta có thể đi lấy lòng cô bé.

Dù sao lòng tự trọng không đủ để biến thành cơm ăn, nhưng mất đi địa vị hiện thời, cô ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng!