Ngón tay trắng nõn nà túm chặt lấy đầu gối anh, anh ngước lên lại ngước xuống nhìn xem chủ nhân của ngón tay – Bạch Cập đang ở phía sau nhìn anh.
Da Bạch Cập rất trắng, đôi mắt to tròn, lúc nào nhìn cũng đầy vẻ ấm ức, con ngươi màu nâu nhạt chiếm phần lớn con mắt, lúc này ngước lên trông lấp lánh vô cùng, đáy mắt tràn ngập hình ảnh Khanh Kha.
Dưới khoé mi hắn là nốt ruồi lệ, không phải sinh ra đã có, chỉ là sau này hắn bắt chước mắt trái của Khanh Kha mới điểm thêm vào, đôi môi mỏng manh mà chúm chím như loài mèo, nhìn rất dịu dàng, mỗi khi kích động mũi sẽ ửng đỏ. Đây chính là vẻ ngoài rất vô hại của hắn.
Tư thế này của họ thật giống như lần đầu họ gặp mặt, chỉ là hồi đó tên nhãi kia nhào tới với bộ dạng lấm lét người đầy vết thương, ánh mắt kiên định, tuy run rẩy những vẫn gồng mình cất tiếng hỏi anh có thể thu nhận hắn hay không. Cậu bạn nhỏ mới tám tuổi đến nay đã 20, nhưng lại trở thành một thanh niên to gan lớn mật, hướng về “đũng quần” anh với vẻ mặt vô tội, còn dám gọi anh là “Khanh Khanh”.
Khanh Kha đè lên tay hắn, Bạch Cập không hề lúng túng, thuận tay vặn ngược lại, rồi nhất định không buông ra, cứ như vậy lắc lắc cánh tay Khanh Kha, giọng mềm nhũn gọi: “Khanh Khanh”.
Nếu là trước kia, hắn làm nũng như vậy, kẻ ưa nịnh Khanh Kha có thể sẽ xoa xoa mặt hắn, đồng ý với hắn một yêu cầu không quá đáng.
Nhưng trước kia hắn quá nghe lời, nên cũng không hề yêu cầu gì, những lúc có nhã hứng, Khanh Kha sẽ tự tặng quà cho hắn, bất kể là gì hắn đều nhận, một chút quà mọn cũng khiến hắn vui vẻ rất lâu. Cũng vì vậy, Khanh Kha tưởng rằng cậu chẳng biết thứ gì là tốt, không biết yêu cầu gì, nhưng hôm nay mới hiểu, thằng nhỏ chỉ là không nói ra miệng, thực tế mục tiêu lại rất rõ ràng, thứ cậu ta muốn, là mình.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không nên dùng cách này.
Khanh Kha sống trên đời ghét nhất bị người khác khống chế.
Bạch Cập nghịch ngợm ngón tay Khanh Kha, anh mặc kệ hắn, mặc hắn tự nói tự nghe, giọng nói vẫn mang âm điệu run rẩy.
“Khanh Khanh anh đừng doạ em, em sẽ không làm hại anh, anh cũng đừng làm hại bản thân.”
“Em biết, anh nhất định sẽ tức giận, sẽ hận em, trước khi đưa anh tới nơi này, em đã nghĩ tới mọi hậu quả rồi.”
“Nhưng em không hối hận.” – Bạch Cập nhướn người về phía trước, nhoài người trên đùi anh ngước lên, ánh mắt có những tia dục vọng cố chấp và niềm hưng phấn đến ngột ngạt, “Nghĩ tới việc ngày ngày đêm đêm được ở bên anh, để anh chỉ nhìn thấy mình em, nhớ tới em, em liền cảm giác cái gì cũng rất xứng đáng.”
“Em không sợ anh hận em, em chỉ sợ anh thích người khác.”
“Anh không biết rằng, lúc anh ngắm nhìn những tình nhân kia, em đố kỵ tới mức muốn giết người.”
Hắn đổi sang tư thế quỳ, rướn người lên hôn môi Khanh Kha, anh không kịp né, hắn hôn như cá gặp nước, rồi khẽ cười như một con cáo, tiếp tục nói:
“Nhưng nếu em giết người, sẽ bị Khanh Kha ghét, em không còn cách khác, chỉ đành làm vậy.”
“Hơn nữa, em cũng muốn bảo vệ Khanh Khanh.”
“Bảo vệ?”
Khanh Kha đẩy hắn ra, cười nhạt, hỏi lại: “Từ lúc nào tôi cần em bảo vệ?”
“Hơn nữa…” – Anh giơ tay lên, lộ ra dụng cụ giám sát trên cánh tay, lại nhấc chân lên, nghe rõ mồn một tiếng dây xích va vào nhau – “Đây là kiểu bảo vệ gì?”
Bạch Cập sa sầm mặt, dạng hai chân trên đùi anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm lấy cổ anh, trầm mặc một lúc mới cất tiếng:
“Trận Hồng Môn yến* kia anh không được đi.”
Khanh Kha cười nhạo: “Em cảm thấy tôi bây giờ còn có thể đi đâu được?”
“Hôm đó trước khi ra ngoài em đã tạm thời đổi xe.” – Bạch Cập buồn bã – “Sau khi anh ngủ mê, em quay lại kiểm tra chiếc xe đó, phát hiện đã có người động thủ với nó, camera ở gara bị phá hỏng, em có dò hỏi được, hôm đó, chỉ có Hạng Tư đi vào.”
Hắn khẽ cắn xương quai xanh của Khanh Kha, ngẩng đầu ấm ức nói:
“Chính là cô gái được đưa tới 3 tháng trước, anh còn nói cô ta rất đẹp.”
Khanh Kha: “…”
“Còn đưa cô ta ra nước ngoài, mà không cho em đi cùng nữa.”
“…”
“Anh ở bên ả suốt một tháng trời, sau đó ả thỉnh thoảng còn lén lút tới tìm anh.” – Bạch Cập nói một hồi vẫn chưa tố tội xong – “Rồi lần nào anh cũng kêu em đi ra!”
“…”
Toàn thân Bạch Cập víu vào người Khanh Kha, tựa con Koala bị mắc trên cành cây, ôm thật chặt, chỉ hận không thể dụi Khanh Kha vào người mình, Khanh Kha đẩy ra mấy lần vẫn không được.
Giọng hắn nồng nặc mùi ghen tuông, e là đủ để nhấm chìm cả căn phòng. Nhưng nói một hồi, lại nhớ ra mình đâu có quyền được ghen, chỉ đành giấu đi vẻ mặt ghen tức đó, không để Khanh Kha nhìn thấy.
“Khanh Khanh…” – Hắn vừa liếm láp vị trí đã mất đi dấu răng hắn vừa cắn vừa nói: “Ả không đẹp, còn có dây mơ rễ má với đám người Tôn Thành, rõ ràng là muốn hãm hại anh. Anh đừng thích ả, thích em này, được không?”
Thích em….
* Ghi chú của editor:
Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
Ở đây đại ý tác giả muốn nhắc có lẽ là Khanh Kha sẽ đi chiến một trận với phe nào đó khá mạnh.