Mất khống chế - Thất Khống

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại sảnh buổi tiệc, vài người đàn ông mặc âu phục giày da, tay lắc lắc ly rượu đỏ, tụ tập một chỗ, ánh mắt khóa chặt vào chàng trai ở trong góc kia, thấp giọng thì thào.

“Thấy không, người kia là Trì Sơ, con ruột của Trì Diên.”

“Chậc chậc, hiếm khi thấy cậu ta xuất hiện ở mấy chỗ như thế này đấy.”

“Không phải chứ? Lúc nào Trì Diên cũng dẫn theo con trai nuôi, đời nào ông ta lại dẫn con trai ruột Omega này đi.”

“Cũng vì là Omega nên ông ta mới không xem cậu ta như con ruột, chà chà, Trì Diên cũng thật tàn nhẫn.”

Tiệc sinh nhật con gái út Văn Cách của chủ tịch tập đoàn Khải Văn. Với tư cách là bạn thân của cô, Trì Sơ đến đây để chúc mừng.

Quần áo Trì Sơ mặc tương đối giản dị và nhàn nhã, nhìn qua có chút lạc lõng giữa buổi tiệc ai nấy đều mặc trang phục lộng lẫy, xa hoa. Cậu đứng chỗ góc khuất, cách mọi người một khoảng, thỉnh thoảng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại thỉnh thoảng nghe được một hai lời đàm tiếu liên quan đến cậu. Cậu thở dài, vừa giương mắt lên thì đụng phải ánh mắt của người kia.

Văn Cách nhíu mày nhìn cậu.

Văn Cách là nữ Alpha, soái tỷ thực thụ, sa khí mười phần, trước đây từng theo đuổi cậu nhiệt tình, có thể là do A hữu tâm O vô ý, hai người chung quy không thể đến được với nhau. Lúc đi ngang qua, Trì Sơ núp trong góc tối, sợ Văn Cách ném ánh mắt gươm đao bay đến băm cậu thành trăm mảnh.

Sa khí 飒气: Ý nghĩa là để miêu tả các cô gái vẻ ngoài, tính cách, hành vi, cách cư xử lạnh lùng, ngầu, có chút ngổ ngáo và cực kì táo bạo, tự tin. Là một từ để khen.

Cậu không muốn đến, cứ thấy bản thân ở chỗ này có chút kỳ cục. Huống hồ ở đây có rất nhiều Alpha, tuy rằng mỗi khách mời đều là nhân vật có máu mặt trong giới, nhưng Omega như cậu đây không hiểu sao lại có cảm giác rơi vào hang cọp, sợ đến mức sống lưng lạnh toát.

Tiệc sắp tàn, Trì Sơ lặng lẽ trốn ở phía sau đình. Không ngờ Văn Cách tìm tới, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ ôm gọn hông, trên tay cầm hai ly đế cao, tay kia cầm một hộp nhung, vừa nhìn thấy cậu liền cười nói: “Cảm ơn, em rất thích món quà này của anh.”

Văn Cách cực kỳ giống nữ hoàng trong truyện cổ tích mặc dù cô đang chủ động cảm ơn bạn cũng làm cho bạn không kìm được mà nói Không có gì đâu sau đó quỳ xuống dập đầu lớn ting hô Tạ chủ long ânVáy đuôi cá

Văn Cách cực kỳ giống nữ hoàng trong truyện cổ tích. Mặc dù cô đang chủ động cảm ơn bạn, thế nhưng cũng đủ làm cho bạn không kìm được mà nói “Không có gì đâu”, sau đó quỳ xuống, dập đầu lớn tiếng hô to “Tạ chủ long ân.”

“Giúp em đeo vào đi.” Cô đưa hộp nhung cho Trì Sơ, ngồi một bên vuốt mái tóc xoăn nhẹ qua một bên vai, chờ Trì Sơ đeo dây chuyền. Sợi dây có chút lạnh, chạm vào da dẻ làm Văn Cách rùng mình một chút.

Trì Sơ cẩn thận vòng dây chuyền qua, khóa vào. Tuyến thể của Văn Cách không hề tránh né mà lồ lộ trước mặt cậu, mùi hương Alpha nhẹ dịu tỏa ra trong không khí càng tăng thêm ý tứ hàm súc.

“Sinh nhật vui vẻ.” Đeo lên ổn thỏa, Trì Sơ lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách. Cầm lấy ly rượu Văn Cách đưa cho, một hơi cạn sạch, lúng túng cười cười: “Anh phải về rồi.”

Cậu đứng dậy định rời đi, chưa bước ra khỏi đình đã nghe thanh âm lạnh lùng của Văn Cách: “Văn Dư đã trở về rồi. Anh… không định gặp anh ấy một chút sao?”

Trì Sơ không quay đầu lại, vò đầu, thở dài cười một tiếng: “Anh đâu nói không muốn gặp cậu ấy, là cậu ấy không muốn gặp anh.”

Văn Cách thấp giọng cười, đột nhiên đứng lên nâng cao giọng, như muốn nói cho ai đó nghe: “Nếu như vậy, chi bằng đôi ta chắp vá. Ngược lại có người nào đó nguyện ý làm rùa đen rụt đầu. Anh đâu thể sống chung với con rùa cả đời, đúng không?”

Trì Sơ có chút bối rối: “Đây là làm sao vậy, anh có gặp cậu ấy hay không, có liên quan gì đến em đâu?”

Văn Cách hơi kinh ngạc, bước tới trước mặt Trì Sơ, vẻ mặt khó tin: “Các anh… Các anh không phải chứ…”

Trì Sơ còn chưa kịp hiểu câu “Không phải chứ” của Văn Cách có ý gì thì chợt nghe thấy trong đại sảnh diễn ra bữa tiệc có tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Nhất thời, mấy chục Alpha đồng loạt vội vã chạy ra khỏi nơi đó. Pheromone mang hương thơm ngọt ngào như sợi tơ quấn quanh lan tỏa trong không khí.

Văn Cách nắm cổ áo Trì Sơ kéo về phía sau, kéo mạnh đến mức chân Trì Sơ loạng choạng. Văn Cách vội la lên: “Anh đến chỗ kia trốn đi, bên trong chắc là có người… Chết tiệt!”. Đột nhiên từ phía sau duỗi tới một bàn tay, đẩy Văn Cách sang một bên. Cô đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn xem là ai dám đẩy cô. Người đàn ông đáng lẽ ra đang trốn ở đâu đó nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người, lúc này lại đang ôm Trì Sơ bị kéo đến ngã nhào vào lòng, cả người toả ra khí lạnh, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống.

Ánh mắt tuyên bố sự chiếm hữu, như muốn cảnh cáo cô: Nếu còn dám chạm vào cậu ấy một lần nữa, anh sẽ ném em ra ngoài ngay lập tức.

“Phùng Trưng đã mang thuốc ức chế và vòng ngăn qua rồi, em đi quan sát mấy lão già trong đó đi.”

Văn Cách trừng mắt với người kia, không vừa lòng thái độ của hắn: “Văn Dư!”

“Gọi anh hai.” Văn Dư ôm chặt người trong ngực, sắc bén trong ánh mắt không hề thuyên giảm.

Tiếng tim đập trong lồng ngực rộn ràng đến mức đầu óc Trì Sơ mơ màng. Khí tức của người nào đó in hằn trong trí nhớ đang cận kề, len lỏi vào suy nghĩ của cậu, cuốn lấy ký ức nơi sâu thẳm, dẫn dụ những rung động nguyên sơ nhất của thể xác và tâm hồn.

Tay áo âu phục bị người kia túm chặt, da thịt người trong lòng nóng ran. Văn Dư thấp giọng gọi tên Trì Sơ, cúi đầu xuống liền ngửi thấy hương thơm mùi tựa như bạch đào. Đây là mùi hương của Trì Sơ, nhàn nhạt, khiến cho hắn muốn dán vào tuyến thể mẫn cảm kia, thành kính cùng mê đắm mà hít trọn hương thơm vào phổi.

Quả nhiên, hắn thật sự làm vậy. Mãi đến lúc Văn Cách dùng hết toàn lực đẩy hắn ra khỏi Trì Sơ, hắn sững sờ nhìn Trì Sơ ngã trên mặt đất, miễn cưỡng hứng lấy một bạt tai của Văn Cách.

Văn Cách mắng hắn: “Anh định làm gì!? Trốn tránh sáu năm chưa đủ, còn muốn tiếp tục trốn tránh sáu năm nữa hay sao?”

“Sáu năm…”

Văn Dư nở nụ cười đắng chát, viền mắt đỏ hồng. Hắn quỳ xuống đất, nhấc đầu gối nhẹ nhàng ôm lấy Trì Sơ, nói với Văn Cách: “Một chút nữa sẽ có người mang thuốc ức chế đến.”

Một làn gió lạnh lướt qua bậu cửa sổ cuộn lên góc rèm, lất phất qua hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau trên giường, pheromone lặng lẽ dung hòa vào hơi ẩm trong không khí.

Trì Sơ mơ một giấc mơ ngọt ngào. Trong mơ Alpha dốc hết nhu tình, môi lưỡi mềm ấm nhẹ nhàng quấn quít hôn cậu. Cậu có thể cảm nhận được sự cẩn thận từng li từng tí của đối phương lúc chạm vào mình, ngay cả khi dị vật xâm nhập vào trong cậu cũng vô cùng cẩn thận. Người ta thường nói Omega mang đến cho Alpha khoái cảm là điều đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Alpha này lại giống một kẻ hành hương hơn, mỗi một hơi thở mỗi một cử động đều mang dáng vẻ kích động, cố kìm chế bản tính rồi lại không ngừng lấy lòng cậu.

Thiên kinh địa nghĩa 天经地义: Cái lý lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ.

“Trì Sơ…” Giọng nói của người đàn ông đầy gợi cảm xen lẫn suy sụp vang lên, hình như đang nức nở, lặp đi lặp lại “Anh xin lỗi” hết lần này đến lần khác.

Tại sao…

Đầu Trì Sơ trống rỗng, mơ mơ màng màng tựa hồ hiểu được lời người kia nói, chỉ là cậu không còn sức lực đáp lại.

Trì Sơ vội vàng chạy như bay đến toà soạn. Vừa vào văn phòng, tổng biên tập hai chân bắt chéo ngoe nguẩy ngồi ở bàn làm việc của cậu, bày ra biểu tình ‘hưng binh vấn tội’: “Cậu đã làm xong bản thảo phỏng vấn chuẩn bị từ tuần trước chưa?”

Hưng sư binh vấn tội 兴师问罪: nghĩa là phát động (dẫn) quân lính đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.

Trì Sơ trong lòng căng thẳng, sờ sờ mũi ngượng ngùng nói: “Đã làm xong rồi ạ.”

“Được rồi, vậy lát nữa cậu sửa bản thảo lại một chút.” Tổng biên tập đi ngang qua người cậu, ngửi thấy mùi hương Alpha như ẩn như hiện thì nhíu mày: “Buổi chiều không cần phỏng vấn tổng giám đốc Trần thị nữa, đổi thành phỏng vấn đại công tử của tập đoàn Khải Văn.”

Trì Sơ hỏi: “Trước đó không phải đã bàn bạc xong hết rồi sao?”

“Cậu không thấy tin tức sáng nay hả?” Tổng biên tập mở điện thoại ra đưa tới trước mặt Trì Sơ. “Hôm qua sinh nhật con gái út của Văn gia, Trần Khoảnh định cưỡng hiếp một Omega, may mà không thành. Còn ai dám phỏng vấn ông ta nữa?”

“Trái lại Văn Dư, vừa có tuổi trẻ lại có năng lực, đứng bìa trang nhất cũng rất hợp.” Tổng biên tập sờ cằm, trong giọng nói tràn đầy tán dương. “Tôi nghe nói hắn dẫn dắt chi nhánh của Khải Văn tại Bắc Mỹ phát triển rất tốt. Lần này anh ta quay trở lại Trung Quốc không chỉ tiếp quản tập đoàn mà còn để đính hôn. Có tin tức để viết rồi.”

Ba giờ chiều, Trì Sơ đứng ở quầy lễ tân tòa cao ốc Khải Văn, đi theo phía sau là thực tập sinh Phương Ngọ.

Sau khi nói ra danh tính và mục đích đến đây của họ, nhân viên lễ tân dẫn hai người tới văn phòng thì được biết Văn tổng đang họp nên mời họ ngồi đợi một lát.

Văn phòng này hồi còn bé Trì Sơ từng tới chơi rất nhiều lần, bây giờ sửa sang lại nên nhìn hơi khác một chút.

Hai nhà quen biết nhau mấy chục năm, vì thế cậu và Văn Dư từ nhỏ đã thân thiết với nhau. Sau đó Văn Cách được sinh ra, là cô em gái duy nhất của bọn họ.

Trì Sơ nhìn thấy bức ảnh hơi ố vàng nằm trên bàn làm việc, đi tới cầm lên xem, không nhịn được mà nở nụ cười. Thời điểm chụp bức ảnh là lúc bọn họ học cấp 1, rõ ràng khi đó cậu là người cao nhất và mạnh nhất trong ba người, cuối cùng lại là người duy nhất phân hoá thành Omega.

“Nhìn đến mê mẩn đến vậy?” Giọng nói từ tính trầm thấp gần sát tai cậu, cậu quay đầu lại, đụng vào trán người đàn ông đứng phía sau.

“A!” Cậu ôm đầu kêu đau. Văn Dư nhịn cười, nhờ Phùng Trưng đi lấy túi chườm đá, xoa xoa đầu cậu: “Sao cậu lại tới đây?”

Trì Sơ không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Văn Dư, tỉ mỉ quan sát hắn một lần.

Người này cao hơn hồi đó rất nhiều, mặt mày thâm thúy, đường nét xương hàm góc cạnh tinh xảo, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mím lại, làm cho người ta có cảm giác hắn và mùi pheromone của hắn quá giống nhau, lạnh lùng xa cách.

Nhận thấy ánh mắt của Trì Sơ, yết hầu Văn Dư khẽ chuyển động, bất động thanh sắc lùi về sau tạo khoảng cách an toàn, Trì Sơ nói: “Mình đến đây để làm việc, phỏng vấn.” Trì Sơ vừa nói vừa lấy thẻ phóng viên ra quơ quơ trước mặt hắn.

Thẻ phóng viên của Trì Sơ có in tên tạp chí cậu đang làm việc, Văn Dư biết tạp chí này cùng Trì gia không chút quan hệ.

Văn Dư không nhịn được nghĩ tới mấy lời đồn đại nghe được sau khi về nước: Trì Diên không giao vị trí người thừa kế cho Trì Sơ, mà giao phần lớn công việc kinh doanh của công ty cho con trai nuôi Trì Phong, người không có quan hệ máu mủ với Trì gia. Họ nói Trì Sơ bị Trì gia lạnh nhạt, không, là bị Trì gia vứt bỏ thì đúng hơn.

Không bao lâu, Phùng Trưng cầm túi chườm đá đi vào đưa cho Trì Sơ, Trì Sơ nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn như một thói quen, cậu ngồi trở lại ghế sô pha nói: “May là đối tượng phỏng vấn đổi thành cậu.” Nói xong, cậu mở một cuốn sổ ghi chép màu nâu nhạt, kêu Phương Ngọ chuẩn bị lấy bút ghi âm ra: “Nghe trợ lý Phùng nói hai tiếng nữa cậu còn có lịch trình phải làm, chúng tôi sẽ mau chóng kết thúc để không làm lỡ công việc của cậu.”

Văn Dư có chuyện muốn hỏi, lại ngại có người khác ở đây. Thái độ của Trì Sơ hình như không nhớ rõ hoặc là không thèm quan tâm, hoàn toàn không để ý đến chuyện phát sinh đêm qua, thái độ gần như mất trí nhớ này khiến Văn Dư bối rối.

Trì Sơ giữ khoảng cách với hắn, làm hắn không biết nên làm thế nào cho phải.