Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 79




Lần gia nhập Hội Hoa Hồng này chỉ có tổng cộng mười một người mới tham gia, trong đó Slytherin đã chiếm hơn một nữa, hơn nữa, theo lời của Baader – mới gia nhập năm trước, đây đã là lần nhiều nhất trong gần trăm năm qua, thậm chí có một vài thời kỳ chỉ có một hai người mới, có lần còn chẳng có người nào.

"Nếu nói như vậy, có phải em nên tỏ vẻ vinh hạnh một chút, thuận tiện tự hào một thoáng vì rất nhiều thành viên là người Nhà chúng ta." Harry thầm nói.

"Em xác thực nên tự hào, Slytherin của chúng ta luôn luôn cho ra rất nhiều tinh anh, đương nhiên.... Ngoại trừ em." Draco cũng không thèm nâng mí mắt, nói.

Harry bị nghẹn một hồi, sau đó chế nhạo cực điểm nhìn Draco một chút – ha, vừa nãy tôi thật hẳn nên ghi lại lời nói hiếm thấy của cậu chủ này, thuận tiện hỏi luôn nếu tôi không có chỗ nào hơn người thì sao anh lại coi trọng tôi, không sợ hạ thấp mắt thẩm mỹ của anh à.

(Editor: Thành thật mà nói, có bạn trai như Draco thì chắc tôi suốt ngày chỉ muốn đấm vào bản mặt đẹp trai kiêu ngạo kia mất. Tội nghiệp Harry, chỉ có cưng là chịu được cái tên khó chịu đó mà thôi.)

Nghĩ đến đây, cậu nhất thời sinh ra một loại cảm giác ưu việt khó có thể dùng từ để diễn tả, đồng thời cũng vô cùng rộng lượng quyết định không tính toán với Draco. Sau đó, một giây sau....

Toàn bộ Đại Sảnh đều lâm vào một màu đen.

Harry hơi mê mang nhìn chung quanh – tuy rằng cậu cũng không nhìn thấy được cái gì – phát hiện mọi người hình như cũng rất bình tĩnh, chỉ nhỏ giọng xì xào bàn tán, cũng không có người kinh hoảng hô to gọi lớn.

Cậu nhỏ giọng hỏi Draco ở bên, "Là cái nghi thức dành cho người mới kia sao?"

"Hiển nhiên."

Hầu như ngay khi Draco dứt lời, sân khấu bị chìm trong bóng tối vắng lặng đột nhiên bị chiếu sáng, một người cao gầy mặc áo chùng đen xuất hiện trên đó. Người đó mang một cái mặt nạ bằng vàng, miễn cưỡng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một cái cằm lanh lảnh cùng đôi môi cực mỏng.

Draco nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, "Nhà Brook...."

"Cái gì?" Harry nghe không rõ, hỏi lại một câu.

Nhưng Draco chỉ lắc đầu, không có ý định nhiều lời.

"Lại đến tháng mười hai của một năm, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lễ Giáng Sinh, tôi biết đã có mấy người không chờ nổi nữa," giọng của người áo đen thông qua phép thuật khuếch đại âm thanh truyền đến mỗi một góc trong đại sảnh, "Mà trước khi ngày lễ tốt đẹp này đến, chúng ta, Hội Hoa Hồng, cũng có một chuyện quan trọng tương đương với ngày lễ này. À, đương nhiên, trong lòng mỗi người ở đây đều rõ ràng, năm nay chúng ta, phi thường vinh hạnh được đón tiếp mười một thành viên ưu tú mới, không sai, số lượng người mới năm nay tuyệt đối là cao nhất trong lịch sử của hội." Người áo đen nở nụ cười trầm thấp.

Mà trên mặt của những thành viên lâu năm ở dưới đài kia cũng đều mang ý cười, Harry có thể cảm giác được có rất nhiều người đang nhìn về phía họ.

"Thế nhưng, thế nhưng, trước khi bọn họ gia nhập Hoa Hồng thì còn cần phải thông qua một hạng nghi thức cuối cùng," người áo đen nhỏ giọng, làm thanh âm vốn mát lạnh có thêm một phần ám ách, "Hiện tại, mau lên đây đi.... Tôi đã chờ mong những giọt máu mới mẻ từ lâu lắm rồi, những giọt máu để hoàn thành nghi thức cuối cùng này!"

Trong sân bùng nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhưng cũng rụt rè.

Mười một bóng người xuyên qua đám đông, chậm rãi đi về phía sân khấu.

Harry chăm chú đi sau lưng Draco, bởi vì tia sáng tối tăm, cũng không thấy rõ gương mặt của từng người, chỉ cảm thấy mỗi một khuôn mặt cũng giống như mỗi một bức tranh được vẽ tỉ mỉ, được hoa lăng cùng châu báu vây quanh, bày ra mỉm cười như được thiết kế tỉ mỉ, mỹ lệ nhưng trống rỗng.

Bọn họ đi tới trên sàn nhảy, Draco đứng ở chính giữa, Harry ở bên tay trái hắn, bên phải hắn là Blaise, Pansy và Daphne đứng chung một chỗ với nhau, cách Blaise một người.

Lúc này Harry mới phát hiện sàn nhảy đã phủ kín hoa hồng, kiều diễm ướt át, như vừa mới được người hái xuống.

Mười một lọ thủy tinh xuất hiện ở trước mặt họ, bên trong chứa một chất lỏng màu xanh lam, nhìn qua mỹ lệ mà nguy hiểm. Harry không chút biến sắc liếc mắt nhìn sang người khác, tuy rằng trong lòng có chút chống cự, nhưng vẫn thuận theo nhận lấy, uống cạn.

Có điều mùi vị cũng không quá kém, Harry hơi kinh ngạc thầm nghĩ, cậu vốn tưởng rằng độc dược này sẽ có cùng cấp bậc với độc dược của Snape, kết quả nó lại mang một luồng mùi vị trái cây trong veo, từ yết hầu một đường trượt xuống dạ dày.

Mà cách đó không xa, người đàn ông mặt áo bào đen suy tư, cong khóe môi lên, con mắt giấu ở sau mặt nạ rơi vào người Harry và Draco.

Lúc này, bọn họ đang cầm một cây kim châm thủng đầu ngón tay, đè máu tươi nhỏ xuống lên trên giấy da dê viết lời thề cổ xưa, giọt máu vừa chạm đến trang giấy thì bị hấp thu, chậm rãi tán thành một đóa hoa hồng.

Người kia nở nụ cười nhìn về phía cậu thiếu niên tóc bạch kim đứng ở giữa sân khấu, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho.

Gã cười càng vui vẻ hơn, nhớ lại đủ loại tin đồn về thiếu niên này, có người nói hắn sắp đính hôn với cô con gái nhỏ nhà Greengrass, có người nói hắn đã yêu Chúa Cứu Thế mắt lục vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn.... Nhưng đến cùng tin nào mới là thật, kỳ thực đã rất sáng tỏ.

Có điều, Potter kia đến cùng có cái gì đặc biệt đây, trong mắt gã hiện ra thần thái nóng lòng muốn thử, thật phi thường không thể chờ nổi để được biết nữa.

Mà Harry một điểm cũng không cảm giác được tầm mắt cách đó không xa kia, cũng không phải tính cảnh giác của cậu bị hạ thấp xuống, mà là vì cậu đang phải ôm một quyển sách bằng da cứng đen thui, sau khi niệm xong một đoạn thề thốt dài dòng, cái nghi thức rách nát như gặp quỷ này cuối cùng cũng kết thúc, hiện giờ tâm trạng của cậu tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng có thể xuống đài. Bại lộ dưới ánh sáng cũng tầm mắt mãnh liệt của mọi người luôn khiến cậu có cảm giác mình là một con tinh tinh lớn vừa chạy ra khỏi vườn bách thú vậy.

Nhưng mà cho dù thật vất vả xuống khỏi sàn nhảy, cậu vẫn không có cách nào trở về chỗ nghỉ ngơi. Tuy rằng vạn phần không có hứng thú, nhưng cậu luôn phải đi sau lưng Draco, tay cầm ly sâm banh, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào bị giới thiệu cho một người thừa kế của một gia tộc nào đó, còn phải lên tinh thần đi nghe đoạn tán gẫu tràn ngập tiếng lóng mà thực chất chẳng có nội dung gì, hơn nữa, còn phải phối hợp gật đầu mỉm cười.

"Quả thực khó có thể tưởng tượng, làm sao anh có thể quen chuyện này được vậy," Harry không nhịn được lén lút than vãn, "Chuyện này so với huấn luyện Quidditch còn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi hơn. Chờ chút, anh tuyệt đối đừng nói với em rằng sau khi gia nhập cái tổ chức rách này thì em phải thường xuyên chịu tội đấy nhé!" Harry đột nhiên nghĩ đến khả năng này, sợ hãi đến mức giọng cũng sắp biến điệu.

"Không thường xuyên đâu," Draco buồn cười nhìn cậu, "Tôi cũng không dám cho em ra ngoài năm lần bảy lượt để làm mất mặt." Sau đó dưới ánh mắt căm tức của Harry, hắn lại làm như không có chuyện gì bổ sung thêm, "Sau khi chào hỏi người nhà William, chúng ta có thể đi nghỉ được rồi."

Harry lập tức lên tinh thần.

Mấy phút sau, khi một lần nữa được ngồi trên ghế sofa mềm mại, cậu quả thật muốn phát ra một tiếng thở dài thoải mái, có điều vì mặt mũi, cậu vẫn phải khắc chế chọn cho mình một cái tư thế ngồi tiêu chuẩn. Đương nhiên, cậu vẫn chưa có quên chuyện của Daphne, trong nháy mắt, ngay lúc Pansy mở miệng, cậu đã dựng thẳng lỗ tai lên.

"Tớ với Ailen gặp nhau khi tớ đang đi du lịch, trong rừng rậm Stan Gault, lúc đó tớ còn rủ Pansy đi cùng nữa."

"Khi đó cậu mới năm thứ hai!" Pansy nhỏ giọng, nhưng nghe thế nào cũng có loại cảm giác muốn cắn răng nghiến lợi, "Cô hoàng hồ điệp kia bao nhiêu tuổi?"

"Không quan trọng, cậu đã sớm bắt đầu hẹn hò với Baader từ đầu năm thứ hai đó thôi," Daphne chép miệng, "Hơn nữa, tuy rằng Ailen lớn hơn tớ chừng mười tuổi, nhưng tuổi của hoàng hồ điệp luôn dài hơn so với phù thủy bình thường, có được không."

Harry nhìn Daphne một mặt bình tĩnh, đột nhiên không phúc hậu nghĩ tới có lần cô với Pansy thảo luận về tuổi tác bạn đời tương lai còn ngạc nhiên tỏ vẻ lớn cách nhau tám tuổi đã không thể tiếp nhận nổi rồi.

Con gái đúng thực là sớm nắng chiều mưa a. Harry mặt không thay đổi thầm nghĩ.

"Các cậu cũng biết, trước đây tớ vẫn luôn không có ôm nhiều chờ mong với ái tình, nhưng sau cái lần bất ngờ gặp được Ailen, tớ đã không có cách nào khắc chế được bản thân. Vừa lúc bắt đầu còn không có gì, nhưng, sau khi trải qua kỳ nghỉ kia, sau khi trải qua nhiều lần gặp mặt tình cờ cùng đoạn thời gian dài để tìm hiểu như vậy, tớ phát hiện tớ không thể để mất em ấy được."

"Tớ biết, gia tộc của tớ sẽ không bỏ mặc tớ như thế, bọn họ hy vọng tớ gả cho gia tộc Felton, hy vọng Astoria gả cho Draco, nhưng đến bây giờ, chúng ta đều biết, những suy tính của nhà tớ đã bị rơi vào khoảng không. Nhưng cũng thật vừa vặn, để Astoria gả cho Felton đi thôi." Daphne phát ra tiếng cười lạnh.

"Nhưng tớ không cảm thấy cha mẹ cậu sẽ tiếp thu cô Ailen kia, cho dù cô ấy có là sinh vật phép thuật đi chăng nữa, nhưng cũng không có bối cảnh đủ ưu tú, bản thân cũng chẳng phải là chủng loài mạnh mẽ như tộc Rồng." Blaise nói.

"Nhưng Ailen đồng ý gả cho tớ, chuyện này có nghĩa là, cha mẹ tớ cũng có thể có người thừa kế cho dòng họ Greengrass. Hơn nữa, quên nói một chuyện, Ailen là hoàng hồ điệp trong vương thất," Daphne nổi lên một nụ cười tràn ngập tính toán, "Không chỉ có như vậy, bà ngoại cùng với một người chú của tớ luôn thiên vị tớ từ khi tớ còn nhỏ, trong di chúc của họ đều có một phần đầy đủ phong phú dành cho tớ, nếu cha mẹ tớ nhất định không chịu đồng ý, tớ cũng chỉ có thể ôm vàng bỏ chạy mà thôi."

Xung quanh yên tĩnh một giây.

"Ha, đây thật là," Blaise khẽ cười, lắc lắc đầu, nâng chén về phía Daphne, "Xem ra tớ phải sớm chúc mừng cậu rồi."

Mấy người khác cũng mang theo ý cười liên tiếp nâng chén, trong miệng Pansy còn lầu bầu, "Mệt cho cậu giấu diếm tụi mình lâu như vậy."

Khi Draco nhẹ nhàng cụng ly rượu, hắn nhìn Daphne nói: "Nếu đã quyết định như vậy thì cũng đừng hối hận. Coi chừng kế hoạch có biến hóa."

"Tớ biết."

(Editor: Cuối cùng cũng thi xong giữa kỳ, giờ chỉ còn cuối kỳ nữa thôi. Chưa biết lịch thi, nhưng rất có thể sắp tới lại phải lặn một đoạn thời gian dài nữa.)