Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 54




Trong một nhà trọ nào đó thuộc phạm vi của Cục Thời Không....

Z ngồi co rúc ở đầu giường, mái tóc dài tán loạn, trên người chỉ có duy nhất một cái áo khoác dài màu đen, cả người gầy gò đến đáng sợ, trên cổ tay còn có thể thấy rõ mạch máu màu lam nhạt hiện lên, da dẻ trắng đến phát xanh. Cô ngồi đó, cắn chặt vào môi mình, trên hàm răng ngay ngắn đã dính vết máu.

Vách tường bên cạnh của căn phòng là một cái tủ quần áo kiểu đứng, cửa tủ đang mở, bên trong được chia làm hai hàng quần áo hoàn toàn đối lập, một bên rõ ràng cho thấy phong cách ung dung vui tươi, mà bên còn lại...tràn đầy những bộ quần áo có màu sắc gây ngột ngạt, màu đen, tím đậm, xám đậm, ngắn gọn mà già dặn.

"Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?" Alvin đứng ở bên giường cô, lúc này anh đã loại bỏ hết vẻ ngụy trang, biến trở lại thành dáng dấp cao to trầm ổn, đôi mắt màu lam đậm rất có tính áp bức, nhìn chằm chằm vào Z đang co lại thành quả cầu kia.

"Hai năm trước, khi Andrea sắp kết thúc buổi hiến tế, tôi đã vọt tới, nhưng lại không ngăn cản được," nói Z đang trả lời không bằng nói cô đang cắn từng chữ một, "Lúc tôi ngăn cản cô ấy thì đã bị phép thuật phản phệ, tuy đã áp chế, nhưng bây giờ, như anh đã thấy.... Hiệu quả cũng không lớn."

"Cô biết rõ đó là tìm đường chết." Anh nói.

"Nếu người sắp chết là loài người tên Severus kia, anh sẽ không chạy đi ngăn cản sao? Dù biết rõ làm vậy chỉ có tử vong."

Đáp án chắc là không biết. Alvin phát hiện mình cũng có lúc không có cách nào phản bác được.

"Tôi sẽ giúp cô mời người đến chữa trị, lý do là bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụ, nhưng cô phải hiểu được, chữa trị cũng chỉ kéo dài mạng sống với làm cô bớt thống khổ mà thôi, nó không có cách nào giúp cô chân chính tốt lên...."

"Không cần," Z ngắt lời anh, "Tôi không cần tốt lên.... Anh cũng đã biết rõ nguyên do rồi đó, tôi cũng không phải là đang nói đùa." Cô ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, trên đôi môi tái nhợt có một dấu răng nhuốm vết máu.

Tầm mắt Alvin rơi vào tủ quần áo bên tường, hai loại sắc thái đối lập rõ ràng như một sự trào phúng khổng lồ.

Anh trầm mặc một hồi rồi nói: "Tôi cũng không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của cô, nhưng bây giờ cô không thể tiếp tục đi vào thời không của chúng ta nữa, tôi sẽ đệ trình một bản báo cáo có liên quan đến tình trạng sức khỏe của cô, đồng thời xin lệnh cấm cô đi xuyên thời không."

"Tại sao?"

"Bởi vì cô đã lừa tôi, cơ thể cô chuyển biến xấu như vậy không chỉ là vì dừng lại ở một thời không không thuộc về cô, cơ thể của cô còn bị phản phệ nữa, mà hiện giờ nó đã rách nát không thể tả, như một đứa trẻ bị bắn thành trăm ngàn lỗ vậy," giọng của Alvin bình tĩnh như đang đọc diễn văn, dù trong lòng anh quả thật hơi căm tức, nhưng lý trí cùng trách nhiệm đã buộc anh nhất định phải xử lý thật tốt chuyện của Z, "Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là, tôi hoài nghi cô có khả năng sẽ đi giết Harry Potter vào lúc nào đó mà tôi không biết."

"Tại sao tôi không thể giết anh ta," Z nở ra một nụ cười cổ quái, "Tại sao không thể? Anh ta đáng lý ra phải chết mới đúng, anh xem, nếu không phải vì anh ta, hiện giờ Andrea sẽ vẫn còn sống, người chết phải là anh ta, mà không phải là Andrea!" Z mất khống chế chụp lấy cái đèn bàn bên cạnh ném ra ngoài, phát ra một tiếng vỡ tan, thậm chí có chút mảnh vỡ đã văng đến bên chân Alvin.

Thực sự là một người đáng thương, Alvin thầm nghĩ, trên bài báo cáo của mình có vẻ như đã có một lý do chắc chắn sẽ được thông qua – nhân viên quản lý mà bị mất khống chế tinh thần thì sẽ không có tư cách chấp hành nhiệm vụ, huống chi, tinh thần của cô đã sớm có vấn đề rồi.

Alvin bước qua những mảnh vụn của cái đèn bàn xấu số, nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo lại, đóng kín hai hàng quần áo có màu sắc bất đồng kia vào trong bóng tối một lần nữa.

"Tôi đã tưởng rằng sau khi Andrea không còn, cô sẽ không còn mặc những bộ quần áo đáng yêu như những viên kẹo kia nữa," Alvin tựa lưng lên tủ quần áo, hai chân tùy ý bắt chéo, anh nhớ tới Z trước khi quen biết Andrea, lúc đó cô luôn mặc những bộ đồ màu đen âm u, nghiêm túc thận trọng, tóc không phải là loại tóc vàng như ánh mặt trời lúc này, lúc đó tóc của cô có màu vàng sậm, luôn được búi sau gáy, "Hay nên nói là ngụy trang đã thành thói quen của cô, giống như yêu tha thiết Andrea, chúng đã trở thành bản năng."

"Yêu vốn là một bản năng, chúng ta không phải là loài người giả tạo kia, sau khi đau lòng vì người họ yêu chết được một lúc thì đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vứt bỏ đoạn tình cảm chân thành lúc trước, để nó chậm rãi mục nát ở dưới lòng đất lạnh lẽo.... Thật là một hành vi độc ác cỡ nào a."

"Bởi vì yêu Andrea, tôi đương nhiên đồng ý biến thành dáng vẻ mà cô ấy thích.... Ôn nhu, rộng rãi, hiểu ý. Cho dù cô ấy đã mất."

"Cái người họ Potter đó có thể làm được như vậy sao?"

"Cậu ta không cần phải ngụy trang, cậu ta vốn là như vậy rồi, phù hợp với từng tiêu chuẩn mà Andrea yêu, cho nên em ấy mới có thể bị cậu ta hấp dẫn, thậm chí đồng ý vì cậu ta mà đánh mất đi sinh mệnh của mình, cũng vì như vậy, tôi càng không thể để cô giết cậu ta, tôi đã đáp ứng với Andrea rồi," Alvin đã mất hứng vì trận cãi vã này, giờ anh đang đi về phía cửa, anh đến coi tình huống của Z vốn cũng không phải là vì lòng thông cảm rẻ mọt kia, "Mà sau khi mất Andrea, cậu ta không như cô, đau đớn muốn chết là vì.... Đó là điều đương nhiên. Là vì người quan trọng nhất của cậu ta vốn không phải là Andrea."

"Cậu ta đã từng chết một lần, cô đã quên rồi sao? Loài người rất phức tạp, họ vô tình hơn bất kỳ sinh vật nào, đồng thời cũng có thể chung tình nhất so với bất cứ sinh vật nào, hai chuyện đó vốn không hề mâu thuẫn với nhau."

Alvin đã chạm tới tay kéo cửa.

"Báo cáo đã được gửi, thân là một vị thần Thời Không, tôi có quyền cấm cô bước vào lãnh địa của tôi, cho dù là Cục Thời Không cũng không thể vi phạm."

"Cố gắng sống lâu hơn một tí đi. Nếu cô cũng chết, trên thế giới này sẽ lại thiếu đi một người còn nhớ tới Andrea."

Alvin rời khỏi nhà trọ, theo tiếng mở cửa cọt kẹt, bên trong lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Z bùng ra một tiếng nức nở, xen lẫn những tiếng nghẹn ngào ngắt quãng.

Trên đầu giường của cô có trưng một bức ảnh – không phải là loại ảnh ở trong Giới Pháp Thuật, mà là loại ảnh vĩnh viễn bất động của giới Muggle – trên đó là cô cùng Andrea đang mỉm cười, các cô đang rất gần nhau, hai lọn tóc dài đan xen vào nhau, như ánh nắng đang quấn quýt ánh trăng.... Nhưng thực tế, ánh nắng và ánh trăng vĩnh viễn không thể nào cùng tồn tại được.

+++++++

Harry căn bản không ở cùng một thời không với bọn họ, đương nhiên không biết được mấy chuyện đó, trên thực tế, tình huống của cậu đang chuyển biến tốt. Alvin đã nói đúng, tuy Andrea mang đến đau khổ lâu dài cho Harry, nhưng cũng không đến mức trí mạng.

Hiện tại, cậu đang đọc lá thư mới nhất từ cậu chủ nhỏ nhà Malfoy – phải thừa nhận một điều, nguyên nhân khiến cậu có thể ổn định lại tâm trạng chính là những lá thư được gửi đến có tần suất cao hơn hẳn so với vài lá thư của năm ngoái này.

Trong thư, Draco mời Harry đến làm khách ở trang viên Malfoy, đồng thời còn đưa ra lời đề nghị tương tự với Sirius – cậu có thể đi cùng với gia chủ Black.

Xem ra người bị đánh tráo không chỉ có mình Sirius, Harry nhíu nhíu mày, sự nhẫn nại của Draco lúc nào đã tốt như vậy, dĩ nhiên chịu cho phép Sirius – một Gryffindor lỗ mãng, thô bạo - ở chung với hắn trong cùng một không gian.

"Tớ sẽ đi, có thể Sirius cũng sẽ đi cùng, nhưng chắc chỉ để đưa tớ đến đó thôi, ông ấy sẽ không chờ được quá lâu. Còn thời gian.... Ngày kia thì thế nào, nếu cậu không có vị khách nào khác."

Harry đem lá thư này buộc vào móng vuốt của Hedwig, đồng thời cậu còn không tim không phổi thầm nghĩ, nếu Draco nhìn thấy bức thư hồi âm hoàn toàn không có lễ nghi này thì rốt cuộc có bộc phát hay không.

Dù sao chuyện này đã là lần thứ năm trong tháng này rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng, bản tính của Z vẫn không giấu được.... Không cần hoài nghi, đây mới là dáng vẻ chân thực của cô ấy – hắc ám, âm trầm, mắc bệnh thần kinh, hoặc nên nói là, bị tinh thần phân liệt.

e