Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 53




So với Draco vừa mới trở về trang viên thì đã phải tiếp tục học bổ túc các loại chương trình học, bồi mẹ hắn tham gia tiệc rượu, giao tiếp với đám con quý tộc, những tháng ngày sau khi nghỉ hè của Harry cũng không thể bảo là không thanh nhàn.

Sirius với Remus đều cảm thấy Harry hình như có di chứng từ sau lần bắt cóc kia, cho nên cả hai đều rất hoảng hốt, từ sau khi cậu về, hai người đó vẫn luôn dùng thái độ như đang bưng hoa thủy tinh để đối đãi cậu. Đương nhiên Remus thì không cần phải nói, ông vốn là người ôn hòa, nhưng gần đây ngay cả người không náo không vui như Sirius cũng đã học xong cách nói chuyện nhỏ nhẹ với Harry, phảng phất như giọng hơi lớn một chút sẽ dọa đến con đỡ đầu của ông vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ của Harry giống như vẫn không có tinh thần gì, thậm chí Sirius còn đưa ra đề nghị mời Draco tới làm khách, điều này đã dọa Harry phát sợ, suýt chút nữa còn cho rằng Sirius đã bị người ta đánh tráo.

"Dù sao, con với thằng nhãi nhà Malfoy kia là có quan hệ tốt nhất, không phải sao, lại nói, nó cũng là cháu trai bên ngoại của cha, so với Lucius, nó rõ ràng giống Narcissa hơn." Sirius lầu bầu giải thích.

Harry nhíu nhíu mày, đây quả thật là lần đầu tiên có người nói Draco giống phu nhân Malfoy, cả Giới Pháp Thuật đều công nhận hai cha con nhà Malfoy quả thực như được khắc ra từ một khuôn, có khác thì cũng rất nhỏ bé không đáng kể.

"Con thật sự không bị nghiêm trọng vậy đâu, cha Sirius," Harry không biết đây là lần thứ mấy cậu phải giải thích chuyện đó, "Lần bắt cóc kia không hề tạo thành tổn thương gì cho con, chẳng qua gần đây con cảm thấy hơi mệt chút thôi." Đương nhiên, lý do này cũng chỉ là vô nghĩa, nhưng để thuyết phục Sirius thì chỉ cần lý do chẳng hiểu ra sao như vậy là được rồi.

Hơn nữa độ căng thẳng hiện giờ của Sirius quả thực mang đến cho cậu một ít bất tiện, bây giờ quyền lợi ra ngoài một mình của cậu cũng đã bị tước đoạt. Lý do là cậu ở Hogwarts mà còn có thể bị bắt đi, vậy hệ số không an toàn trên đường chẳng phải còn tăng gấp đôi sao.

Harry thực sự bị câu nói đầy khí thế này của Sirius làm cả kinh, trợn mắt há mồm, mà buồn bực ở chỗ là cậu càng không có cách nào để phản bác ông, cũng không thể nói cho ông biết kỳ thực thực lực bây giờ của con đỡ đầu nhà ông rất mạnh, chuyện lúc trước chẳng qua là bị ấn tượng che mắt nên mới không cẩn thận như vậy đi.

Vì lẽ đó, hiện tại hoạt động quan trọng nhất của cậu đã biến thành viết thư, ngoại trừ Draco, bọn Blaise, gần đây trong danh sách nhận thư của cậu còn tăng thêm một người – Alvin.

Mà nguyên nhân thực sự lại khiến người ta có chút dở khóc dở cười. Không biết làm sao Alvin lại biết được mẹ Harry chính là mối tình đầu, đồng thời là đối tượng thầm mến cả một đời của Snape, từ đó dấm chua cũng bắt đầu đổ ra. Bởi vì không tiện ra tay với Snape bên kia, anh liền quanh co lòng vòng tìm tới con trai của Lily, Harry. Lấy tốc độ cách mấy ngày một lá thư để hỏi thăm Harry về tình địch căn bản không có cách nào uy hiếp của anh.

Nhưng Lily có thể gây ấn tượng bao sâu với Harry được chứ, lúc bà ra đi, Harry mới chỉ là một đứa trẻ còn quấn tã lót, sau này, mấy chuyện liên quan đến bà đều được nghe ngắt quãng từ chỗ bạn bè của James. Đối với phương thức hỏi thăm của Alvin, cậu cũng chỉ có thể dùng sức nhớ lại từ trong trí nhớ những chuyện có liên quan đến bà cho anh.

Kỳ thực gần đây cậu cũng không quá tin tưởng vào trí nhớ của mình, ai mà biết được khối nào bị bóp méo, khối nào thì nguyên vẹn.

Cũng may Alvin đối với việc này cũng không phải lấy tinh thần nghiên cứu nghiêm túc gì, Harry suy đoán anh ta thuần túy chỉ muốn thử xem trong lòng giáo sư, anh ta có phải là người xếp vị trí số một hay không mà thôi. Cũng nhờ thế, mà Harry có thể hỏi thăm một chút chuyện về Andrea, cùng với mấy vị thần khác.

Alvin cũng không phải mỗi lần đều sẽ trả lời cậu, nhưng tình cờ cao hứng sẽ nói cho cậu biết vài câu tương đối thật lòng.

(Editor: Kỳ thực Alvin luôn nói thật với cậu mà. Chuyện gì không thể nói thì anh ta cũng nói thẳng là không thể nói chứ có lần nào nói dối cậu đâu, tiểu Har.)

Từ thư hồi âm của anh, Harry biết được vị thần tên "Huu" mà Harry từ đầu tới đuôi chưa từng được thấy kia, là một Long tộc, đã chết. Còn có chim ánh trăng tên "Dark" cũng vậy.

Mà nguyên nhân cái chết của họ lại đơn giản đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Tuy thực lực của thần vẫn luôn bị hao mòn trong một khoảng thời gian dài, nhưng sức mạnh bị hao mòn đó tụ hợp lại thành sông núi chỉ là nguyên nhân phụ, mà nguyên nhân chính...là do họ đã yêu phải con người.

".... Thần linh không thể yêu đương với con người, tôi cũng không biết lý do tại sao, đó đã là phép tắc của thế giới này, từ lúc khởi đầu đã có rồi.

Khi chúng tôi yêu phải con người hoặc loài vật đoản mệnh khác (Harry nhìn hai chữ đoản mệnh kia, khóe miệng không nhịn được giật giật), cũng cam tâm tình nguyện ký kết khế ước với bọn họ, sinh mạng của chúng tôi có thể nói là gắn bó trên người đối phương, chúng tôi vẫn có sức mạnh như trước, nhưng tuổi thọ chỉ kéo dài bằng với người chúng tôi yêu.

Lúc trước tôi không thể hiểu được bọn họ, nhưng sau khi gặp được Sievert, tôi liền hiểu. Cõi đời này đều sẽ có người kia hoặc cái gì đó, quan trọng đến mức cậu đồng ý vì người đó mà từ bỏ cuộc sống lâu dài, bởi vì sau khi mất người đó, mỗi một ngày của cậu sẽ tràn ngập tuyệt vọng."

Mặc dù Harry xem tới đây cũng có chút xúc động, nhưng còn có nhiều hơn loại cảm giác kỳ quái như thể cậu đang đọc thư tình, kỳ quái đến mức cậu phi thường muốn đưa bức thư tình này gửi cho Snape, nói không chừng ông ấy sẽ cảm động, sau đó, sẽ cho Alvin một nụ hôn nồng cháy chăng.... Được rồi, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

Phần sau của bức thư, Alvin còn khai báo vụn vặt vài chuyện khác, ví như Bằng Mã tên "Carl" kia đã yêu một Muggle, nhưng anh không viết nhiều về Andrea, nhiều lắm chỉ tình cờ nói một số sở thích của cô thôi, Harry đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ mới có dũng khí viết hỏi nguyên nhân cái chết của Andrea, nhưng cuối cùng đã bị anh trực tiếp không để mắt đến.

Kỳ thực Harry cũng đã chuẩn bị tâm lý, tuy nói là có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn. Kỳ thực cậu cũng đang rất sợ hãi, sợ rằng đáp án sẽ khiến cậu không thể nào tiếp thu được.

Nhưng thân là thần, thì không thể yêu con người, cho dù yêu cũng không được ký kết khế ước, bằng không tuổi thọ sẽ bị giảm bớt, đây là phép tắc Thế Giới kỳ quái gì vậy? Harry tỏ vẻ cậu không thể hiểu được, được Dumbledore dạy dỗ bảy năm, hơn nữa theo di truyền của cha mẹ, trong ấn tượng của Harry, yêu là một món đồ rất đẹp, rất tốt, chỉ cần không gây tổn hại gì với người khác, không có bị ép buộc thì, yêu ai, làm sao lại yêu thì có quan hệ gì?

Lúc Harry suy tư vấn đề này, ngón tay vô ý thức gõ gõ lên mặt bàn – cậu nghĩ tới những hình ảnh về cậu và Draco kia.

Tuy rằng Alvin đã xác nhận những hình ảnh kia là thật, nhưng cậu vẫn nhất thời không tin tưởng, đó cũng là nguyên do vì sao trước khi rời trường học, cậu đã có ý vô ý tách với Draco ra. Cậu thực sự có chút không thể nào tưởng tượng nổi cậu và Draco làm sao mà thành một cặp được, nhất là ở kiếp trước, dưới tình huống kẻ thù không đội trời chung, hình ảnh gặp nhau liền lôi đũa phép ra mới tương đối thích hợp với bọn họ a.

Mà khiến Harry lưu ý nhất là, nếu kiếp trước Draco là thật tâm yêu cậu, vậy kiếp này thì sao, một đời bị cậu – tạo ra hiệu ứng cánh bướm – thay đổi này, hắn còn có thể yêu cậu nữa không? Mà bản thân cậu, nắm giữ ký ức giả tạo kia, đối với tình cảm ôm ấp Draco có thể nói đó là yêu không?

Tác giả có lời muốn nói: Con ngựa ngàn chữ thực sự là bị vây chết rồi, chương mới không hơn vạn chữ cuối cùng đã kết thúc! [suýt chút nữa chữ nổi như vậy cũng không cần so đo với tôi a]

<J<