Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 41




Tuy rằng lần động đất này không nhỏ, hơn nữa còn có chỗ quỷ dị, nhưng bởi vì không tạo thành nguy hiểm gì, nên mọi người trong Hogwarts đều nhanh chóng lãng quên chuyện này. Dumbledore đúng là có tỉ mỉ điều tra, nhưng không phát hiện được gì, vì thế, chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

Lập tức sẽ đến lễ Giáng Sinh, vì thế bên trong lâu đài đang tràn ngập vui sướng, học sinh cũng đang chờ mong được nghỉ. Bởi vì Harry có thêm người cha đỡ đầu là Sirius, đương nhiên năm nay sẽ không ở lại Hogwarts.

Nhưng mà gần đây cậu thật không có tâm tình để suy nghĩ đến Giáng Sinh, Draco ở bên luôn chọt vào hông cậu, nhắc nhở cậu phải dụng tâm chuẩn bị quà Noel cho hắn, cậu cũng đã chuẩn bị qua loa rồi. Câu nói ngày đó của Alvin vẫn không ngừng tua đi tua lại ở trong đầu cậu.

Dưới ánh trăng.... Máu của mình...?

Harry ngốc ngốc gãi đầu, trước mặt bày một cái chăn bằng nhung màu xanh lục tinh xảo, giáo sư McGonagall vừa phát một phát vào đầu cậu, hiện tại bà đang răn dạy Neville.

Cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện còn những 15 phút nữa mới tan học, Harry hơi hơi không kiên nhẫn cầm đũa phép chọt chọt cái chăn, hơi khổ não nghĩ xem có nên thử một lần hay không.

Không nói đến chuyện vật này có công năng gì, vạn nhất Alvin đang lừa cậu thì sao? Máu phù thủy từ trước đến giờ đều có liên hệ rất lớn đến bản thân phù thủy đó, càng không cần nhắc tới chuyện cậu có huyết thống Raito yêu, tùy tiện nhỏ máu của mình vào một cái nhẫn chưa được xác định thì.... Luôn cảm thấy hơi đần độn.

Được rồi, đương nhiên, loại chuyện đần độn như thế này, kiếp trước cậu đã làm không ít. Nhưng tốt xấu gì qua nhiều năm được Hermione ân cần dạy bảo cùng bị Draco chê cười vẫn khiến cậu trở nên hơi lý trí chút.

Thế nhưng nếu không thử thì lại cảm thấy có chút không cam lòng, Harry vô ý thức vuốt nhẹ chiếc nhẫn kia. Draco nói không sai, lúc cậu bắt đầu đeo cái nhẫn này thì đã có thể cảm giác được sức mạnh khổng lồ bên trong nó, nếu không lợi dụng thì, hình như quá lãng phí rồi....

Vì chuyện này mà Harry đã ngủ không ngon liên tục ba ngày nay, cuối cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.

Vì thế, vào một đêm mây đen gió lớn, không, ngừng chút, là một đêm trăng sáng sao thưa nào đó, Harry lại một mình lén lén lút lút bò lên tháp Thiên Văn. Sau một khắc cậu chuồn ra ngoài, khối đá nào đó trong phòng Draco bỗng nhiên lóe lên một cái, anh chàng tóc bạc kim vừa tắm rửa xong, đang đọc sách thấy vậy không khỏi nhíu mày lại, nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ, hắn cũng không làm gì cả, chỉ tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nhờ vậy mà Harry mới có thể một đường thuận lợi lên tháp Thiên Văn. Sau khi đeo một cái vòng tay chứa bùa hộ mệnh lên tay phải, Harry dùng một bùa cắt chém lên ngón tay của mình, lập tức giọt máu màu đỏ tươi xuất hiện, nhỏ một giọt vào chiếc nhẫn màu trắng, cái nhẫn chậm rãi hấp thu, sau đó.... Phát sáng chói lọi.

Một bó ánh trăng như có thực thể bị hút vào trong chiếc nhẫn, toàn thân chiếc nhẫn hiện ra ánh sáng màu trắng, hoa văn màu đen như là vật sống nổi bồng bềnh giữa không trung.

Harry phát hiện cậu có thể hiểu rõ những hoa văn kia, chúng nó đúng là chữ viết. Những chữ này ghi chép lại cách sử dụng nhẫn, chuyển ánh trăng thành sức mạnh cho người sử dụng, đồng thời còn có tác dụng phòng ngự.

Còn huy hiệu gia tộc Malfoy kia, cũng bay ra khỏi chiếc nhẫn, chậm rãi lớn lên trong không trung. Hai con rồng trên đó cũng như được tặng sinh mệnh, bắt đầu phe phẩy cánh.

Đột nhiên trong đầu Harry xuất hiện một đoạn trí nhớ không thuộc về cậu.

Dưới ánh trăng trong rừng rậm, có một người đàn ông tóc dài màu trắng đang đứng ở đó, đôi mắt màu bạc cùng khuôn mặt góc cạnh tinh xảo, trên áo chùng phù thủy màu đen là huy hiệu nhà Malfoy.

Đối diện anh ta là một cô gái tóc quăn màu bạc, đắm chìm dưới ánh trăng, dung nhan đẹp như mộng ảo. Cô hình như đang mỉm cười, nhưng nước mắt lại không ngừng lăn xuống từ cặp mắt màu tím kia, từng giọt từng giọt chảy dài trên khuôn mặt đẹp đẽ, làm ướt cổ áo màu trắng.

Người đàn ông kia cúi người xuống hôn lên tay cô, Harry không biết họ đang nói cái gì, nhưng có thể cảm giác được không khí bi thương quanh đó. Cậu nhìn cô gái kia đưa tay ra níu lại người đàn ông khi anh ta xoay người định rời đi, nhưng cô không giữ lại mà cũng chẳng nói gì hết, chỉ yên lặng đặt một cái nhẫn màu trắng vào lòng bàn tay của người đàn ông, sau đó, xoay người đi vào sâu trong rừng, mặc cho cây cối rậm rạp cùng bụi gai che giấu hoàn toàn bóng người của cô.

Người đàn ông ngơ ngác nhìn cái nhẫn trên tay, lặng lẽ đứng yên một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Harry xem xong liền biết đoạn ký ức này chắc chắn thuộc về ký ức của một vị gia chủ Malfoy nào đó, cảm động chưa được vài giây thì đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Cái nhẫn có vẻ như là tín vật đính ước của gia chủ kia, Draco cứ như vậy cho không mình, người đó mà biết được chẳng phải sẽ tức chết hay sao?

(Editor: Không cần phải lo. Người đó chắc chắn đã chết từ rất lâu rồi. Hơn nữa, Draco lấy nó tặng cho người yêu thì ông ta sẽ không nổi giận đâu, có khi còn vui mừng thay nữa kia.)

Hơn nữa, lúc đó, hắn vẫn chưa biết chuyện của gia chủ Malfoy này. Nếu biết được, không biết Draco có đánh cậu không, lý do là vì nhòm ngó bí mật của gia tộc Malfoy.... Harry không khỏi yên lặng co tròn mình lại.

Bởi không biết cái nhẫn này mất bao lâu mới hấp thụ ánh trăng xong, vì thế, Harry chỉ có thể ngồi chờ, kết quả phát hiện lâu như vậy mà nó còn chưa xong. Quyết đoán cất nó đi, một chút cũng không để ý đến nỗi đau vẫn chưa được ăn no của nhẫn, cậu cứ như vậy chạy về ký túc xá.

Cũng vì hao tốn cả nửa đêm ngồi trên tháp Thiên Văn, sang ngày hôm sau, đương nhiên Harry bị thiếu ngủ nghiêm trọng. Cũng may tiết đầu tiên là Lịch sử Pháp thuật, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Harry liền tiến vào trạng thái ngủ bù.

Draco nhìn người bên cạnh ngủ ngon lành, dưới mắt còn thấy rõ quầng thâm màu xanh nhạt, lập tức hắn cảm thấy một luồng khí bị chặn trước ngực không xuống được, bút lông chim trong tay suýt chút nữa đâm xuyên cả mặt giấy.

Mà Harry lại chẳng hề có cảm giác gì với chuyện này, như là cảm thấy gối đầu lên sách Lịch sử Pháp thuật không được thoải mái, cậu còn cau mày thay đổi tư thế. Gương mặt thanh tú kia vốn còn có chút mập mạp trẻ con, lúc này, gò má còn phồng lên thành quả bóng, y như một con sóc nhỏ.

Draco tràn đầy ác ý vươn ngón tay ra chọt, cảm thấy xúc cảm rất mềm mại, vì thế, hắn liền chuyển sang xoa bóp, đến lúc sau thì thẳng thắn nhéo nhéo.

Còn Harry thì mơ thấy một con cá luôn cắn vào mặt mình, rõ ràng không có răng nhưng cứ kiên trì không ngừng, đuổi cũng không đi, phi thường làm người ta bực bội.

+++++++++

Tuy rằng ban ngày không có thời gian, nhưng buổi tối, vừa về ký túc xá, Harry liền kể bí mật của nhẫn cho Draco.

Đúng như dự đoán, phản ứng đầu tiên của Draco là nhả độc, nói Harry sao có thể ngớ ngẩn đến mức tùy tiện nhỏ máu như vậy.

"Trước khi tặng nó cho tớ, không phải cậu đã kiểm tra nó không có phép thuật hắc ám rồi hay sao?" Harry biện minh.

"Sức mạnh của nó đúng là tinh khiết, nhưng không chắc chắn hoàn toàn rằng không có chuyện ngoài ý muốn. Sớm biết như thế thì sẽ không đưa cho cậu." Draco buồn phiền nói, trong lòng phi thường có xúc động muốn ném cái tên trước mặt này vào Gryffindor, tác phòng quả thực giống y chang với đám sư tử ngu xuẩn kia.

Harry một chút cũng không cảm nhận được tâm tình của Draco, cậu còn đang tung nhẫn chơi nữa kia.

"Nhưng mà sao cậu biết đây là đồ do một Raito yêu đưa cho một Malfoy nào đó?" Draco hỏi.

"Thấy. Lúc tớ phát động cái nhẫn này, trong đầu đột nhiên nhìn thấy chút hình ảnh, phỏng chừng về một gia chủ Malfoy nào đó yêu đương với một cô gái Raito yêu nhưng cuối cùng hai người đó lại không thể đến với nhau."

"Làm sao mà cậu chắc đó là Raito yêu?"

"Tóc của cô ấy có màu bạc," Harry hồi tưởng lại gương mặt của cô gái kia, "Cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa có thể là do tớ có huyết thống Raito yêu, nên lúc nhìn thấy cô ấy, trong nháy mắt tớ đã cảm nhận được người đó cùng tộc với mình. Nhưng mà, hình như trên tay cô không có hoa văn a."

"Theo ghi chép thì, hoa văn của Raito yêu sẽ chỉ xuất hiện vào đoạn thời gian mới ra đời hoặc ở dưới tình huống đặc biệt nào đó. Tốt nhất cậu nên cầu khẩn rằng, khi huyết thống của cậu thức tỉnh cũng sẽ như vậy, bằng không thì sẽ có vấn đề phiền toái." Draco cảnh cáo.

Harry nhún nhún vai, cũng không thèm để ý, dù sao chuyện huyết thống thức tỉnh còn lâu lắm. Nhưng nhắc mới nhớ, cậu nhớ lại căn dặn của Z, trước khi huyết thống thức tỉnh nhất định phải uống độc dược, mà tấm giấy da dê kia vẫn còn ở trên đầu giường của cậu kia.

Harry nhất thời đặc biệt chờ mong nhìn Draco.

"Cậu lại muốn gì?" Draco nhìn thấy ánh mắt này của cậu liền biết không có chuyện tốt rồi.

"Giúp tớ một chuyện nhỏ." Harry cười híp mắt nói.

....

Tuy rằng quá trình hơi gian khổ, nhưng dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Harry, cậu chủ nhỏ nhà Malfoy không thể không bị dắt mũi lần nữa, đồng thời hắn hầu như có dự cảm rằng mình sẽ trở thành nhà kho độc dược đặc biệt của người kia.

Nhưng một Malfoy chưa bao giờ chịu thiệt.

Nhân lúc Harry không nhìn thấy, khóe môi của Draco hơi giương lên. Hiện giờ giúp cậu bao nhiêu chuyện, tương lai tôi sẽ thu lại từng ân tình một. Đến lúc đó tuyệt đối đừng có hối hận đấy, Harry à.

(Editor: Thật nguy hiểm!)

Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo với mọi người, bởi vì thay đổi chỗ ở, cho nên thời gian viết truyện cũng biến động theo. Tuy rằng không quá cố định như trước, nhưng cơ bản vẫn trước 9 giờ đăng. Bình thường sẽ viết trước một chương vào lúc 2 giờ sáng. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ!

fPл