Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 39




Tuy đã qua hai kiếp, nhưng Harry vẫn không thể nào ngồi cùng bàn với Snape được, tuy vậy, đối với vị gián điệp hai mặt xuất sắc đồng thời là đại sư độc dược nổi tiếng này, Harry vẫn rất khẳng định năng lực của ông. Vì lẽ đó, cậu càng cho rằng, độc dược giải thuốc nhuộm tóc kia nhất định rất nhanh sẽ chế xong.

Thế nhưng, thật bất hạnh, cậu đã đoán sai rồi.

"Còn cần nửa tháng nữa?" Harry cất giọng cao vút, thể hiện rất tốt tâm tình của người ta.

Draco gật gù, cũng hiếm khi có lòng tốt quyết định không tính toán phản ứng thất lễ của cậu, người đang chịu đả kích nặng nề thường rất yếu đuối.

Harry bắt đầu suy tính đến độ khả thi rằng Snape cố ý chỉnh cậu, suy nghĩ một chút cảm thấy vô cùng có khả năng.

(Editor: Này! Đừng nghĩ xấu giáo sư của tôi!)

"Như vậy không phải vô cùng tốt sao, tóc cậu bây giờ rất đẹp." Pansy vui vẻ thưởng thức tóc của Harry, trong tay cầm một đống dây buộc tóc, so từng cái một lên tóc Harry.

"Pansy, tớ nhất định phải nói trước, tớ tuyệt đối không cột cái dây hoa hòe kia đâu." Harry nghiêm túc nói.

"Tớ đang định dùng cái đó." Pansy một mặt tiếc nuối, cuối cùng chọn một dải dây màu xanh sẫm có thêu hoa văn màu đen, động tác mềm nhẹ cột mái tóc dài của Harry lên.

Draco dùng ánh mắt xoi mói nhìn Harry từ trên xuống dưới một lần, nói với Pansy: "Ánh mắt không tồi."

Không phải đều là đoạn dây rách sao, có khác gì với đoạn dây thừng đen của tớ đâu, còn nói ánh mắt không tồi nữa chứ. Harry khịt mũi coi thường.

(Editor: Đồ không có mắt thẩm mỹ)

Daphne từ nãy giờ vẫn trong trạng thái xem trò vui, hiện tại lại đột nhiên đến gần, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc cằm Harry lên, tinh tế đánh giá như là đang giám định châu báu từ mấy cái thế kỷ trước vậy. Sau đó, cô nhếch môi nở nụ cười, nói: "Đột nhiên tớ cảm thấy thật may khi cậu không phải là con gái."

"Tại sao?" Harry nghi hoặc nghiêng đầu, cậu thậm chí đã quên mất phải vạch trần hành vi lưu manh của Daphne.

Không ai đến trả lời cậu, tất cả các vị ở đây đều cho nhau một nụ cười ngầm hiểu, chỉ có người trong cuộc ngồi trên ghế salon kia là trầm mặt xuống mà thôi.

Giờ khắc này, trên mặt Draco cũng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt đã hơi tối tăm. Lúc trước, chuyện hắn nói với Harry cũng không phải là chuyện cười, chủng tộc Raito yêu này đúng là dùng hai từ "mỹ lệ" để xưng, mà trên người Harry mang loại huyết thống này cũng đã bắt đầu xuất hiện đầu mối.

Cậu ấy đã không còn mang dáng vẻ thiếu dinh dưỡng như vừa mới khai giảng năm thứ nhất, lúc này mặt mày đã hơi nẩy nở chút, cặp mắt màu xanh lục kia sạch sẽ nhìn thấu lòng người như viên ngọc màu lục được nước rửa qua, da thịt trắng nõn, môi đỏ ướt át, lúc mỉm cười đặc biệt có sức hút kỳ lạ.

Cậu ấy hình như trở nên quá dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Draco thầm nghĩ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên một cái tay vịn.

(Editor: Sao tôi lại ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây thế nhỉ? Cậu tiêu rồi, Harry. Đảm bảo ngay khi vừa phát dục thành công, cậu sẽ bị Draco ăn sạch đánh chủ quyền mất. Ai cùng quan điểm giơ tay lên.)

++++++++

"Câu lạc bộ quyết đấu?" Draco cau mày nhìn tờ giấy da dê được dán trước cửa chủ tịch, "Ai tổ chức?"

Cái tên ngu ngốc Lockhart kia, yên lặng trả lời ở trong lòng vấn đề của Draco xong, Harry mới hỏi: "Cậu sẽ không tham gia chứ?"

"Sao lại không? Rõ ràng đây là cơ hội tốt để xem đám sư tử ngu xuẩn Gryffindor kia náo nhiệt." Draco trả lời như thể đây là chuyện đương nhiên.

Nhất thời mặt Harry đen thui, có vẻ như kiếp trước cậu chính là cái náo nhiệt bị xem kia.

"Cậu không muốn đi sao?" Draco hơi kỳ quái hỏi.

"Đi, tại sao lại không đi." Harry nghiến răng nghiến lợi nói, lần này chuyện bất ngờ chắc chắn sẽ không xảy ra lên người cậu nữa.

Vừa tới tám giờ tối, bọn họ lại một lần nữa đi tới Đại Sảnh. Bàn dài học viện đã bị cất đi, dọc theo một mặt tường là sân khấu được mạ vàng, hàng trăm ngọn nến bay lượn trên bầu trời, lập lòe tỏa sáng.

Hầu như toàn bộ học sinh đều đã đến, mọi người đang hưng phấn trò chuyện với nhau, suy đoán xem vị giáo sư nào sắp đến.

Harry không có hứng lắm, tựa vào tường, trong lòng hết sức hoài nghi vì sao Dumbledore lại đồng ý để Lockhart tổ chức cái câu lạc bộ quyết đấu này, tăng thêm trò cười cho mọi người sao? Đương nhiên, cậu càng không hiểu vì sao Snape lại đồng ý làm phụ tá cho Lockhart, ngẫm lại thôi cũng thấy thật đáng sợ.

"Draco, trong trang viên Malfoy không có người dạy cách chiến đấu sao?" Harry hơi nghi ngờ hỏi.

"Hiển nhiên là có, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi đến chỉ để xem trò vui mà thôi. Còn cậu, sao vẫn mang dáng vẻ ỉu xìu buồn bã kia thế." Draco nói.

Harry không đáp lại, bởi vì Lockhart đã xuất hiện trên cái sân sáng lóa kia rồi, bên cạnh là giáo sư Snape sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Harry yên lặng thắp một ngọn nến cho Lockhart.

"Sự phối hợp này thật sự quá tuyệt," Draco lúc đầu còn khiếp sợ, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, khẽ cười nói, "Cha đỡ đầu PK với Hoa Hồ Điệp đầu trống trơn kia, tôi sắp không thể chờ nổi rồi."

Thiếu niên, cậu ác độc như vậy là do mẹ cậu dạy sao? Harry cảm thấy đau cả đầu, cảm giác hình như mình đang thấy phía sau Hoàng tử Slytherin đang mọc ra một cái đuôi ác ma vẫy qua vẫy lại.

Thế nhưng hiển nhiên Lockhart đã không khiến Draco thất vọng, bắt đầu quyết đấu còn chưa tới nửa phút thì gã đã bị giáo sư Snape đánh bay xuống đài, ngã trên mặt đất, đũa phép bị đánh ra ngoài thật xa.

Harry xin thề rằng mình đã nghe thấy được tiếng nức nở trầm thấp của một vài cô nàng, còn kèm theo tiếng oán giận nho nhỏ với Snape.

(Editor: Thành thật mà nói, tôi cũng có thấy Lockhart đẹp trai chỗ nào đâu mà có nhiều cô theo vậy? Tôi thấy y như Pansy nói, vừa nhìn đã thấy là đồ ngu rồi.)

Chuyện đầu tiên Lockhart làm sau khi bò lên là tìm lấy đũa phép, cho mình một bùa mỹ dung vào mặt, sau đó mới méo mó ngã xuống, rồi lại trèo lên, rồi lại ngã xuống, cuối cùng, gã xông lên sân khấu, nói rằng: "Được rồi, giáo sư Snape đã dùng thần chú tước vũ khí một cách tinh diệu, trừ anh. Tôi nói như vậy, anh cũng đừng để ý, nhưng trước khi giáo sư Snape ra tay tôi đã nhận ra rồi, tuy nhiên, tôi cảm thấy làm một giáo sư hợp lệ nên làm mẫu sinh động cho các em...."

"Thực sự rất sinh động." Draco lười biếng giễu cợt, khiến các Slytherin ở chung quanh thấp giọng cười vang.

Mấy cô nàng Ravenclaw đứng ở bên, quay đầu, trừng ánh mắt sát khí với họ vài lần, nhưng khi tầm mắt rơi đến người Hoàng tử Slytherin thì lại biến thành không tự chủ được đỏ mặt. Harry vừa cười xấu xa, vừa chọt chọt eo của Draco: "Thấy không, lại có thêm vài cô nàng không cẩn thận quỳ gối dưới áo choàng phù thủy của cậu, giá thị trường không thấp a."

Đôi mắt lớn màu xanh xám của Draco không có chút độ lệch nào, nhìn thẳng vào tròng mắt màu xanh lục của Harry, trên môi giương lên độ cong quen thuộc, nói: "So với chú ý đến tôi, cậu càng nên tự lo cho bản thân đi. Cậu có để ý rằng, mấy tháng gần đây có bao nhiêu học sinh nam nhìn cậu đỏ mặt không, mà đáng nhắc tới là, trong đó còn có Gryffindor. Giá thị trường không thấp a."

Bởi vì lượng tin tức hơi lớn, Harry dừng lại vài giây mới phản ứng được, sau đó một mặt không chịu tin, "Đừng có nói mò, cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?"

"Hướng hai giờ có một tên Hufflepuff đang lén lút nhìn cậu." Draco hất hàm cái cằm.

Harry phản xạ có điều kiện xoay về hướng hai giờ, đối mặt với anh chàng Hufflepuff bị điểm danh kia, có thể dễ như ăn cháo nhìn thấy anh chàng kia đỏ mặt tới tận tai trong nháy mắt.

Harry quay đầu lại.

"Đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, có đúng không?" Harry chưa từ bỏ ý định hỏi, "Học sinh nam? Nếu cậu nói học sinh nữ thì tớ còn có chút tin tưởng."

"Học sinh nữ cũng có," Draco đưa tay lên vén một sợi tóc rối của Harry ra sau tai, "Nhưng mà tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, đừng vì cái này mà đắc chí. Cẩn thận một chút, Giới Phù Thủy có rất nhiều thủ đoạn nhỏ. Tôi không hy vọng ngày nào đó, cậu tỉnh lại ở trên một cái giường xa lạ.... Mà người nằm bên cạnh lại là một người không quen biết."

Harry cảm thấy mặt mình nóng lên giống như bị thiêu, cậu nhanh chóng đẩy cái tay vẫn đang dừng lại bên tai cậu, "Cứ coi như cậu đang nói sự thật đi, nhưng tớ mới có mười hai tuổi mà thôi! Đâu ra lắm biến thái như vậy."

Draco cũng không tranh cãi thêm, chỉ nhàn nhạt nói: "Đây chỉ là nhắc nhở mà thôi, cẩn thận một chút. Chớ có ăn lung tung đồ ăn do người khác cho."

Cái loại răn dạy sủng vật này là sao! Trên trán Harry hiện ra một dấu chấm hỏi cực kỳ to, nhưng không thể không thừa nhận tên này đã nói đúng, kiếp trước cậu đúng là có nhận được vài miếng chocolate có bỏ thêm Tình Dược.

Sau khi cái đề tài này coi như được kết thúc, Lockhart đến nơi này phân tổ, vốn cậu hẳn thuận lý thành chương cùng một tổ với Draco, kết quả....

"Tôi nghĩ mình đã nhìn chán cậu Potter và cậu Malfoy thành một tổi rồi. Hiếm khi có cơ hội huấn luyện, cậu tạo tổ với Weasley đi, còn Malfoy thì thành tổ với Zabini." Snape tuyên bố.

"Sự phối hợp này rất tốt." Lockhart không rõ tình hình phụ họa.

Đây thật là.... Harry tâm tình phức tạp nhìn Ron không quá tự nhiên ở đối diện, "Được rồi, Weasley. Đây chỉ là luyện tập mà thôi, đừng như thể sắp bị hành hình thế."

Ron há mồm như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị giọng của Lockhart cắt ngang, "Mọi người luyện tập thần chú tước vũ khí, tôi đếm một hai ba, mọi người phóng thần chú về phía đối thủ."

Kiếp trước, là một Gryffindor đồng thời cũng là anh em tốt của Ron, đương nhiên Harry sẽ không làm khó cậu ấy, nghiêm túc cẩn thận phóng thần chú, không có ngôn từ trào phúng, kiên trì luyện tập với cậu ta, còn có lúc chỉnh lại tư thế cầm đũa phép cho Ron. Hoàn toàn không như ý muốn xem cuộc vui của Snape.

Ron hơi đỏ mặt, nhỏ giọng cảm ơn, thầm nghĩ có lẽ Fred đã nói đúng, cái cậu Slytherin này không đáng ghét chút nào.

Mà Draco ở cách đó không xa....

"Xin lỗi, giáo sư, tay bị trượt." Draco không hề có thành ý nhìn giáo sư Lockhart lại một lần nữa cạp đất.

Đương nhiên Lockhart phải rộng lượng tỏ vẻ không sao cả, cùng với câu kỳ thật gã đã biết trước có nguy hiểm, nhưng lại sợ bản thân làm Draco bị thương blablabla....

Nụ cười trên mặt Blaise càng thêm sâu hơn, cùng Draco liếc mắt với nhau, cả hai đều hiểu rõ ý muốn nói trong mắt đối phương.

"Tìm đường chết là một loại bệnh, phải trị." Blaise nhún nhún vai.

Như được Draco cho phép, vô số người thi nhau trượt tay.... Chủ yếu vẫn là từ cuộc chiến giữa Slytherin cùng Gryffindor.

"Xin lỗi, giáo sư." Câu này xuất hiện liên tiếp, cùng nụ cười ung dung trên mặt chủ nhân tạo thành sự đối lập mãnh liệt.

"Đánh cược ba galleon, Lockhart không có cách nào đứng đi ra khỏi phòng học được." Daphne vui vẻ nói với Pansy.

Nhưng cuối cùng Lockhart lại ngoài dự đoán của mọi người, cô phụ kỳ vọng của Daphne, giải cứu gã chính là Goyle cùng một học sinh Gryffindor năm hai, trong hai người, một người bị trúng bùa mọc lông, người còn lại thì đã có răng cửa dài sắp chạm đến đất, không thể không nhanh đưa vào phòng y tế.

Đương nhiên, Snape cũng có thể giải quyết, nhưng ông từ chối trị liệu cho đứa ngốc, học sinh Nhà ông thì càng không thể được.

Lockhart rõ ràng vui sướng tuyên bố tan học.

"Xem ra đây là tiết quyết đấu cuối cùng của khóa chúng ta." Một học sinh Ravenclaw đã nói như thế.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi JJ thật không chịu trách nhiệm phục hồi thiếp cho tôi, nên tôi đã hồi phục thiếp ở dưới chương này....

Heo Mộc Mộc: Lần trở về này, lại xuất hiện huyết thống thức tỉnh rồi.

Mộng Tà Tam Sinh: JJ nuốt hơn ba vạn click của tôi, không thể bình tĩnh. Cùng với, Draco đúng thật sắp trở thành anh chàng đẹp trai số một Hogwarts, xin đừng khinh thường mà chuẩn bị vỗ tay đi ~

CC: Harry của chúng ta đã rất dễ nhìn, bên trong chương này có viết a ~

Đuôi Lô: Tôi vẫn không biết nói sao với cái màu vàng bạc này, vì theo như phim, màu đó gần như là màu trắng vàng, không hề giống màu bạc.

Triều, Haruka, Vẫn Còn Vẫn Còn: Cảm ơn đã chống đỡ!

(Editor: Tôi đã dịch xong ba oneshot: Look Up, The Second Task, Lost Glasses. Mọi người vào phần tác phẩm mà tìm đọc. Mai tôi off một bữa truyện này với oneshot để edit truyện Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử gửi cho nhà Hội Bồ Công Anh cái đã. Nếu còn thời gian thì tôi sẽ dịch oneshot tiếp theo, cái này không chắc đâu nên đừng mong quá.)

LmyR