Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 17




Buổi tối trong Rừng Cấm chỉ có một màu đen kịt, cây cối cao chót vót, che kín ánh trăng sáng. Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tình cờ có thể nghe thấy vài tiếng sột soạt.

"Giờ cậu còn có thể trở về." Harry nhỏ giọng nói.

"Đừng mơ."

+++++++

Hai người dọc theo con đường nhỏ đi vào trong, Harry vẫn duy trì độ cảnh giác cao, dù sao Rừng Cấm cũng không phải là một chỗ vui chơi gì.

"Cây Raito, thật không ngờ trong Rừng Cấm lại có." Draco đã ép giọng nói xuống rất thấp, nhưng không khó để nghe ra kinh hỉ.

"Cái gì," nhất thời Harry không kịp phản ứng, "Cậu muốn làm gì?"

"Hái một ít về, đây là nguyên liệu điều chế độc dược chữa thương rất tốt, một tháng chỉ mọc một lần." Draco không biết từ đâu lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh sẫm, nhìn không lớn, nhưng lại có thể nhét vào rất nhiều thứ.

"Cậu đến để đi dạo sao," Harry bất mãn, nhưng lại nhanh chóng chú ý tới cái túi nhỏ kia, "Đây là túi không gian sao?"

Draco đã hái được một lượng đủ, nhìn qua khá hài lòng, "Không sai, trong nhà Malfoy cũng chỉ có vài cái thôi. Cậu có muốn không?"

"Không cần, cảm ơn." Suýt chút nữa Harry còn tưởng mình nghe lầm, đừng có nói biếu tặng tùy ý thứ đáng giá này như thể cho một cái bánh quy có được hay không.

"Nhưng mà cho dù cậu có thấy đồ vật quý báu cỡ nào thì cũng phải khắc chế, chúng ta không phải đến để hái dược liệu." Harry cảnh cáo.

Draco nhíu nhíu mày, "Được rồi, tôi đảm bảo."

Draco xác thực tuân thủ lời hứa, vì thế mà bọn họ đã đi rất nhanh, nhưng hiển nhiên vẫn tới chậm một bước.

Con Bạch Kỳ Mã thuần trắng nằm trên mặt đất, tứ chi đã cứng ngắc. Chung quanh đều là máu màu trắng bạc, nhiều vô cùng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm đen. Con mắt của nó vẫn chưa nhắm lại, như vầng trăng tròn, thậm chí Harry có một loại ảo giác rằng nước mắt của nó sắp rơi ra.

"Giết Bạch Kỳ Mã là một tội ác rất lớn, linh hồn của người đó sẽ bị nguyền rủa," Draco ngồi xổm bên cạnh con Bạch Kỳ Mã, giúp mắt của nó khép lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, "Bạch Kỳ Mã rất khó bị thương, tất nhiên người giết nó phải có pháp thuật cực kỳ mạnh."

Harry không biết nên nói cái gì nữa, Voldemort sẽ quan tâm tới chuyện linh hồn bị nguyền rủa sao, hiển nhiên sẽ không, linh hồn của y đã sớm rơi vào Địa ngục rồi.

"Được rồi, nên trở về thôi." Harry thấp giọng nói.

Draco không dị nghị gì, phối hợp đứng ở cạnh cậu. Nhưng vào lúc này, trong rừng lại có tiếng động truyền tới.

Harry nhanh chóng trùm áo choàng tàng hình lại, lôi kéo Draco núp ở phía sau cây.

Nhưng người xuất hiện không phải là Voldemort, mà là một con Bạch Kỳ Mã khác. Nó còn chưa trưởng thành, cả người nho nhỏ, bạc trắng đi từng bước đến bên cạnh con Bạch Kỳ Mã lớn kia. Trong đôi mắt ôn nhu không ngừng rơi nước mắt.

Harry nhìn thấy cảnh này, cảm giác hơi khó chịu, đang muốn cùng Draco rời đi, thì lại phát hiện con Bạch Kỳ Mã nhỏ đang đi về phía cậu.

Draco nhíu mày, không chút biến sắc tiến lên phía trước một bước, chắn cho Harry ở phía sau.

Nhưng hình như công năng của áo choàng tàng hình không có tác dụng gì với con Bạch Kỳ Mã nhỏ này, nó dễ như ăn cháo tìm được Harry, nằm rạp xuống chân cậu, vừa khóc, nhưng cũng vừa như an tâm cuộn tròn cơ thể lại, đầu khoát lên trên bàn chân của Harry.

"Không phải Bạch Kỳ Mã chỉ thích những cô gái thuần khiết thôi sao," Draco kinh ngạc, "Sao tôi lại có cảm giác nó coi cậu là mẹ nó vậy?"

Harry lườm hắn một cái, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ. Trong lòng suy đoán, có phải con Bạch Kỳ Mã này khóc đến váng đầu, nên mới coi cậu thành đồng loại hay không.

Đột nhiên trên tay có cảm giác đâm nhói, Harry cúi đầu, phát hiện con Bạch Kỳ Mã nhỏ kia không biết tự lúc nào đã đứng lên, lấy cái sừng còn rất ngắn của nó cọ cọ vào tay trái Harry.

Bạch Kỳ Mã nhanh chóng lấy sừng ra, nhưng chỗ vừa bị đâm nhói kia chậm rãi hiện lên một dấu ấn màu xanh lam, na ná dáng dấp của một cái vương miện nho nhỏ.

"Đây là cái gì?"

Harry mờ mịt lắc đầu, cậu cũng không biết. Cúi đầu nhìn con Bạch Kỳ Mã nhỏ, nó đang mang dáng vẻ vô tội, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Harry không nhịn được đưa tay sờ sờ nó, thậm chí cậu còn muốn mang nó về, thế nhưng Draco nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Nên về thôi."

Lúc này cậu mới nhớ ra mục đích đi Rừng Cấm lần này, đồng thời cũng ý thức được đây không phải là chỗ an toàn gì. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cậu vẫn vỗ vỗ đầu Bạch Kỳ Mã nhỏ, "Trở về đi, về với bộ tộc của mày đi."

Bạch Kỳ Mã giống như nghe hiểu, lắc lắc cái đuôi ngăn ngắn, cọ cọ Harry vài cái rồi xoay người chạy về phía sâu rừng rậm.

Draco không nói thêm gì nữa, khoác áo choàng tàng hình, nắm lấy tay Harry, chạy về hướng ngược lại.

Mãi đến khi trở về ký túc xá, hai người mới thanh tĩnh lại, Harry còn chưa kịp lấy hơi, Draco đã bắt lấy tay cậu, vẻ mặt phức tạp nhìn dấu ấn trên tay.

"Tớ không biết đây là cái gì," Harry giải thích, "Trước đây cũng chưa từng thấy xuất hiện. Có lẽ con Bạch Kỳ Mã kia đã tạo dấu ấn này cho tớ."

"Đây không phải là do Bạch Kỳ Mã lưu lại, nó chỉ vừa vặn phát động mà thôi. Tôi chưa từng nghe Bạch Kỳ Mã có khả năng đánh dấu cho phù thủy." Draco nói, vẻ mặt nghiêm túc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Vậy cậu cảm thấy nó là cái gì?" Harry hỏi.

"Tôi không dám khẳng định, nhưng hình như lúc tôi còn ở nhà từng gặp qua hình vẽ này trong một quyển sách cổ rất nát." Draco nói, ngón tay thon dài vuốt ve hình vẽ kia, dùng sức rất nhẹ.

Bất giác Harry đỏ mặt, tay cảm thấy hơi ngứa, muốn rút về nhưng lại bị Draco chụp lấy quá nhanh. (Ăn đậu hũ của người ta một cách trắng trợn)

"Nghỉ hè này tôi sẽ về tra lại một chút, nhưng quyển sách kia đã quá cũ rồi, không chắc sẽ tra ra được." Rốt cuộc Draco cũng buông tay Harry ra, người sau thở phào nhẹ nhõm một hơi nho nhỏ.

Đáy mắt Draco xẹt qua một nụ cười, nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn lười nhác tựa lên ghế salon, hỏi: "Nhưng mà lúc trước cậu phát hiện ra cái gì mà phải vội vã vào Rừng Cấm thế?"

Harry do dự một giây, quyết định nói nửa thật nửa giả, "Tớ nhìn thấy một người đi về phía Rừng Cấm, không biết là ai. Nhưng vết sẹo của tớ phát đau, cho nên mới muốn đi theo."

"Nó có thường đau không?" Draco hỏi, đặt tay lên trên trán Harry, con mắt màu xám xanh đi thẳng vào đáy mắt cậu, vẻ mặt chăm chú.

"Còn...vẫn còn ổn." Harry hơi quẫn bách.

"Đi nghỉ sớm đi." Draco không hỏi thêm gì nữa, trở về ký túc xá trước.

Còn lại một mình Harry ngồi ngơ ngác một lúc lâu, độ ấm trên tay Draco dường như còn vương lại ở trên trán. Cậu có một cảm giác không tên, hình như rất lâu trước kia, hẳn là một lần nào đó trong chiến tranh, cậu bị thương, cũng có một người lấy một tay đặt lên trên trán cậu, còn tay kia thì vỗ nhẹ lưng cậu, nói cho cậu biết không nghiêm trọng lắm.

Là ai đây, người đó là ai?

Harry sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy cử chỉ của mình thật sự quá điên rồ. Cậu cứ như chạy trốn, lủi về phòng ngủ của mình.

Tác giả có lời muốn nói: gần đây tôi định học cách dùng lò nướng làm bánh gato, kết quả tốn cả nửa buổi chiều trong nhà bếp, thu hoạch duy nhất là làm rõ cái nào là lò chưng, cái nào là lò nướng( ̄□ ̄||), được rồi, cái việc có độ khó cao này không thích hợp với tôi.

Nhưng mà tối hôm qua mơ thấy Draco với Harry khi còn nhỏ (không phải là hai diễn viên trong phim, có vẻ như người là do não tưởng tượng ra), cả hai phi thường đẹp trai, hoàn toàn được chữa khỏi!

Ps: nhìn thấy mọi người nhắn lại thật vui vẻ ~~~