Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 109




Harry và Draco lại đứng trên cùng một đường, tập trung tinh lực đối phó mấy người.... quái thú kia, sau lưng bọn họ là tiểu đội học sinh do Hermione dẫn dắt, trong tiếng huyên náo mơ hồ có thể nghe được tiếng của Hermione đang thúc dục Ron nhanh ra tay. Voldemort vì chưa bị trúng một đòn trí mạng, lúc này đã hơi hơi khôi phục như cũ, đứng trên đỉnh đầu một con quái thú, tay phải bị thương quá nặng, phép trị liệu đơn giản không khép lại được, chỉ có thể đổi tay cầm đũa phép.

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc bạc đứng trên bậc thang, nhờ thức tỉnh huyết thống mà miệng vết thương trên người cậu đã nhanh chóng khép lại, tuy rằng người dính đầy máu đen, áo choàng cũng đã rách rưới, nhưng trong một mảnh binh hoang ngựa loạn này, đôi mắt màu xanh lục của cậu vẫn sáng như cũ, khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt đã rút đi vẻ ngây ngô ôn hòa ngày thường, trở nên kiên nghị cứng rắn, như một thanh trường kiếm được rèn qua nhiều ngày nhiều tháng, không người có thể so được.

Mà lúc này thiếu niên tóc bạc đã nhìn lại y, tầm mắt xuyên qua đoàn người hỗn loạn, khiến Voldemort cảm thấy bị đâm xuyên qua. Bởi vì ánh mắt của cậu, không phải là đang nhìn một đối thủ, mà chỉ là nhìn một kẻ yếu ớt nhất định sẽ thất bại.

Hiện tại, quái thú trên sân chỉ còn dư lại hai con, một con mang Voldemort trên lưng, con còn lại cõng Bellatrix.

"Bellatrix giao cho anh." Harry nói với Draco, giơ tay cắt đứt đầu của một tên Tử Thần Thực Tử, trên áo choàng lại có thêm một vệt máu mới, nhưng cậu không thèm nhìn, nói xong cũng thi triển phép thuật để làm mình có cùng một độ cao với Voldemort.

Hiện tại đối thủ của cậu chỉ còn có hai người, một là Voldemort, một là ma thú to lớn dưới chân cậu. Harry nhìn xuống con quái thú vẫn đang không ngừng phun nọc độc màu tím, hàm răng của nó còn dính máu đỏ tươi, nhỏ tí ta tí tách xuống mặt đất.

"Rất nhanh thôi, mày cũng sẽ ở dưới miệng của nó." Voldemort chú ý tới động tác của Harry, đôi môi mỏng cong lên một độ cong, khẽ cười nói.

Harry cũng không cãi lại gì, trực tiếp làm một phép Diffindo, nhìn thấy tay phải Voldemort vì hoạt động bất tiện mà phải nhận thêm một vết thương không ngừng thối rữa, lúc này cậu mới nở nụ cười khinh bỉ: "Có người nói kẻ nói nhiều thường chết rất nhanh."

Mà trong khi Harry đang nói chuyện, dụng cụ bảo vệ phép thuật trên người cậu đã được kích hoạt toàn bộ, tạo thành một bức tường bảo vệ mạnh mẽ. Tuy rằng Voldemort đã lập tức đánh trả, công kích cũng ác liệt, nhưng bức tường bảo vệ này vẫn chẳng có chút lay chuyển.

Ở bên trong bức tường, Harry bắt đầu ngâm tụng một câu thần chú hiếm gặp, sau khi cậu đã nắm giữ được cách tạo phép thuật không tiếng động, phép thuật cậu cần để ngâm xướng đã không còn cần quá nhiều.

Nhất thời Voldemort càng không phân biệt được phép thuật này là cái gì, đũa phép tàn nhẫn đánh ma thú dưới thân, ma thú bị đau, ngẩng đầu lên phun một tràng lửa nóng đến đáng sợ về phía Harry.

Harry cảm thấy nhiệt độ nóng lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng bức tường bảo vệ này vẫn còn có thể kiên trì thêm một lúc.

Lúc trước, Voldemort đối với cậu mà nói, đúng là một đối thủ vướng tay chân, nhưng bây giờ, ngày hôm nay, sau khi cậu đã lấy được thần cách cùng kinh nghiệm mười mấy năm, Voldemort chỉ có một con đường chết mà thôi.

Ngâm xướng đến từ cuối cùng, Harry dùng một đũa phép xẹt qua cánh tay mình, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng đều bị hấp thu sạch sẽ.

Harry chỉ đũa phép về phía Voldemort, niệm ký tự cuối cùng.

Một giây sau, một trận mưa lửa khổng lồ rơi từ trên trời xuống, nhiệt độ nóng rực muốn thiêu cháy người, dường như chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ bị tổn thương, so với nó, mấy tràng lửa của những con quái thú kia phun ra quả thực chỉ như một món đồ chơi.

Nhưng giống như bị cái gì đó ràng buộc, những ngọn lửa giáng từ trên trời xuống này chỉ cháy quanh một vùng, Voldemort cùng con quái thú kia bị vây nhốt trong đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen to lớn cùng tiếng kêu gào khủng bố do xương cốt bị đốt cháy khét.

Trên sân hầu như yên tĩnh lại một giây.

Giây phút này, Harry mới có thời gian rảnh giương mắt nhìn về phía Draco, lúc này, trước mặt hắn đã có thêm một cái tượng băng khổng lồ, sau đó, ngay dưới mí mắt của mọi người, tượng băng này chậm rãi phá nát, cuối cùng sụp đổ ầm ầm thành một đống mảnh vỡ.

Harry lại xuống mặt đất lần nữa, liên tục duy trì trạng thái trôi nổi cũng rất mất sức. Cậu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện quân Tử Thần Thực Tử đã ít đi rất nhiều, trên mặt đất là xác của bọn người khổng lồ cùng nhện tám mắt nằm ngổn ngang.

Nhưng cậu còn chưa kịp thông báo cho bên trong Hogwarts, chưa kịp chuẩn bị gì, đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ, cậu hầu như cũng bị hất tung khỏi mặt đất.

Khi cậu thật vất vả lắm mới hồi phục lại bình thường sau cảm giác nghẹt thở truyền từ ngực kia, thì phát hiện xung quanh đều chịu ảnh hưởng, lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, Alvin và Harmoris dường như đang đứng cứng ngắt trên đó.

Không, không đúng, không chỉ có hai người đó, Harry không tự chủ co rụt con ngươi lại, là ba người, trong đó có một bóng người cực kỳ nhạt, nhưng xác thực có tồn tại.

Là Carl.

....

Harmoris cúi đầu nhìn dòng máu tươi đen hơn màu máu của nhân loại, không ngừng chảy ra ngoài ngực của mình, vẻ mặt cười như không cười, cũng không để ý Alvin đang ở trước mặt, xoay người đi, nhìn Carl vừa thoát ra khỏi biển thần thức của gã và cũng nhờ vào đó mà làm gã bị thương, thoải mái lộ sau lưng ngay dưới tầm mắt của Alvin.

"Anh thực sự rất lợi hại, em cứ tưởng rằng sức mạnh của anh đã hoàn toàn bị hấp thu rồi chứ, không ngờ anh vẫn giữ lá bài tẩy cuối cùng, cứ nhiên có thể tránh thoát được biển thần thức của em," gã giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến gương mặt của Carl, vẫn nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí như cũ, phảng phất như đã quên mất vừa nãy Carl đã cho gã một đòn trọng thương, "Anh nhất định đã chờ ngày này từ rất lâu rồi đi, biết rõ anh sẽ bị thương nếu thoát ra khỏi biển thần thức của em, bị thương rất nặng, anh, như vậy anh sẽ chết...."

Hiện giờ Carl chỉ mang trạng thái linh hồn, thân thể của anh ở ngay trước mắt anh, nhưng bên trong nó chỉ có thể chứa chấp được một linh hồn.

Đương nhiên anh biết việc mình làm hiện tại tương đương với tự sát, nhưng có làm sao đâu, đối với anh mà nói, chuyện sống chết đã từ lâu không còn quá quan trọng nữa rồi.

"Tôi không thể bỏ mặc cậu làm càn được nữa, là tôi đã thả cậu từ trong tòa cung điện kia ra, là tôi phá hủy Andrea. Vì thế, tôi phải trả một cái giá thật lớn, cậu cũng thế, Harmoris, trên lưng chúng ta đều đang gánh tội ác do chúng ta gây ra, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không," Carl nhìn Harmoris, sau đó, lần đầu tiên sau một quãng thời gian lâu như vậy, anh đưa hai tay ra, ôm lấy Harmoris, dù cho dưới trạng thái linh hồn, anh căn bản không có chút xúc cảm gì, "Tôi là Thần bảo vệ thế giới này, tôi không thể để mặc cậu phá hủy nó."

Alvin nắm trường kiếm trong tay, tuy rằng cách một đoạn khá xa so với hai người kia, nhưng anh vẫn có thể ngờ ngợ đoán ra được họ đang nói chuyện gì. Giờ phút này phần lưng của Harmoris đã hoàn toàn bại lộ, đây là một thời cơ tốt để tấn công, nhưng anh không có manh động.

Đúng lúc này, Carl nâng mắt lên, nhìn Alvin cách đó không xa, lộ ra một nụ cười xa xôi, nhạt nhẽo như lông chim xẹt qua trên màn trời.

Sau khi Harmoris nghe Carl nói xong, gã nhẹ giọng nở nụ cười, "Anh đây là mong em chết sao, ở trong lòng của anh, trên thế giới này có rất nhiều thứ quan trọng hơn em có đúng không? Anh luôn nói em chưa từng để anh ở trong lòng, nói em thích hủy diệt hơn, nhưng anh có biết không, em muốn phá hủy thế giới này, là vì anh a, chỉ khi em chiếm được sức mạnh vô tận, em mới có thể đảm bảo chúng ta sẽ tồn tại trong hai cơ thể khác nhau được.... Em chính là hy vọng anh có thể làm bạn với em như thế đấy."

"Anh vĩnh viễn sẽ không hiểu tâm tình của em khi còn ở trong biển thần thức của anh, nơi đó rất đẹp, em có thể nhìn thấy anh, thật sự rất tốt. Nhưng em không có năm giác quan chân thực, em có thể kéo anh, nhưng không cảm giác được cảm giác khi mình chạm vào một người, em có thể hôn anh, nhưng cảm giác nó chỉ là một mảnh hư vô, mà trong thế giới của anh còn có nhiều vật khác, có bạn bè của anh, có trách nhiệm của anh," Harmoris như hồi tưởng lại một câu chuyện cười, nụ cười không ngừng khuếch tán, màu nâu trong mắt gã đã từ từ rút đi, khôi phục lại màu vàng đậm vốn có, "Ở trong lòng anh, em rốt cuộc chiếm được bao nhiêu vị trí đây, anh rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm đến em...."

Nói xong câu đó, bi thương trong mắt Harmoris vẫn không biến mất, nhưng như cảm giác được cái gì, ngay khi trường kiếm của Alvin đâm tới, Harmoris xoay người lại, ngón tay thon dài kẹp chặt đầu kiếm.

"Em đã xác nhận, nếu muốn để thế giới của anh chỉ có em, vậy chỉ còn một cách là hủy diệt hết những thứ anh để ý, như vậy, anh cũng chỉ có thể ở bên cạnh em."

Sau khi Harmoris nói xong câu đó, trên người đột nhiên nổi lên một vòng sáng màu lam nhạt, trong lúc nhất thời, ánh sáng trở nên chói lọi, sau một giây, gã mạnh mẽ bẻ gãy mũi kiếm Vực Sâu Chi Nhận.

Cũng cùng lúc đó, Carl nhìn như đã mất hết sức lực, đột nhiên xuất hiện một con dao trắng gần như trong suốt ở trong tay, đâm thẳng vào tim Harmoris – chỗ gã vừa mới bị thương.

Ba vị Thần cứ dùng tư thế quái dị như vậy đứng cứng ngắc trên không trung khoảng vài giây, mãi đến khi Harmoris khó khăn xoay đầu lại, nhìn Carl không thể tin, "Anh...."

"Anh không cần linh hồn, sinh mệnh hay thân thể, cái gì cũng không cần," linh hồn của Carl đã bắt đầu tan rã, con dao kia, là dùng năng lực linh hồn của anh ngưng tụ lại, anh đột nhiên bật cười, như lúc mới phát hiện ra Harmoris, hôn nhẹ lên một bên mặt gã, nhỏ giọng nói, "Vừa nãy em đã nói sai một chuyện, ở trong lòng anh, điều quan trọng nhất không phải thế giới, không phải bạn bè, không phải trách nhiệm, mà là em.... Anh cũng muốn bồi em vĩnh viễn, mặc kệ phải dùng hình thức nào. Nếu em không thích ở trong biển thần thức, vậy thế chỗ cho anh, thân thể anh sẽ cho em. Ban đầu, anh nghĩ như vậy đấy.... Nhưng vì sao cuối cùng em lại chọn cách như thế này đây?"

"Anh...." Trên mặt Harmoris lộ ra vẻ kinh hoảng, ngón tay của Carl đã biến mất toàn bộ, gã thất kinh muốn nắm bắt được chút gì, nhưng lập tức lồng ngực bị thanh kiếm vừa mới bẻ gãy đâm xuyên qua, sắc mặt gã trắng xanh, nhưng vẫn không quay đầu nhìn lại, chỉ kinh hoảng cầm lấy cánh tay của Carl, giống như đang cố giữ lại chút gì đó, "Đừng như vậy, anh, đừng, em nghe lời anh, em sẽ về biển thần thức của anh, thật đó...."

Nhưng trời vẫn không giúp Harmoris, lúc này gã thật giống đứa bé nho nhỏ mà anh đã thấy trong tòa cung điện kia, Carl cảm giác được nước mắt đang trượt xuống, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Không sao, Harmoris, anh vẫn có thể bồi em được, chỉ là anh đi trước em một bước mà thôi, em sẽ tìm được anh," Carl nhẹ nhàng ôm Harmoris như khi gã còn bé, "Anh sẽ ở một nơi khác chờ em. Anh sẽ không lại lừa em đâu, sẽ không lại có thêm một cô gái vô tội như Cynthia, rõ ràng anh chưa từng yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại bị kéo vào...."

Carl còn chưa nói hết, đã hoàn toàn tiêu tan, ở ngay trước mắt Harmoris.

Bọn họ lúc trước, những ký ức đã từng có trong biển thần thức, những lần ôm nhau ngủ trong biển hoa, những đêm trăng sáng nhỏ giọng nhỏ nhẹn với nhau.... Đều tiêu tan ngay đúng lúc này.

"Không!!!" Harmoris như phát điên nhảy bổ về phía trước, nhưng cái gì cũng không, chẳng có cái gì cả, trong ngực của gã chỉ còn lại một mảnh trống vắng.

Vị Thần thứ tư, đứa con của Ánh Sáng, Carl, đã ngã xuống.

....

Alvin đã buông lỏng cây kiếm ra, năng lực linh hồn cuối cùng của Carl có sức tàn phá vô cùng to lớn, hiện tại, Harmoris đã là cung giương hết đà, chứ chưa nói tới hiện giờ gã chỉ như hồn bay phách tán mà nhìn chằm chằm vào tay mình.

Anh tận mắt thấy toàn bộ quá trình Harmoris ngã xuống.

Vị Thần thứ bảy mà anh chưa từng quen thuộc, như lúc gã được sinh ra trên thế giới này, biến mất lặng yên không một tiếng động.

"Anh sẽ chờ em đi, không được lừa người a...." Gã như tự nói, trên mặt hiện ra một cái mỉm cười, lộ ra mấy phần hạnh phúc.