Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 107




Harmoris đứng ở trong một quả cầu phát sáng lớn màu đen, lúc này đang nổi bồng bềnh trên không trung, mà ở dưới chân gã, Tử Thần Thực Tử cùng vô số sinh vật phép thuật đang tiến hành công kích pháp trận bảo vệ Hogwarts, bức tường trong suốt vừa bị gã phá mắt trận, hoàn toàn bị phá nát chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đương nhiên Carl cũng bị gã mang theo, nhìn thảm cảnh dưới chân, anh không vui quay mặt đi, nhưng cũng không biết tự lượng sức làm chuyện gì. Sức mạnh của anh và Harmoris đã cách nhau quá xa, lực lượng ánh sáng của anh đã không còn bao nhiêu, mà lời khuyên của anh.... Harmoris căn bản sẽ không nghe vào nửa chữ.

"Đợi em đánh hạ Hogwarts, hơn nửa Giới Pháp Thuật sẽ rối loạn, mấy cái pháp trận bảo vệ này không chỉ bảo vệ riêng mỗi Hogwarts, về điểm này, anh rõ hơn em đi," Harmoris cười khẽ, nói bên tai Carl, thấy anh hoàn toàn không để ý tới mình, gã cũng không tức giận, "Em rất chờ mong dáng vẻ hỗn loạn của thế giới này, anh cũng sẽ không còn cách nào có thể rời khỏi em, trên thế giới này, sẽ không còn chỗ nào có thể thoát được tầm mắt của em."

Carl không nói gì, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn Harmoris đang ở rất gần anh, tầm mắt của anh, rơi vào Hogwarts, ở trong đó có bạn bè nhiều năm của anh, có người mà Andrea đã trả giá bằng cả tính mạng, còn có rất nhiều sinh mạng tươi trẻ....

Harmoris đã quen với phản ứng của anh, liếc nhìn tình hình trận chiến phía dưới, trong mắt xẹt qua vẻ phiền chán, giao lại quyền quản lý trận chiến cho Voldemort ở sau lưng họ, đồng thời nhắc y bất cứ lúc nào cũng phải liên hệ với gã, sau đó, dẫn Carl rời đi trước.

Mà ở bên trong Hogwarts....

Mấy ngày trước tất cả học sinh từ năm thứ năm trở xuống đều đã được đưa đi lánh nạn ở chỗ khác, chỉ còn dư lại một ít người làm nhiệm vụ hậu cần hoặc một số công việc an toàn chữa thương linh tinh, chỉ có một số rất ít người có năng lực thực chiến xuất sắc, mới được phép gia nhập chiến đấu, nhưng nhất định phải đi theo tổ nhỏ. Đương nhiên tất cả giáo sư đều gia nhập hàng ngũ chiến đấu, căn cứ vào sở trưởng cá nhân mà an bài những vị trí khác nhau.

Tuy Harry với Draco chỉ mới lên năm thứ sáu, nhưng hiển nhiên không bị ràng buộc, theo tình huống thực sự của hai người mà nói, họ đã đến cấp bậc tinh anh trên chiến trường, năng lực được BUFF vô cùng mạnh, Dumbledore cũng chỉ cần dặn dò vài câu.

Thần Sáng với người của Hội Phượng Hoàng chia thành mấy tiểu đội tấn công chủ yếu, trước mỗi một cái cửa sổ của Hogwarts đều có thành viên phóng phép thuật tầm xa. Giáo sư Sprout còn tìm đến mấy học sinh, cùng nhau gieo Bẫy Quỷ trải dài trước trường học, toàn bộ thực vật trong nhà ấm chỉ cần có tính công kích cũng đều được sắp xếp khắp đường. Thậm chí có học sinh linh động, dùng chậu hoa có khả năng phóng đạn, tấn công vào đầu đối thủ - Harry nhìn cảnh này không khỏi nghĩ tới một loại xạ thủ đậu phụ gì đó của giới Muggle.

Đương nhiên giáo sư McGonagall cũng không hề phụ lòng sở trường Biến Hình của mình, tượng đá, cái bàn, tất cả đồ vật có thể lợi dụng được đều bị bà điều khiển chỉ huy, cùng nhau tấn công về phía đối thủ, ngay cả một cái khóa nhỏ bé không đáng kể cũng có thể bị bà biến thành đồ tiến lên cản trở, chứ chưa nói tới những món đồ vốn đã sắc bén như bảo kiếm, cung tên.

Harry và Draco, mỗi người dẫn dắt một nhánh đội ngũ của Hội Phượng Hoàng, đây cũng là lần đầu tiên Harry không che giấu huyết thống của cậu, mái tóc dài màu trắng bặc xõa tung ở sau lưng, khuôn mặt đẹp trai xuất trần, nhìn phảng phất như một tinh linh ở sâu trong rừng rậm không nhiễm chút bụi trần, nhưng ra tay thì chẳng có chút mềm lòng nào. Cậu đã thay đổi dáng vẻ ôn hòa thường ngày của mình, ngay khi bức tường bảo vệ bị vỡ tan, cậu đã dẫn người đi tới chém giết, những tia sáng màu lục màu tím không ngừng bay ra từ đũa phép, rất nhiều kẻ địch ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, đã bị cậu đạp lên xác đi qua, bởi vì huyết thống và thần cách, mà phép thuật của cậu vốn có uy lực gấp mấy lần người bình thường, nay tốc độ hồi phục càng nhanh đến kinh người, rất nhanh, cậu với Draco liền trở thành ác mộng của bọn Tử Thần Thực Tử.

Bọn Alvin không trực tiếp tham gia cận chiến, tuy sức mạnh của anh và Vân Miểu rất mạnh, nhưng thông qua ngâm xướng và bày trận, lực sát thương mạnh hơn cận chiến rất nhiều. Bọn họ đứng ở trên lầu tháp, một pháp trận đè xuống, chuyên nhằm vào đám Tử Thần Thực Tử ở phía dưới, trong nháy mắt chết một mảng lớn.

Alvin vừa ngâm xướng vừa quan sát khắp nơi ở phía dưới, thấy bóng người của Severus thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm mắt, lúc này anh mới có thể an tâm, về phần Z, cô vừa mới tới, nhưng sau khi nhận Vực Sâu Chi Nhận liền biến mất không thấy bóng dáng, cô đi đâu, tự nhiên không cần nghĩ cũng biết....

....

Giờ phút này Voldemort vẫn không tự mình xuống chiến trường, y đứng ở chỗ mà Harmoris vừa đứng, cánh tay trắng xám vừa nhấc lên nhẹ nhàng, đoàn quân Âm Binh liền được phát động, theo sau là Hỏa Tinh Linh tàn ác và đội quân Tử Thần Thực Tử tinh nhuệ, hoàn toàn khác với đám bia đỡ đạn lúc trước....

Ánh mắt của gã khóa chặt vào Harry và Draco, hai người này đang chầm chậm tiến dần về nhau, cũng bắt đầu phối hợp với nhau, đũa phép trong tay Draco đã không thấy, thay vào đó là một thanh trường kiếm màu lam lóe sáng, chém một cái, chỗ bị chém đó lập tức bị đóng băng, chưa được vài giây, chỗ đóng băng đó hoàn toàn bị vỡ nát.

Voldemort sờ sờ cái đầu lạnh lẽo của Nagini, trong đôi mắt màu đỏ như rượu chìm xuống, y nhìn phương hướng tấn công hiện tại của đội quân, đều hướng về những nơi mà Harmoris cho là có pháp trận, thế nhưng nhân số bị giảm quá nhiều, quá nhanh, tiến trình còn hơi bị chậm. Y lấy một cái bình nhỏ bằng đá quý mà Harmoris đã cho y, đổ ra mấy viên có màu sắc khác nhau, nhanh chóng quăng vào trong chiến trường. Một giây sau, trước bậc thang của Hogwarts hiện ra vài con thú dữ khổng lồ.

Trên người mấy con thú dữ này tràn ngập khí màu đen, có hơi giống loài hổ với sư tử, nhưng thể tích lại lớn gấp mấy trăm lần, răng nanh dọa người, trên người còn mọc ra mấy cái sừng sắt nhọn. Chúng nó như vừa mới được thức tỉnh, không rõ tình hình, nhưng lập tức, như ngửi được mùi vị gì đó, con mắt của con thú hung ác nhất đột nhiên mở to, hộc ra một ngọn lửa màu xanh lục có tính ăn mòn về phía một nhóm người của Hội Phượng Hoàng, một giây sau, nơi đó cũng chỉ còn lại một bãi nước đen.

"Em chuyên tâm đi nghênh chiến với Voldemort đi, bên này đã có tụi tôi," Draco nhẹ giọng nói bên tai Harry, nghiêng đầu báo tình hình hiện tại cho Alvin, "Nhanh lên một chút, trên người Nagini còn có một mảnh hồn cuối cùng."

Harry nhìn vài tên Tử Thần Thực Tử nhảy lên ngồi trên mấy con thú dữ kia, bọn họ không biết phải dùng cách gì để mấy con thú dữ này thành bé ngoan vâng lời, trong lúc bọn họ còn đang đấu đá lung tung, ngọn lửa xanh lục kia lại phun ra khắp chung quanh, người không may bị trúng, ngay cả cơ hội cứu giúp cũng không có. Mà đám Âm Binh kia hoàn toàn không biết đau đớn là gì, trên cơ thể chúng còn có độc tính trí mạng, nhờ có chúng mở đường, những tên ở phía sau tiến lên không những ung dung mà còn có lực phá hoại mạnh mẽ.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ căn dặn, "Các anh nhớ cẩn thận chút." Sau đó, lập tức phủ thêm Áo Choàng Tàng Hình, lẫn vào đám Tử Thần Thực Tử ở phía sau.

Giờ khắc này, phép thuật phát ra từ đũa phép của cậu cũng đều mang độc, có lúc cậu thậm chí không kịp thi triển phép thuật, cứ trực tiếp hóa đũa phép thành một con dao sắc bén, đâm vào cơ thể ấm áp thuộc về nhân loại, mặc cho dòng máu tanh bắn lên gò má và áo choàng, nhưng do lẩn vào một đám lộn xộn nên cũng không có ai thấy rõ lắm.

Đương nhiên, Harry vừa biến mất, Voldemort liền chú ý tới bên này, mặc dù không có cách nào xác thực, nhưng y vẫn có thể đại khái đoán ra đường đi tới của Harry, cho nên khi Harry đột nhiên vọt lên từ trong đám người, đũa phép của y đã tiến lên nghênh đón.

"Đã lâu không gặp." Harry ẩn dưới áo choàng, đũa phép của cậu chạm vào Voldemort, ngay khi chạm vào, tình huống rõ ràng hung hiểm vạn phần, nhưng cậu vẫn ngoắc ngoắc khóe miệng, khẽ cười nói với Voldemort.

Voldemort không nhìn thấy Harry đâu, nhưng cũng không cảm thấy hoảng loạn, y đã gặp nhiều tình huống khó khăn lắm, tuy rằng Harry rất mạnh, nhưng trong mắt của y, cậu chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Thiếu niên giống như vậy, chết ở trong tay y, nhiều vô số kể.

Nhưng tất cả những thứ này, cũng chỉ là ý nghĩ của y trước khi đầu của Nagini bị chém bay ra ngoài trong nháy mắt.

"Muốn cướp đoạt sinh mạng, cũng không chỉ một cách là dùng đũa phép." Giọng nói trầm thấp của Harry lại một lần nữa truyền ra từ khoảng không, theo sau đó là mấy chục nhũ băng, không biết bay lên từ chỗ nào, vây quanh Voldemort, cho dù y đã nhanh chóng phản ứng ngăn cản lại, nhưng vẫn có vài nhũ băng sượt qua người y.

"Quỷ con coi trời bằng vung." Voldemort nhìn qua không hề nổi giận, mái tóc rối trên trán hơi hơi buông xuống một chút, che đi mí mắt, nhưng công kích trên tay y hoàn toàn không có ngừng, Avada Kedavra liên tục phát ra, đồng thời trên tay phải bốc lên một điểm sáng màu đen, đánh về phía Harry, cho dù có trúng vào mấy người ở quanh mình, y cũng không hề mảy may cau mày một cái.

Sau khi giải quyết được cái Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, Harry thảnh thơi hơn rất nhiều, tuy rằng Voldemort ở bên cạnh Harmoris đã mạnh hơn rất nhiều so với trước, nhưng so với Harry có nửa thần cách cùng huyết thống, y căn bản không thể so được, vì lẽ đó, ngay từ lúc bắt đầu, Voldemort căn bản đã không có phần thắng, nhưng sự phản kháng của y, xác thực đã trì hoãn thời gian của Harry.

Sống lại một lần, oán hận của Harry đối với Voldemort cũng không có mãnh liệt hơn trước, cũng không muốn chơi mèo vờn chuột gì ở trên chiến trường, vì thế, mỗi một công kích của cậu đều mang theo sát ý. Phép thuật phát ra trên đỉnh đũa phép nhanh đến mức quả thực rất khó để phán đoán theo lẽ thường, đồng thời cậu còn có thể một tâm hai dùng, ngâm xướng ma rủa.

Voldemort ném một tên Tử Thần Thực Tử vừa dùng làm bia đỡ đạn trên tay xuống, vòng bảo vệ ở trước mặt bị tấn công một đòn rồi lại một đòn, máu tươi đã vọt tới cổ họng. Y còn chưa kịp phản ứng, đỉnh đũa phép trong tay Harry mang theo ánh sáng lạnh của binh khí cùng gai độc màu xanh lam đã đâm xuyên qua cổ họng của y.

Voldemort chỉ cảm thấy cổ họng đau xót, thế giới cũng giống như an tĩnh trong một giây, nhưng ngay lúc đó, tất cả ồn ào lại quay trở lại đầu, tràn ngập ở bên tai, nhưng trước mắt y, chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú không buồn không vui của Harry, cậu mặt không cảm xúc rút đũa phép về, thân hình vì động tác mà hiện ra dưới lớp áo choàng, vẻ mặt nhìn Voldemort như đang nhìn một con giun dế thấp hèn.... Mà hình ảnh phản chiếu từ trong đôi mắt của cậu, Voldemort phát hiện mình hiện tại chật vật đến khó xem.

Nhưng lập tức, một lực không biết từ đâu quăng y ra xa, Voldemort tàn nhẫn té lăn trên mặt đất, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, y làm một vài phép chữa trị lên trên cổ họng của mình. Khó khăn ngẩng đầu lên, y liền nhìn thấy Harmoris lại xuất hiện trên chiến trường, mặc bộ áo choàng đen bị gió nhẹ vung lên....

Thấy Harmoris, Harry không hề kinh ngạc, trái lại cậu còn cười cợt, đũa phép trong tay bày ra tư thế chiến đấu, nói: "Không ngờ chỉ đánh một con chó mất chủ, mà có thể đưa chủ nhân tới nhanh như vậy."

"Không đến nữa, thì trò chơi này sẽ xong mất, làm sao ta có thể cam lòng bỏ qua." Harmoris cũng cười khẽ lên, lời nói ôn hòa đẹp đẽ, nhưng những tia sáng nguy hiểm trên đầu ngón tay gã lại hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với lời nói.

Trận chiến thật sự, giờ mới bắt đầu.

(Editor: Mấy bữa nay, trong lúc chờ tập mới của Cardcaptor Sakura Clear Card, tôi đã cày lại hết các phần anime cũ của Cardcaptor. Trong tập phim Cardcaptor Sakura: Chuyến đi đến HongKong, có đoạn mẹ Lee đã hôn lên má Sakura trong khi vẻ mặt của Lee rất chi là.... Không biết có bạn nào đã xem còn nhớ không? Hồi trước, tôi cứ tưởng đó là do mẹ Lee chưa từng làm động tác thân mật đó với Lee nên vẻ mặt cậu mới như thế. Giờ thông qua vài nguồn tin mới biết, trong văn hóa Trung Quốc cổ, khi người mẹ hôn lên má một cô gái mà con trai họ có quen biết, vậy tức là người mẹ đó đã đồng ý chấp nhận cô gái này làm con dâu của mình. Do đó, vẻ mặt của Lee mới hài như vậy. Đồng thời, tôi cũng nhớ ra trong truyện này, có đoạn mẹ Draco với Draco đến thăm Sirius, Narcissa đã hôn lên má Harry trước khi ra về. Mọi người còn nhớ không? Mà truyện này là do tác giả người Trung Hoa viết, cho nên ý của tôi chắc mọi người đã hiểu. Một phát hiện thú vị, phải không? Chúc mọi người một buổi sáng tốt lành XD)