Mật Hôn

Chương 65: Bi thương của em...




Nguyễn Ngưng đợi ở trong phòng một lúc, cho đến khi người phụ trách tới gọi, cô mới từ trong đi ra.

Gương mặt cô hơi phiếm hồng, vừa ra khỏi cửa, đôi mắt liền tìm kiếm bóng hình của Phó Minh Viễn theo bản năng.

Vừa ngẩng đầu liền thấy anh đang đứng bên cạnh máy quay, nói chuyện với Kỷ lão.

Nghĩ tới vừa nãy tự ý thêm cảnh, Nguyễn Ngưng có chút thấp thỏm.

Phần phía sau không có trên kịch bản.

Câu “không” kia, cùng với việc tức giận mà đẩy cửa vào văn phòng, cô đều phản ứng theo bản năng.

Tuyên Thu thích Liên Tuấn, nhưng Liên Tuấn lại là anh em với cha cô.

Giữa hai người cách một thế hệ, cô gái chỉ có thể yên lặng chôn tình cảm ở đáy lòng, bình thường cô luôn đối xử với mọi người dịu dàng có lễ, lúc đụng tới người trong lòng lại cứ gọi thẳng tên Liên Tuấn, Liên Tuấn.

Hành vi nhìn như không lễ phép, nhưng lại cất giấu tâm tư không thể miêu tả của thiếu nữ.

Nguyễn Ngưng cảm thấy theo tính cách của Tuyên Thu, nghe thấy Liên Tuấn nói vậy, chắc chắn sẽ thương tâm mất mát, sau đó tức giận chạy trốn.

Nhưng đây chỉ là cách hiểu của cô, không biết đúng hay không.

Nhìn máy theo dõi, Nguyễn Ngưng do dự một lát, cuối cùng chần chừ đi qua.

“Kỷ đạo, Lâm đ*o, Phó ảnh đế…”

Cô mới vừa mở miệng chào hỏi, Kỷ lão liền cười tủm tỉm mà nhìn qua.

“Tiểu Ngưng, biểu hiện không tồi, cháu trang điểm lại rồi nghỉ ngơi một chút, lát nữa dựa vào cảm giác vừa nãy để quay cảnh tiếp theo.”

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng sửng sốt, lúc phản ứng lại Kỷ lão vừa nói gì, cô nhếch miệng lộ ra nụ cười vui sướng.

Cách hiểu của cô với nhân vật được thừa nhận, Kỷ lão không nói không tốt!

“Dạ vâng ạ, cháu biết rồi!” Nguyễn Ngưng dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tinh thần, phấn chấn đáng yêu.

Sau đó chuyên viên trang điểm đến dẫn cô đi trang điểm lại.

Còn Phó Minh Viễn, từ đầu đến cuối, Nguyễn Ngưng đều chỉ dám dùng dư quang khóe mắt nhìn anh.

Không biết biểu hiện vừa rồi của cô có làm anh hài lòng không?

Tuy rất muốn biết, nhưng đoàn phim nhiều người nhiều mắt, cô sợ không cẩn thận biểu hiện quá mức thân mật sẽ bị nhìn ra, đành phải nhẫn nhịn, chuẩn bị chờ buổi tối trở về rồi hỏi anh..

Phó Minh Viễn nhìn bóng dáng cô, nhướng mày, nghĩ ngợi, anh nhấc chân theo qua.

“A Viễn, cậu muốn đi đâu? Không phải nói muốn xem lại cảnh vừa quay sao?” Phó đạo diễn gọi anh lại.

Phó Minh Viễn dừng chân, bình tĩnh trả lời: “Lát nữa nhìn, tôi đi trang điểm lại.”

Sau đó đi theo hướng Nguyễn Ngưng rời đi.

“Kỷ lão, A Viễn đây là…”

Phía sau anh, phó đạo diễn nghi hoặc mà nói.

Kỷ lão vẫy tay, vẻ mặt tràn đầy hiền hoà, “Người trẻ tuổi mà, để cậu ta đi thôi.”

Nguyễn Ngưng ngồi trên ghế, tuy nhìn bản thân trong gương nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự. Vừa nãy không cảm thấy, bây giờ thả lỏng, cảm giác được mỏi mệt rất rõ ràng.

Đóng phim nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng bắt đầu nghiêm túc làm thì tiêu hao tinh thần và thể lực, không kém lúc lồng tiếng chút nào.

“Chị Tiểu Ninh, da của chị đẹp quá.”

Chuyên viên trang điểm là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, tên là Andy, cậu vừa trang điểm lại giúp cô vừa thân thiết cười nói.

“Cảm ơn…” Nguyễn Ngưng thẹn thùng gật đầu.

“Ha ha, chị tiểu Ninh, sao em lại thấy bây giờ chị không cần thêm má đỏ?” Andy trêu chọc nói.

Mặt Nguyễn Ngưng càng đỏ, rũ mắt an tĩnh nhìn ngón tay của mình.

“Chị Tiểu Ninh, chị đúng là lợi hại, vừa nãy diễn tốt như vậy, thấy không giống như là người mới lần đầu tiên đóng phim đâu.” Lúc này Andy còn nói thêm.

“Không đâu, cậu cũng rất lợi hại, trang điểm rất đẹp…”

Mắt Andy sáng lên, cười nói: “Ha ha, chị tiểu Ninh thực sự có mắt, em muốn trở thành chuyên viên trang điểm đẳng cấp!”

Thấy cậu ta tràn đầy ý chí chiến đấu, Nguyễn Ngưng cười cười, nói vài câu cổ vũ với cậu.

“Nói chuyện gì mà vui vậy?”

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên.

Rõ ràng ngữ điệu rất bình thường, Nguyễn Ngưng lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, bầu không khí vui vẻ của cô và Andy cũng theo đó mà gián đoạn.

Andy kích động, “Phó… Phó ảnh đế…”

Phó Minh Viễn đối diện với tầm mắt của Andy, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, thậm chí bên miệng còn mang theo một nụ cười dịu dàng, nhưng lại làm da đầu chàng trai tê dại.

Andy nuốt nước bọt, cảm xúc hưng phấn lạnh xuống.

Phó Minh Viễn cong môi, lại cúi đầu nhìn Nguyễn Ngưng, nhẹ giọng hỏi: “Tôi không quấy rầy mọi người chứ?”

“Không không, em đã giúp Ninh tiểu thư trang điểm lại xong rồi!” Nguyễn Ngưng không kịp trả lời, Andy đã giành nói trước.

“Ừm, tôi muốn tâm sự chuyện nhân vật với cô ấy…”

“Dạ dạ dạ, được được, vậy em đi làm việc, mọi người nói chuyện đi!”

Andy nhanh chóng thu dọn đồ, chạy đi, đến lúc chạy ra thật xa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Oa, Phó ảnh đế thật sự đúng là đáng sợ, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng khí chất cường đại đó có thể ép người không thở nổi.

Ai, chị tiểu Ninh đáng thương quá, phải một mình đối mặt với Phó ảnh đế…

Nghe nói yêu cầu đóng phim của anh ấy siêu cao!

Phó ảnh đế yêu cầu đóng phim siêu cao, giờ phút này đang dựa vào bàn trang điểm, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô gái đang ngồi trên ghế.

Nguyễn Ngưng nuốt nước bọt, nhỏ giọng hô: “Anh Minh Viễn…”

Nghe giọng cô như mèo kêu, Phó Minh Viễn hơi rũ đầu, đầu ngón tay mở kịch bản trên tay ra, nhàn nhạt nói: “Không gọi Phó ảnh đế nữa à?”

Nguyễn Ngưng cứng đờ, ngước mắt nhìn anh, mắt hạnh ngập nước nhìn qua vô cùng đáng thương.

Phó Minh Viễn không nhìn cô, tiếp tục đọc kịch bản.

“Anh Minh Viễn…” Nguyễn Ngưng nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn qua bên này, lúc này mới vươn tay nhỏ, trộm nắm vạt áo anh kéo kéo.

“Anh tức giận sao?”

Nghe ngữ khí của cô thật sự đáng thương, lúc này Phó Minh Viễn mới ngẩng đầu lên lần nữa, dùng kịch bản vỗ đầu cô.

Nguyễn Ngưng tủi thân sờ đỉnh đầu, sau đó nhìn anh lấy lòng.

Đoàn phim, vẫn có người chú ý tới một màn này.

“Phó ảnh đế đích thân cho tiểu Ninh đãi ngộ đặc biệt sao? Cảm giác ấm lòng quá, tôi còn thấy anh ấy rất lạnh lùng.”

“Dù sao cũng là người mới của phòng làm việc của mình, chỉ điểm một chút cũng là nên làm.”

“Ai, nhìn Phó ảnh đế thật sự quá dữ, tiểu Ninh đáng thương quá…”

Đương nhiên, cũng có quần chúng mắt sáng như tuyết.

“Không á, tôi thấy hai người đó tương tác rất có tình cảm, bọn họ thật sự không phải người yêu sao?”

“Đừng nói giỡn, tính cách của Phó ảnh đế, có em gái nào chịu được?”

“Sao không chịu được? Đẹp trai như vậy, mấu chốt còn có tiền, lại không ra ngoài làm loạn, dù tính cách rất xấu nhưng có thể thay đổi mà!”

Người khác nhỏ giọng nghị luận cũng không quấy rầy đến Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng.

Ánh mắt anh dừng trên cái tay Nguyễn Ngưng đang kéo lấy tay áo anh, lại nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, tâm trạng vốn đang xấu bỗng chuyển biến tốt hơn hẳn.

Anh cong môi, bỗng nhiên nói: “Vừa nãy, diễn rất tốt.”

Anh nảy lòng tham thêm cảnh kia, dĩ nhiên có tư tâm.

Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới, tiểu nha đầu phản ứng lại nhanh như vậy, mà đối ứng cũng vô cùng phù hợp với tâm cảnh và tính cách của nhân vật.

Làm anh thấy có chút ngoài ý muốn, đồng thời, đáy lòng lại không ngăn được vui sướng dâng lên.

Đó là một loại ăn ý mang đến thỏa mãn khó tả, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng.

“Chuyện này là anh không tốt.” Phó Minh Viễn nói, “Anh nên bàn bạc với em trước.”

Thấy anh nghiêm túc, Nguyễn Ngưng giật mình.

“Nhưng mà… em thấy cảnh vừa nãy rất tuyệt.”

Cô gái nhếch miệng, lộ ra răng nanh điềm mỹ, “Thấy rất có cảm giác thành tựu, anh Minh Viễn, cảm ơn anh đã mang đến cơ hội lần này cho em, em sẽ quý trọng.”

Phó Minh Viễn nhếch mày, “Nếu muốn biểu đạt cảm ơn, chỉ nói miệng thì không thể được.”

Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái này… cái này chờ buổi tối trở về rồi nói…”

Người đàn ông nhìn cô, cười cười, gật đầu: “Được.”

“Hình như Phó ảnh đế cười!”

“Ai, xem ra kỹ thuật của chị tiểu Ninh được thừa nhận!”

“Còn cho rằng cô ấy sẽ bị Phó ảnh đế dọa khóc, không ngờ lại kiên cường như vậy, hơn nữa quả thực kỹ thuật diễn rất tốt…”

“Mọi người có cảm thấy không, từ sau khi Ninh tiểu thư tới, hình như Phó ảnh đế dịu dàng hơn nhiều? Cười cũng nhiều hơn.”

“Hình như là…”

“Mấy người rảnh lắm à? Mau làm việc đi!”

Nhân viên công tác bị người phụ trách răn dạy vội vàng bắt đầu khuân vác đạo cụ, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Kế tiếp lại quay cảnh vừa nãy hai lần.

Nguyễn Ngưng phát huy không tính là vô cùng ổn định, nhưng có Phó Minh Viễn dẫn đường, quay vài lần, cuối cùng làm Kỷ lão hài lòng hô cắt.

Tiếp theo cô và Phó Minh Viễn tạm thời không có vai diễn phối hợp, chỉ có cảnh hằng ngày với cha, phân thành mấy cảnh nhỏ.

Quay xong mấy cảnh này, nữ chính tạm thời xuống sàn, đến lúc cha hi sinh vì nhiệm vụ mới có suất diễn tiếp theo của cô.

Cảnh này rất khó khăn.

Trên hành lang bệnh viện, biết cha cấp cứu vô hiệu, cô gái tuyệt vọng suy sụp khóc thảm thiết, cuối cùng hôn mê trong lòng Liên Tuấn.

Vốn dĩ Kỷ lão còn lo lắng thay Nguyễn Ngưng, dẫu sao ngay cả Miêu Thính xuất thân chính quy, cảnh này cũng dùng dằng mười mấy lần mới miễn cưỡng qua.

Nhưng mà Nguyễn Ngưng nắm chắc cảnh này, và hoàn thành rất tốt vai diễn khiến người khác kinh diễm.

Nhìn nước mắt không ngừng chảy ra từ trong mắt cô, mọi người chỉ có thể cảm khái, quả nhiên tiên nữ chính là tiên nữ, ngay cả khóc mà cũng đẹp như vậy.

Mấu chốt là cảnh cô khóc không chỉ rất đẹp, hơn nữa còn đánh thẳng vào đáy lòng, làm người xem có thể dễ dàng cảm nhận được bi thương và mờ mịt của cô.

Xinh đẹp lại yếu ớt, làm người hận không thể ôm cô vào lòng mà an ủi.

Nhưng chuyện như vậy, với tính cách của Liên Tuấn thì không làm được.

Tổ trưởng nhìn cô gái nhỏ bi thương khóc nức nở vì nỗi đau mất cha, vốn định duỗi tay vỗ đầu cô, một khắc cuối cùng bỗng nhiên ngừng lại.

Nhưng lúc anh lập tức muốn thu tay, cô gái suy yếu chân mềm nhũn, lúc ngã xuống liền được Liên Tuấn che chở…

“Cắt, tốt, đoạn này qua.” Kỷ lão nói, “Hôm nay quay đến đây thôi, tất cả mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Cuối cùng Kỷ lão tuyên bố kết thúc công việc, nhân viên công tác vui mừng hoan hô.

Phó Minh Viễn ôm cô gái bi thương không thôi trong lòng, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Nhưng Nguyễn Ngưng đã lau mặt, cười với anh, sau đó vào phòng trang điểm rửa mặt, rồi đến phòng thay quần áo để thay quần áo.

Từ phòng thay quần áo ra ngoài, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn không biết đã đứng ngoài cửa từ khi nào.

“Xong rồi?” Phó Minh Viễn hỏi.

“Vâng.” Nguyễn Ngưng vội vàng gật đầu.

Phó Minh Viễn nhìn cô thật sâu, lòng bàn tay sờ gương mặt cô, “Không sao chứ?”

Ánh mắt anh dịu dàng như thế, ngữ khí cũng thật cẩn thận, mang theo thương tiếc vô hạn.

Nguyễn Ngưng ngơ ngẩn, cô chớp mắt, sau đó nhếch miệng cười với anh, “Em không sao ạ, vừa nãy là đóng phim, anh Minh Viễn cũng bị em lừa sao? Đó có phải nói rõ là kỹ thuật diễn của em tiến bộ lên nhiều hay không?”