Mất Đi Ánh Sáng

Chương 8: hiểu nhầm




Hoắc Dạ Liên từ đầu đến cuối luôn nhìn theo bước chân một cửa An Nhiên với đôi mắt hẹp sắc lạnh mà anh không để ý đến người ngồi bên cạnh là Hình Quyên, cô ta đang ghen ghét với ánh mắt của anh dành cho An Nhiên vì cô ta mới là người yêu của anh cơ mà, sao anh có thể nhìn người phụ nữ khác được chứ

Hình Quyên bình tĩnh đứng dậy vẻ mặt vui vẻ đi lại chỗ của An Nhiên

"Liên để em lại giúp cô An "

bị gọi tên Hoắc Dạ Liên quay lại nhìn Hình Quyên nói

"không cần cô ta có thể bước xuống cầu thang thì cũng sẽ tự lại đây được "

Hoắc Dạ Liên đứng dậy cho tay lấy một điếu thuốc châm lửa nhấp miệng nhả ra một đợt khói rồi cao giọng nói về phía An Nhiên

" bước tới đây "

An Nhiên vừa bước xuống khỏi cầu thang thì bị anh gọi khiến cô đứng sững lại một bước rồi mới bắt đầu phân biệt hướng âm thanh mà tìm đường tới chỗ Hoắc Dạ Liên

An Nhiên cô điềm tĩnh từng bước từng bước một sải chân thật chắc đều nhưng chẳng ai ngờ khi gần tới nơi thì bị Nhị Linh ngáng chân ngã nhào về hướng Hoắc Dạ Liên

"á... "

An Nhiên hét lên một tiếng cũng là lúc người cô nằm chọn trong người Hoắc Dạ Liên, từ trêи đỉnh đầu buông ra lời lạnh nhạt

"thật phiền phức , mau đứng dậy "



An Nhiên cũng lục đục đứng dậy, vì tìm điểm tựa mà vớ phải cánh tay của Hình Quyên đưa ra

"Cô An tôi giúp cô đứng dậy "

An Nhiên không muốn Hình Quyên giúp mình vì cô muốn tự mình đứng lên vì nếu không tự cách đứng lên thì sau này có ngã thêm nữa cũng sẽ chẳng có ai liếc mắt đưa tay ra đỡ, An Nhiên cô gạt nhẹ tay của Hình Quyên sang một bên nói

"không phiền đến Hình.... tiểu thư "

An Nhiên cô định nói tiếp thì tiếng thét của Hình Quyên vang lên

"Á..... Liên giúp em "

Hình Quyên đột Nhiên ngã nhào ra đập đầu vào cạnh bàn ngay đó khiến cô ta chảy máu không ít, lúc này Hoắc Dạ Liên bật dậy xô An Nhiên qua một bên vội vã đỡ lấy Hình Quyên giọng nói lo lắng

"Quyên em không Sao chứ, sao em bất cẩn như vậy hả "

Hình Quyên đang đau đớn nằm trong lòng của Hoắc Dạ Liên cô ta giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối

"là em muốn đỡ cô An dậy nhưng... nhưng không phải cô ấy đẩy em đâu "

Hình Quyên cô ta giọng thì nói như không phải lỗi của An Nhiên nhưng lời thì chỉ đích danh người làm đúng thật lời nói sắc sảo khó lường

Hoắc Dạ Liên quay mặt lại nhìn An Nhiên anh hơi bất ngờ vì lúc nãy vì vội vàng đẩy An Nhiên ra làm vỡ bình sứ gần đó, mảnh vỡ cũng vì vậy cắm vào mu bàn tay và đầu gối của An Nhiên nhưng anh chưa kịp nói lời nào thì tiếng "bộp" vang rõ

"An Nhiên cô cũng quá đáng rồi đó, Hình Tiểu thư có ý tốt giúp cô đứng dậy vậy mà cô lại đẩy ra... đây là muốn trả thù vì chuyện cô bị mù hả "



Nhị Linh hung hăng lại "lập công trước mặt chủ " tát một cái mạnh vào mặt của An Nhiên, cô ta ra, giọng trách mắng khiến cho An Nhiên không biết chuyện gì đang sảy ra lúng túng

"Nhị Linh tôi đã làm gì Hình Tiểu thư đâu.... "

chưa nói dứt lời An Nhiên lại bị một cái tát tiếp của Nhị Linh

"An Nhiên cô đây là đang giả ngốc hả "

An Nhiên thật sự không biết gì vì cô không thấy được sự việc thì biết nói sao ,An Nhiên cô nói

"Nhị Linh tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì, Hình Tiểu thư bị sao à "

Nhị Linh không kìm được cơn tức định giơ tay lên đánh An Nhiên nhưng một bàn tay to túm lại giọng nói lạnh lùng

"im hết lại "

Hoắc Dạ Liên đây là sao, anh đang có ý gì, An Nhiên hướng mặt lại phía âm thanh phát ra với vẻ mặt lo lắng

"Hoắc Dạ Liên chuyện gì đang sảy ra "

An Nhiên thật tâm muốn biết đành hỏi Hoắc Dạ Liên, cô có chút lo lắng bất an ,về phía Hoắc Dạ Liên thì anh lạnh nhạt nói

"tôi hỏi cô, Hình Quyên là do cô cố tình đẩy ngã đúng không "