Nhị Linh bắt đầu luống cuống lo sợ khẽ đưa mắt nhìn Hình Quyên ở ngay đó như cầu xin . Hình Quyên thấy được Nhị Linh này không còn dùng được thì đành tránh né ánh mắt đường cùng đó, cô ra tiến lại chỗ của Hoắc Dạ Liên ôm nhẹ tay anh nói nhẹ
"Liên... chắc cô ấy không cố ý đâu, chắc... chắc do hiểu nhầm gì đó đấy "
Hình Quyên vừa dứt lời thì bị Hoắc Dạ Liên nhìn với ánh mắt lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng buông lời nói nhưng những lời nói đó chứa đầy ẩn ý
"em nói như vậy có nghĩa là anh đang đổ tội cho cô ta "
Hình Quyên khẽ rùng mình buông nhẹ tay của Hoắc Dạ Liên ra cô ấp úng nói
"không.... em không có ý đó "
Hình Quyên không thấy Hoắc Dạ Liên nói gì cô ta khẽ nói tiếp
" Liên em... em muốn lên phòng nghỉ ngơi "
Hoắc Dạ Liên có tính đa nghi cao nhưng cũng cho qua anh gật đầu
"Ừm.... em nghỉ ngơi cho khỏe đi "
Hình Quyên lặng lẽ đi lên phòng, cô ta đi ngang qua ánh mắt cầu xin của Nhị Linh không khiêm nhường gì mà đưa ánh mắt cảnh cáo rồi lướt qua như không có ý gì.Giờ đây Nhị Linh như hết hi vọng thật
Triệu Bân từ ngoài đi ngang qua mặt của nhị Linh không chút chần chừ gì mà nói
"Hoắc Thiếu anh gọi tôi đến đây có việc gì không "
(khi nãy đang ngủ thì Hoắc Thiếu gọi dậy, đúng là đen lắm mà )
Triệu Bân nghĩ xong khung cảnh ở nơi đây anh cũng phần nào biết được chuyện và anh cũng không ngờ rằng là có Mặt của An Nhiên, anh đang nhìn An Nhiên thì bị Hoắc Dạ Liên dùng giọng nói trầm lặng mà thâm độc
"đưa cô ta đi vào hầm Đợi tôi đến "
Triệu Bân nhanh chóng tuân mệnh đi lại hướng anh chỉ kéo xốc Nhị Linh lưu lên quát tháo
"Đứng dậy... nhanh"
Nhị Linh sợ đến độ không còn suy nghĩ gì mà van xin
"Hoắc Thiếu, Hoắc Thiếu tôi sai rồi ,tôi... do tôi ngu dốt, Hoắc Thiếu "
tiếng kêu của Linh Nhi vang vọng đến lúc bị kéo xuống hầm
Còn phía anh, Hoắc Dạ Liên không còn mấy kiên trì gì khi nhìn chỗ của An Nhiên một ngày càng nhiều máu, anh giọng nói đặc lại đầy sức nói to cho những người làm đang đứng một góc nghe
"Các người mở to mắt ra mà học hỏi, nếu sau này tôi còn thấy người nào có ý định xấu xa với những người trong cùng một nhà thì đừng có trách có một "Nhị Linh thứ Hai" "
Hoắc Dạ Liên như cảnh cáo và ý của anh cũng là mặt khác "không ai được đụng tới An nhiên "
Hoắc Dạ Liên nói xong thì anh đi lại chỗ của An Nhiên khó chịu, tay chân muốn nhấc cô lên tránh vết thương càng sâu nhưng những người làm chưa đi, anh quát lớn
"còn không mau giải tán "
những người làm không còn việc gì thì giải tán và họ cũng hiểu việc gì nên xem việc gì không nên xem .cuối cùng thì cũng được không gian riêng, An Nhiên cũng thật thà nhẹ người chào anh định đi lên phòng thì bị anh gọi
"đứng lại "
An Nhiên khựng người khó hiểu
"Hoắc Thiếu anh có việc gì bảo sao "
Hoắc Dạ Liên càng khó chịu hơn khi cô không có phản ứng gì với vết thương của mình, anh Hai tay nắm chặt Nhấc người cô lên, ôm cô vào trong người đi lên phòng của cô, An Nhiên bị bế lên một cách bất ngờ, cô đẩy người anh ra luống cuống
"Hoắc Thiếu, anh thả tôi ra tôi tự đi được, Hoắc .... thiếu "
Hoắc Dạ Liên không muốn cô lải nhải nhiều quát
"im lặng "
Bị anh Chặn miệng cô đành im lặng theo như anh nói ,Hoắc Dạ Liên ôm cô lên phòng đặt cô như giường rồi khụy một chân xuống nâng chân của An Nhiên lên định xem vết thương thì bị cô rút chân lại
"Hoắc Thiếu.... như vậy không được hay cho lắm, vết thương nhỏ tôi tự sử lí được "
Hoắc Dạ Liên bị cô cự tuyệt tức đến run người, anh đứng dậy định bỏ mặc cô lại mặc cô, nhưng khi đứng dậy không Hiểu sao anh rút điện thoại ra định nhắn nút gọi cho Nhất Thương nhưng anh nhớ đến việc cô và Nhất Thương ngày hôm qua anh dập máy luôn, quay mặt lại chỗ cô nâng chân cô Lên nhìn vết thương Mặc kệ cô phản kháng
"cô muốn mất máu đến chết hả, mà tôi nói cho cô biết trước ngồi yên ngay tôi không muốn hiến máu tiếp cho cô đâu"