Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 82: Ngoại truyện 14




Quán bar của Trần Tri Dư tên là “Nam Kiều”, rất gần Quảng trường Quang Hòa nổi tiếng của Thành phố Đông Phụ.

Xung quanh Quảng trường Quang Hòa là một khu thương mại lớn, nhà cao tầng san sát, vô cùng sầm uất và náo nhiệt. Nơi này không chỉ thu hút rất nhiều người địa phương đến mua sắm dạo phố, mà còn thu hút rất nhiều du khách từ nơi khác đến du lịch, dòng người đến đây mỗi ngày cứ nối nhau không dứt từ sáng đến tối.

Phía đông quảng trường có một con hẻm nhỏ, là một con phố quán bar nổi tiếng của Thành phố Đông Phụ.

Quán bar Nam Kiều nằm ở trong cùng của con phố này.

Trần Tri Dư lái xe vòng tới cuối đường, dừng xe ở ven đường.

Đào Đào xuống xe với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Đào Đào tới quán bar, tâm trạng không khỏi có hơi hưng phấn.

Trong tưởng tượng của cô, quán bar phải tràn ngập màu sắc, không khí đậm chất kim loại và nhạc punk. Mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh đèn lấp lánh giao thoa, lóa mắt như những tia chớp, tiếng nhạc rock chói tai phát ra từ loa, đánh thẳng vào trái tim.

Nhưng mà Nam Kiều lại hoàn toàn khác với quán bar trong tưởng tượng của cô.

Con phố này thông thoáng, cuối phố cũng giống như đầu phố.

Nam Kiều nằm ở phía bắc con phố, là một tòa kiến trúc hai tầng được xây bằng gạch đỏ, tạo hình đỉnh nhọn kiểu Trung Quốc, được phủ bằng nhiều lớp ngói xám, cửa sổ bằng sắt màu đen, mang phong cách kiến trúc dân quốc.

Nửa trên cửa chính là hình tròn, nửa dưới là hình chữ nhật, hai bên có hai ngọn đèn treo bằng sắt theo phong cách cổ điển, dưới ngọn đèn bên trái treo một tấm thẻ sắt hình tròn màu đen, trên đó viết hai chữ “Nam Kiều” màu vàng bằng kiểu chữ nghệ thuật.

Trên bức tường đối diện đường cái có một cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ sát đất là một con phố nhỏ, hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng cao ngút. Bên trong cửa sổ sát đất là một chiếc bàn: chân bàn làm bằng sắt dài và nhỏ, mặt bàn hình tròn làm từ thủy tinh, hai bên bàn đặt hai cái ghế dựa sắt màu đen.

Đào Đào ngơ ngác đứng bên đường một lúc lâu, có nhìn thế nào thì ở đây cũng không giống một quán bar, trái lại trông giống một quán cà phê mang đậm tính nghệ thuật hơn.

Nhưng mà chị đại Trần nhìn thế nào cũng không giống một nữ thanh niên thích nghệ thuật…

Trần Tri Dư dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô, cô ấy giải thích: “Quán bar này ban đầu là của anh tớ, anh ấy là một thanh niên yêu thích nghệ thuật điển hình, cho nên đã trang trí thành như vậy.”

Lúc này Đào Đào mới hiểu ra, nhưng mà cô đã tóm được một tin tức, vừa tò mò vừa có chút hâm mộ hỏi: “Cậu còn có một người anh trai sao?”

Trần Tri Dư im lặng một lúc: “Trước đây có.”

Ba chữ này rất có sức nặng, Đào Đào cũng ngửi được hương vị của câu chuyện xưa.

Bản thân Trần Tri Dư đã là một người phụ nữ có rất nhiều chuyện xưa.

Nhưng Đào Đào đã không còn là một đứa trẻ, biết chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì không, cho nên cô chọn cách im lặng.

Sau đó cô đi theo Trần Tri Dư, đi về phía cửa quán bar.

Cửa chính cũng được làm từ khung sắt màu đen, bên trên được khảm thủy tinh trong suốt.

Cách cửa thủy tinh, Đào Đào thấy bên trong quán bar.

Bình thường quán bar không mở cửa buổi sáng, bởi vì chẳng có ai lại đến quán bar vào ban ngày cả.

Nhìn xung quanh, cả con phố này chỉ có mình quán bar Nam Kiều mở cửa, nhưng cũng chẳng khác gì không mở cửa cả, bên trong không có một vị khách nào, tất cả chỗ ngồi đều trống không.

Trên cửa treo chuông đón khách, Trần Tri Dư vừa mở cửa ra, chuông đón khách liền phát ra tiếng vang trong trẻo.

Đào Đào đi theo Trần Tri Dư vào quán bar.

Ở quầy bar đối diện cửa chính có một người đàn ông mập mạp mặc vest gile đang lười biếng dựa vào quầy bar chơi điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, anh ta lười biếng nâng mí mắt lên, dáng vẻ vừa lười nhác vừa thờ ơ cực kỳ giống chú mèo Garfield.

Sau khi nhìn thấy là bà chủ về, mèo Garfield cũng không bày ra dáng vẻ tích cực làm việc, ngay cả giả vờ cũng không thèm, lại hạ mí mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa lướt điện thoại vừa hờ hững báo cáo lại tình hình trong quán: “Tiểu Vương đang chơi Vương giả, Tiểu Hồng đang chơi Kỳ tích Noãn Noãn, tôi đang xem trực tiếp của nữ thần, không rảnh tiếp đãi cô, cô cứ tự nhiên đi.”

Trần Tri Dư: “…”

Đào Đào: “…”

Trần Tri Dư vô thức siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc muốn đánh người xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, cố nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Khách tới.”

Garfield nâng mí mắt lên lần nữa, lúc này cuối cùng anh ta đã thấy vị khách đi theo phía sau bà chủ – bím tóc đuôi ngựa, váy hai dây, cặp sách đen, giày thể thao, trông còn non nớt như vậy, vừa nhìn đã biết là một em gái học sinh!

Garfield nhíu mày, vô cùng tức giận nói với Trần Tri Dư: “Cho dù việc làm ăn không tốt, cô cũng không thể dụ dỗ học sinh trung học như vậy được!”

Đào Đào: “…”

Anh ta vừa dứt lời, một giọng nữ vừa trong trẻo vừa sắc sảo bỗng nhiên từ đâu truyền tới: “Học sinh trung học nào? Nam hay nữ?”

Đào Đào nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy trên một chiếc ghế sô pha da mềm màu đen có một cô gái mặc váy lolita màu đỏ đang ngửa mặt nằm trên sô pha chơi điện thoại, đôi chân nhỏ đeo tất dài màu trắng và giày da màu đen đang giơ lên giơ xuống, trông rất giống lolita.

Trên sô pha bên cạnh cô ấy có một chàng trai đẹp trai mặc áo thun trắng quần jean.

Đào Đào nghĩ thầm, hai người bọn họ chắc là Tiểu Hồng và Tiểu Vương trong miệng mèo Garfield.

Garfield hắng giọng trả lời: “Nữ.”

Tiểu Hồng: “Vậy tôi không có hứng thú.”

Garfield: “Tiểu Vương cũng sẽ không có hứng thú.”

Vẻ mặt Đào Đào ngơ ngác—

Trong quán bar này, rốt cuộc có còn người nào bình thường hay không?

Đây rốt cuộc có phải là một quán bar kinh doanh bình thường hay không?

Trần Tri Dư hoàn toàn nổ tung, hung tợn trừng mắt nhìn Garfield: “Nói thêm một câu nữa, tiền thưởng tháng này của cậu sẽ không còn!”

Tiền thưởng thúc đẩy Garfield chuyên nghiệp lên hẳn, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, buông điện thoại xuống, bỏ qua nữ thần đang phát sóng trực tiếp, sau đó điềm tĩnh nghiêm trang đứng sau quầy bar, nở một nụ cười thật tươi đón khách: “Xin chào quý cô, xin hỏi quý cô đây cần gì?”

Tiểu Vương và Tiểu Hồng không hề ý thức được nguy hiểm, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, tiếp tục thoải mái nằm chơi game trên sô pha.

Trần Tri Dư nhìn Garfield bằng ánh mắt cảnh cáo, lại quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Vương và Tiểu Hồng vẫn đang ngồi trên sô pha: “Hai người đứng lên, tiếp khách!”

Tiểu Hồng thở dài, không tình nguyện buông điện thoại xuống, ngồi dậy từ trên sô pha: “Tổng cộng chỉ có một vị khách, mà cần đến ba người tiếp đãi sao?”

Tiểu Vương: “Cả con phố chắc cũng chỉ có một vị khách này, quán bar nhà ai lại mở vào ban ngày.”

Tiểu Hồng & Garfield: “Đúng vậy.”

Tiểu Vương: “Chỉ vì muốn tận dụng hết giải nhất miễn phí điện nước tháng này rút được trong dịp Quốc khánh mà bắt người ta đi làm cả ban ngày, thật đáng ghét!”

Tiểu Hồng & Garfield: “Đúng vậy!”

Tiểu Vương: “Chưa từng thấy bà chủ nào keo kiệt như cô.”

Tiểu Hồng & Garfield: “Đúng vậy!”

Trần Tri Dư: “…”

Đào Đào: “…”

Rốt cuộc mấy người này là nhân viên quán hay là tổ tông vậy?

Châm chọc thì châm chọc, Tiểu Hồng và Tiểu Vương vẫn đứng lên, đầu tiên là thở dài, sau đó đồng thời đưa tay vào trong túi, động tác đồng điệu lấy tấm thẻ có in mã QR ra, treo trước ngực.

Tiểu Vương: “Tôi là Vương Tam Thủy, nhân viên phục vụ khu bàn đơn của quán.” Nói xong, anh ta duỗi ngón tay chỉ vào tấm thẻ treo trước ngực: “Có thể quét mã để trả tiền boa nha.”

Tiểu Hồng: “Tôi là nhân viên phục vụ khu ghế dài của quán, Hồng Ba Ba.” Cô ấy cũng giơ tay chỉ vào tấm thẻ treo trước ngực mình: “Tôi cũng có thể quét mã.”

Garfield thấy thế cũng nhanh chóng lấy tấm thẻ của mình ra, treo ở trước ngực: “Tôi là Mao Phi Ca, nhân viên pha chế kiêm phục vụ tại quầy bar của quán, tôi cũng có thể quét mã nha.”

Đào Đào: “…”

Mao Phi Ca? Garfield?

Garfield bổ sung thêm: “Đối với việc boa thêm này, một đồng hai đồng chúng tôi không chê ít, một trăm hai trăm cũng không chê nhiều, cô cho bao nhiêu chúng tôi nhận bấy nhiêu, chỉ muốn một ít may mắn, khởi đầu tốt đẹp.”

Tiểu Hồng và Tiểu Vương: “Đúng!”

Rất chuẩn mực, đúng là không có lợi thì không dậy sớm mà.

Lúc này Đào Đào đã chắc chắn, nhân viên trong quán bar này không có ai là bình thường.

Trần Tri Dư thở dài, hoàn toàn thua trước mấy người này.

Tất cả đều là nhân vật quan trọng, người nào cô ấy cũng không thể chọc vào, nên dứt khoát không đụng vào, nói với Đào Đào: “Cậu chọn đại một chỗ ngồi đi, tớ đi làm cho cậu một ít đồ uống.”

Đào Đào gật đầu: “Được!” Thật ra trước khi vào cô đã nghĩ mình muốn ngồi ở đâu: Chính là vị trí gần cửa sổ sát đất mà cô đã nhìn thấy ở bên ngoài. Vì vậy cô đi thẳng về nơi đó, nhưng mà cô vừa đi tới bên cạnh chiếc bàn thủy tinh, còn chưa kịp kéo ghế ra ngồi xuống thì đã nghe thấy Garfield, Tiểu Hồng và Tiểu Vương đồng thanh hô—

Garfield: “Không được ngồi chỗ đó!”

Tiểu Hồng: “Đó là chỗ của ông chủ chúng tôi.”

Tiểu Vương: “Là tình yêu giả trân mà bà chủ dành cho ông chủ của chúng tôi.”

Garfield & Tiểu Hồng: “Đúng vậy!”

Đào Đào: “…” Tình yêu giả trân là gì cơ?

Trán Trần Tri Dư đã nổi gân xanh, cô ấy hít một hơi thật sâu, đầu tiên dịu dàng nói với Đào Đào: “Cậu cứ ngồi đi, không sao đâu, cứ tùy ý ngồi, tớ sẽ đặt cơm cho cậu.” Sau đó tức giận hét lên với ba người kia: “Ba người, tất cả lên lầu, họp.”

Ba người lập tức ỉu xìu, vừa cúi đầu đi về phía cầu thang, vừa nhỏ giọng nói thầm—

Tiểu Hồng: “Tôi nghe người khác nói, chỉ có công ty có thành tích không tốt mới phải họp mỗi ngày.”

Tiểu Vương: “Nếu không phải ông chủ trả tiền lương cao, còn có năm khoản bảo hiểm và một quỹ, nếu không đừng hòng giữ được tôi.”

Garfield: “Cậu không thể nói như vậy, bà chủ của chúng ta cũng phải dựa vào nỗ lực của chính mình để tìm được một ông chủ có thể trả mức lương cao cho mọi người. Nếu không, làm sao chúng ta có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ bữa đói bữa no, phải bôn ba khắp nơi được?”

Tiểu Hồng và Tiểu Vương gật đầu lia lịa: “Có lý!”

Trần Tri Dư hổn hển, vọt tới phía sau ba người, hai tay túm lấy cổ áo Tiểu Hồng và Tiểu Vương: “Câm miệng! Đi mau!”

Dáng người Tiểu Hồng thấp bé, cao chưa đến mét sáu, gần như bị nhấc bổng lên không trung: “Ai da ai da tôi mới mua váy, mấy trăm lận đấy, cẩn thận kẻo rách!”

Tiểu Vương tuy cao lớn nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bà chủ: “Sao cô không kéo Garfield?”

Trần Tri Dư: “Tôi không kéo nổi anh ta.”

Garfield: “…”

Sau khi bốn người đi lên tầng, tầng một hoàn toàn yên tĩnh, thế giới cũng yên tĩnh theo, Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bụng của mình.

Nếu cái bàn này là chỗ ngồi riêng của Quý Sơ Bạch thì cô cũng không thể tu hú chiếm tổ chim khách, vì vậy cô đi đến bàn đơn bên cạnh rồi ngồi xuống, suy nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra, gửi wechat cho Trình Quý Hằng: [Ông xã, anh đã tới quán bar này chưa?]

Người chồng hay gây chuyện của tôi: [Anh từng tới rồi, sao thế?]

Đào Đào: [Em cảm thấy mọi người trong này đều rất kỳ lạ.]

Người chồng hay gây chuyện của tôi: [Cả người lẫn mèo, không có lấy một người bình thường.]

Đào Đào sửng sốt: [Mèo?]

Tin nhắn vừa được gửi đi, bên tai cô đã vang lên một tiếng mèo kêu bá đạo: “Meo!”

Vừa nhìn lên, Đào Đào giật mình, một chú mèo to tròn màu cam đang ngồi xổm trên chiếc ghế đối diện, mở to mắt nhìn chằm chằm cô.

Lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, là Tiểu Hồng đi xuống, cô ấy dừng lại nửa chừng, dựa vào lan can nhìn chú mèo lớn màu cam, hét lên: “Trần ngàn chén, đi lên họp!”

Chú mèo cam được gọi là “Trần ngàn chén” kia không thèm quan tâm tiếng hét của Tiểu Hồng, còn quay đầu đi với vẻ khinh thường, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Tiểu Hồng: “Bà chủ định cho mày giảm béo, cắt giảm chi phí thức ăn cho mèo!”

Cơ thể chú mèo Trần ngàn chén run rẩy, nhảy “vù” xuống khỏi ghế, chạy như bay về phía cầu thang, diễn tả thế nào là cơ thể mập mập nhưng linh hoạt.

Đào Đào ngơ ngác… Mèo này thành tinh rồi thì phải?

Từ từ, nó tên là gì? Trần ngàn chén?

Nếu cô nhớ không nhầm, con của Trần Tri Dư và Qúy Sơ Bạch tên là Qúy Vân Châu, biệt danh là… Trần không say.



Cuộc họp không kéo dài lâu, chủ yếu là giáo dục tư tưởng cho ba nhân viên, và thảo luận mấy việc như có nên để Trần ngàn chén giảm cân không.

Chưa đầy mười lăm phút, Trần Tri Dư đã xuống tầng, theo sau là ba nhân viên cao thấp mập ốm khác nhau và một chú mèo lớn màu cam trông vô cùng ủ rũ.

Có vẻ như kế hoạch giảm cân của Trần ngàn chén đã được quyết định.

Đào Đào tựa lưng vào ghế, xoa xoa bụng, trong lòng có hơi hâm mộ. Mặc dù mọi người trong quán bar này đều rất kỳ lạ, nhưng vẫn rất ấm áp náo nhiệt, giống như một gia đình hạnh phúc vậy.

Trần Tri Dư đến quầy bar rót cho Đào Đào một ly nước chanh, rồi sau đó mới đến chỗ cô, đặt nước chanh trước mặt cô rồi ngồi xuống đối diện: “Cậu đói không? Đồ ăn sẽ tới ngay.”

Đào Đào: “Không sao đâu, lúc mười giờ tớ mới ăn một chút.”

Sau khi mang thai, buổi sáng cô thường không có khẩu vị, cho nên bữa sáng cô không ăn nhiều lắm nên sẽ ăn thêm một bữa vào lúc hơn mười giờ.

Trần Tri Dư: “Vậy là được, tớ không thể bỏ đói cậu được, nếu không chồng cậu sẽ không để yên cho tớ đâu.”

Đào Đào cười trả lời: “Đừng để ý đến anh ấy.”

Trần Tri Dư cũng cười, giả bộ tùy ý hỏi: “Hai người đã biết là nam hay nữ chưa?”

Đào Đào gật đầu: “Biết rồi, là một bé gái.”

Ánh mắt Trần Tri Dư sáng ngời: “Chúc mừng.”

Đào Đào nở nụ cười hạnh phúc, cúi đầu, dịu dàng nhìn bụng mình rồi xoa nhẹ, ấm áp nói: “Tớ cũng đã nghĩ xong tên rồi.”

Trần Tri Dư: “Tên gì thế?”

Đào Đào: “Tên là Trình Đa Noãn, biệt danh là Bánh Ngọt Nhỏ.”

Trần Tri Dư: “Tên rất hay!”

Đào Đào: “Tớ và chồng đã bàn nhau rồi, sẽ không đổi tên cho Bánh Sữa Nhỏ, mà để con mang họ Đào.”

Trần Tri Dư: “Rất tốt, công bằng!”

Cùng lúc đó, ở phía bên kia quầy bar—

Tiểu Hồng: “Mấy người nói xem người ta sắp sinh đứa thứ hai mà bà chủ kích động như vậy làm gì? Còn khen lấy khen để nữa.”

Garfield: “Cô có ngờ được quý cô xinh đẹp đó đã sắp sinh đứa con thứ hai rồi không?”

Tiểu Hồng: “Nếu không thì sao?”

Garfield: “Tiểu Vương, mời trả lời vấn đề.”

Tiểu Vương: “Đó là con dâu của bà chủ.”

Tiểu Hồng: “À!”



Không lâu sau, đồ ăn Trần Tri Dư gọi đã tới.

Tiểu Vương, Tiểu Hồng và Garfield ngồi một bàn, Trần Tri Dư và Đào Đào ngồi một bàn.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Đào Đào bỗng nhiên rung lên, là cô giáo chủ nhiệm của Bánh sữa gửi ảnh và video bữa trưa hôm nay tới.

Đào Đào lập tức cầm lấy điện thoại, bắt đầu xem tin nhắn nhóm.

Trưa nay nhà trẻ ăn mì hoành thánh, món ăn kèm là khoai tây sợi xào giấm và cánh gà kho.

Bánh sữa nhỏ vừa thích ăn hoành thánh vừa thích ăn cánh gà, bây giờ nhất định đang vô cùng vui vẻ.

Nghĩ đến đây, khóe môi Đào Đào không khỏi nhếch lên, lúc này, Trần Tri Dư đột nhiên hỏi cô: “Tối nay cậu có muốn đi ăn lẩu không?”

Hai mắt Đào Đào sáng ngời, gật đầu thật mạnh: “Có!”

Trần Tri Dư: “Tối nay đi ăn lẩu đi? Tớ có một người bạn mở một quán lẩu, bảo tớ và lão Quý đến ủng hộ, cậu và lão Trình cũng tới đi, bốn người chúng ta cùng đi.”

Đào Đào: “Nhưng đến tối bọn tớ còn phải đi đón Bánh Sữa nữa.”

Trần Tri Dư: “Dẫn con bé đi cùng.”

Đào Đào: “Chủ yếu là không biết tối con bé có bài tập không.”

Trần Tri Dư hoang mang: “Nhà trẻ mà cũng giao bài tập sao?”

Đào Đào thở dài: “Chủ yếu đều là bài tập thủ công, nói là giao bài tập cho các con, không bằng nói là giao bài tập cho phụ huynh. Có một lần giáo viên thủ công của con bé giao bài tập, bảo con bé dùng giấy thủ công tự thiết kế một bộ trang sức, còn phải chụp ảnh lại, làm áp phích tuyên truyền, một tuần sau nộp bài tập. Chồng tớ là người mẫu tay sai của con gái tớ, buổi chụp hình tối hôm đó, tạo hình của anh ấy còn thời thượng hơn người mẫu Gucci.”

Trần Tri Dư bị chọc cười.

Đào Đào: “Nếu hôm nay con bé không có bài tập thì chúng ta đi ăn lẩu; nếu con bé có bài tập, vậy thì không còn cách nào khác.”

Trần Tri Dư gật đầu: “Được.”

Sau đó Đào Đào gửi wechat cho Trình Quý Hằng, nói với anh chuyện ăn lẩu tối nay.

Bánh Sữa Nhỏ tan học lúc năm giờ rưỡi, giáo viên dạy thủ công cũng không giao bài tập trong nhóm, Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy may mắn vì có thể đi ăn lẩu, vừa cảm thấy may mắn vì không bị chi phối bởi những bài tập thủ công kỳ lạ nữa.

Trước khi Trình Qúy Hằng đến nhà trẻ, anh lái xe đến quán bar của Trần Tri Dư đón vợ mình.

Lúc sắp đến quán bar, anh gọi điện thoại cho Đào Đào, bảo cô ra ngoài chờ anh.

Đào Đào tưởng là anh đang vội, cho nên cũng không nghĩ nhiều, sau khi xác nhận vị trí quán lẩu với Trần Tri Dư, cô đeo túi rời đi, đứng ở ven đường chờ chồng.

Năm phút sau, một chiếc siêu xe Lamborghini mui trần màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt cô.

Chủ xe rất có phong cách, mặc âu phục màu xám nhạt, trên sống mũi cao thẳng đeo một cái kính râm, khí chất vừa tao nhã vừa phóng khoáng, còn mang vẻ bất cần đời của một thiếu gia trâm anh thế phiệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này, Đào Đào không có phản ứng gì, cô đang chờ một chiếc Bentley màu đen, chỉ cảm thấy chiếc xe màu đỏ này rất ngầu, người đàn ông lái nó cũng rất ngầu, rất giống tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.

Sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe mui trần màu đỏ đang tiến về phía mình, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Đây không phải là chiếc mui trần vẫn đậu trong gara nhà cô sao?

Nhìn kỹ lại thì, người lái xe không phải là chồng cô đó sao?

Giây phút đó quả thực cô không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào, cảm xúc tán thưởng đối với chủ xe lập tức biến thành ghét bỏ — đang yên đang lành tự nhiên bày đặt làm ngầu cái gì chứ? Mặt trời sắp lặn rồi mà còn đeo kính râm?

Trình Quý Hằng dừng xe trước mặt vợ mình, nâng tay gỡ kính râm xuống, hất cằm về phía ghế phụ bên cạnh: “Lên xe, anh đưa em đi bay.”

Đào Đào: “…”

Cảm ơn anh, nhưng em không cần.

Mặc dù rất ghét bỏ nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo đây là chồng cô chứ? Đành phải bất đắc dĩ mở cửa lên xe, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đang yên đang lành sao anh lại lái chiếc xe này?”

Trình Qúy Hằng: “Để em trở thành em gái được hâm mộ nhất.”

“…”

Tôi đã không còn gì để nói.

Ngay sau đó, Đào Đào chợt nhận ra gì đó, khó tin nhìn chồng mình: “Đừng nói là ngay cả phụ nữ mà anh cũng ghen đấy?”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng không thay đổi, nghiêm túc nói: “Sao có thể như vậy được? Người em yêu nhất nhất định là anh, anh không cần phải ghen với người khác.”

Nói thì hay đấy.

Đào Đào không để ý đến anh, sau khi thắt dây an toàn xong, cô nhìn xuống bụng mình nói: “Con yêu, sau này con không được hay ghen như ba con đâu nhé, con phải là một đứa bé ngoan có tấm lòng bao la.”

Trình Quý Hằng vô tội nhìn vợ mình: “Anh không ghen, anh chỉ quan tâm đến em quá thôi.” Nói đến đây, anh khẽ thở dài: “Nếu em cảm thấy anh làm như vậy là không đúng, vậy anh xin lỗi em, xin lỗi, là anh quá yêu em, không khống chế tốt cảm xúc của mình. Nhưng mà, người em yêu nhất vẫn là anh đúng không?”

Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại không thể nào kháng cự lại những lời thảo mai này: “Đúng, anh là người em yêu nhất!”

Trình Quý Hằng: “Người anh yêu nhất cũng là em, mỗi giây mỗi phút anh đều yêu em, thiếu một phút cũng không được.”

Lời tỏ tình đầy yêu thương luôn có một sức hấp dẫn vô cùng lớn, Đào Đào lập tức say mê, nhìn chồng với ánh mắt vô cùng chờ mong: “Anh có thể nói thêm lần nữa không?”

Trình Qúy Hằng đạp ga, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Xin lỗi, tài khoản hệ thống của bạn đã hết tiền vàng.”

Đào Đào: “…”

Có phải anh thực tế quá rồi không?

Cô vô cùng tức giận: “Em đã nói với anh là em yêu anh nhất rồi, sao anh không cho em tiền vàng?”

Trình Qúy Hằng: “Lúc nãy chưa bắt đầu trò chơi.”

Đào Đào: “Không chơi nữa, xóa game!”

Trình Qúy Hằng: “Xin lỗi, một khi đã bắt đầu trò chơi rồi thì cả đời không thể xóa.”

“Anh đây là đang mua nài bán ép!” Đào Đào rất không phục, cô vô thức mở nắp đựng đồ giữa hai ghế ra, sau đó tiện tay đóng lại, kết quả lại bị kẹt, cô vừa cúi đầu nhìn thì thấy một bao thuốc còn đang hút dở, cô lập tức nổi giận: “Trình Qúy Hằng! Dừng xe!” 

Vẻ mặt Trình Quý Hằng sững sờ: “Sao vậy?”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Em bảo anh tấp xe vào bên lề!”

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lại có thể cảm nhận rõ lửa giận của vợ, Trình Quý Hằng không nói hai lời lập tức tấp xe vào lề.

Đào Đào lập tức lấy nửa bao thuốc lá giấu ở trong hộp ra, mặt tái mét, vẻ mặt xám xịt trừng mắt nhìn anh: “Đây là cái gì?!”

Cả người Trình Quý Hằng cứng đờ — WTF, bao thuốc này còn dư lại khi nào?

Từ sau khi gặp được hai mẹ con cô, anh đã bỏ thuốc lá, còn ném hết thuốc lá, rượu và bật lửa trong nhà đi. Hơn nữa trước khi đón mẹ con cô về nhà, anh còn cùng dì kiểm tra toàn bộ các góc trong nhà, nhưng lại bỏ sót mất chiếc xe này.

Từ khi quen biết đến nay, anh vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô, chưa bao giờ để lộ thói quen hút thuốc lá của mình.

Bây giờ đột nhiên bị lộ, nói không căng thẳng là giả.

Anh đã căng thẳng đến mức sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng anh lại tỏ ra ngạc nhiên: “Sao trên xe anh lại có thuốc lá?”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Sao trên xe anh lại có thuốc lá, chính anh không rõ sao?”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng vô tội: “Anh thật sự không biết.”

Đào Đào không tin lời anh: “Có phải anh lén hút thuốc đúng không?” Nói đến đây, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, càng tức giận hơn: “Lúc em mang thai anh cũng hút thuốc sao?”

Trình Quý Hằng cam đoan chắc như đinh đóng cột: “Lúc em mang thai anh tuyệt đối không hút thuốc! Anh thề!”

Đào Đào: “Vậy đây là thuốc lá của ai?!”

Trình Quý Hằng phân vân giữa việc nên tiếp tục nói dối hay thẳng thắn, cuối cùng anh lựa chọn thẳng thắn, tranh thủ nhận lấy sự khoan dung: “Trước đây anh có hút, nhưng đã cai từ lâu, cai hơn một năm rồi!”

Đào Đào vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục chất vấn: “Lúc em mang thai Bánh Sữa anh cũng lén hút thuốc sao?”

Trình Quý Hằng biết cô đang lo lắng điều gì, lập tức nói: “Không có, hai tháng ở Vân Sơn anh chưa từng hút một điếu nào!”

Đào Đào yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn rất tức giận, không để ý đến anh nữa. Đúng lúc ven đường có thùng rác, cô không chút do dự cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, ném nửa bao thuốc lá vào trong thùng rác.

Sau khi trở lại xe, cô nhìn Trình Quý Hằng bằng vẻ mặt không cảm xúc, cảnh cáo: “Sau này không được hút thuốc nữa, nếu không anh đừng hòng bước vào phòng ngủ một bước nào hết!”

Trình Quý Hằng lập tức cam đoan: “Sau này anh nhất định sẽ không bao giờ hút thuốc nữa, trừ khi…” Nói đến đây, anh bỗng nhiên ngừng lại.

Đào Đào tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Trừ khi cái gì? Anh còn dám có trừ khi?”

“Trừ khi em rời khỏi anh…” Trình Quý Hằng nhìn cô không chớp mắt, giọng nói vô cùng mạnh mẽ: “Anh chỉ bằng lòng ngoan ngoãn vì em, nếu em không cần anh nữa, anh sẽ không ngoan ngoãn nữa.”

“…”

Trong khoảnh khắc, cơn giận trong lòng bỗng nhiên với đi hơn nửa.

Đào Đào vừa tức vừa cảm động, tức giận nói: “Anh chỉ biết nói mấy lời dễ nghe với em thôi!”

Trình Quý Hằng do dự một lúc rồi lập tức thú nhận tất cả: “Trước khi gặp em, anh hoàn toàn không phải là người tốt, chưa bao giờ tin tưởng thế giới này, là em khiến anh yêu thế giới này.”

Đào Đào nửa tin nửa ngờ: “Em lợi hại như vậy sao?”

Trình Quý Hằng gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì trong thế giới này có em.”

Phụ nữ có thai dễ xúc động, mũi Đào Đào đột nhiên cay cay, đỏ mắt nhìn anh: “Anh thật đáng ghét.”

Trình Quý Hằng cười trả lời: “Anh còn có chuyện đáng ghét hơn, lúc anh đi học hút thuốc uống rượu đánh nhau, cái này em cũng không biết đúng không?”

Đào Đào: “Không phải anh nói anh thi đứng nhất khối sao? Anh lại lừa em?”

Trình Qúy Hằng: “Việc làm trùm trường không ảnh hưởng đến việc làm học sinh giỏi của anh.”

Đào Đào không khỏi bật cười, lúc này điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô cầm lên nhìn, là Trần Tri Dư gửi tin nhắn wechat tới: [Vợ chồng tớ xuất phát rồi.]

Cô vội vàng nói với chồng mình: “Đi mau đi mau, Tri Dư và lão Quý sắp tới quán lẩu rồi.” Nói xong, cô gửi tin nhắn trả lời Trần Tri Dư: [Vừa nãy trên đường xảy ra chút chuyện nên trễ mất một lúc.]

Trần Tri Dư: [Sao vậy?]

Đào Đào: [Tớ phát hiện chồng tớ có lịch sử đen từng hút thuốc, tức chết đi được!]

Trần Tri Dư: [Má nó, có khi nào chồng tớ cũng?]

Tay Đào Đào hơi run — má ơi! Gặp rắc rối rồi!

Trần Tri Dư: [Giúp tớ hỏi chồng cậu xem, chồng tớ có hút hay không, cảm ơn.]

Đào Đào do dự: [Hay là… cậu tự hỏi đi.]

Trần Tri Dư: [Trừ khi tớ nắm được bằng chứng, nếu không anh ấy sẽ không nói thật với tớ.]

Đào Đào nghĩ thầm, đúng vậy, nếu hôm nay cô không tìm được bằng chứng thì người đàn ông chó này có thể sẽ giấu cô cả đời.

Suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Tớ có thể hỏi giúp cậu, nhưng tớ cảm thấy, mấy anh chàng này sẽ không nói thật, anh ấy và lão Quý nhà cậu có mối quan hệ thân thiết lắm đấy.]

Trần Tri Dư: [Tớ hiểu, tớ cũng sẽ hỏi chồng tớ xem chồng cậu có hút thuốc lá hay không, nếu hai người bọn họ đều trả lời không hút, chứng tỏ là đều hút.”

Đào Đào: [Chị Trần, chị đỉnh quá!]

Trần Tri Dư: [Tớ chờ đáp án của cậu.]

Sau khi Đào Đào đặt điện thoại xuống, đầu tiên cô hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, sau đó giả vờ tò mò hỏi: “Tri Dư bảo em hỏi anh, có phải lão Qúy cũng hút thuốc hay không?”

Trình Quý Hằng nói không chút do dự: “Không hút.”

Đào Đào không hề bỏ qua, lại hỏi anh: “Thật à? Tri Dư đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi.”

Đã nghi ngờ từ lâu rồi?

Haiz, sao lại bất cẩn như vậy?

Trong lòng Trình Quý Hằng thở dài, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, mặt không đổi sắc, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Không hút, tuyệt đối không hút.”

“Ồ.” Đào Đào không hỏi nhiều nữa, trả lời tin nhắn Trần Tri Dư.

Trần Tri Dư đặt điện thoại xuống, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chồng đang lái xe: “Đào Tử nghi ngờ chồng cô ấy hút thuốc, bảo em hỏi anh để xác nhận.”

Quý Sơ Bạch lời ít ý nhiều: “Không hút.”

Trần Tri Dư hơi nheo mắt lại: “Thật sự không hút sao? Nếu Đào Tử không phát hiện gì, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ anh ấy.”

Sao lại không cẩn thận như vậy?

Trong lòng Quý Sơ Bạch thở dài, nhưng vẫn bình tĩnh như thường, nhìn thẳng con đường phía trước, mặt không đổi sắc, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Không hút, tuyệt đối không hút.”

Trần Tri Dư cười khẩy: “Đàn ông mấy người đều là chó! Anh chó nhất!”

Quý Sơ Bạch: “…”

Sau khi Đào Đào nhận được hồi âm, cô nhíu mày thật chặt, càng nghĩ càng tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn chồng mình, tức giận nói: “Đàn ông mấy người đều là chó! Anh chó nhất!”

Trình Quý Hằng: “…”

*

Trường mẫu giáo tan học lúc 5 giờ 30.

Sau khi hai người đón Bánh Sữa Nhỏ từ trong nhà trẻ ra, một nhà ba người đi đến quán lẩu đã hẹn trước.

Cửa hàng này là của bạn Trần Tri Dư, nên đã cố ý để lại cho bọn họ một phòng riêng.

Sau khi Trình Quý Hằng đi vào phòng, việc đầu tiên là nhìn về phía Quý Sơ Bạch.

Quý Sơ Bạch cũng nhìn về phía anh.

Giây phút đối diện nhau, trong mắt hai người đồng thời toát ra vẻ bất lực và khiển trách phát ra từ tình thương của một người cha— Con trai, sau này làm việc cẩn thận một chút, cha không thể bao che cho con cả đời được!

——————–

*Tác giả có lời muốn nói:

Tặng kèm hai vở kịch nhỏ —

[1]

Trình chó: “Tao coi mày là anh em, mày lại muốn làm con tao?”

Quý chó: “Mày muốn làm con trai tao thì có.”

[2]

Đào Đào: “Chồng ơi, em hỏi anh một chuyện, anh phải nghiêm túc trả lời em.”

Trình Quý Hằng: “Em nói đi.”

Đào Đào: “Nếu em và lão Quý đều không biết bơi, nhưng đồng thời rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”

Trình Quý Hằng: “Nhất định phải cứu em trước.”

Đào Đào: “Anh không sợ lão Quý chết đuối sao?”

Trình Quý Hằng: “Không thể nào, chó bẩm sinh đã biết bơi chó, cậu ta không chết chìm được.”

Đào Đào: “…”

*

Trần Tri Dư: “Chồng, em hỏi anh, nếu em và Trình Quý Hằng cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước?”

Quý Sơ Bạch: “Em.”

Trần Tri Dư: “Anh không lo bạn tốt của anh sẽ chết đuối sao?”

Quý Sơ Bạch: “Cậu ta biết bơi chó, bẩm sinh.”

Trần Tri Dư: “…”

*

Đào Đào gửi wechat cho Trần Tri Dư: [Hình như tình cảm giữa hai người bọn họ cũng không tốt lắm.]

Trần Tri Dư: [Nhưng ở phương diện nào đó thì tình bền hơn vàng.]

Đào Đào: [Hình như hai người bọn họ đều coi đối phương là…]

Trần Tri Dư: [Con trai chó.]