Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 73: Ngoại truyện 5




Đồng hồ sinh học nhiều năm khiến cho Trình Quý Hằng dậy từ rất sớm, vừa đến 6h30 phút đã thức giấc

Quả Đào vẫn còn đang say giấc trong lòng anh, gò má trắng ngần ánh lên chút ánh hồng non nớt, xinh ngoan yêu vô cùng.

Trình Quý Hằng nhẹ nhàng hôn lên trán vợ, sau đó mới đứng dậy.

Để tránh làm phiền đến giấc ngủ của cô, anh thức dậy rất nhẹ nhàng, mặc quần áo xong xuôi rồi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Trước khi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, anh đi qua phòng con gái ngó một cái.

Lần đầu tiên con bé ngủ ở một một trường xa lạ, anh lo sau khi tỉnh dậy không tìm thấy ba mẹ con bé sẽ sợ hãi, kết quả vừa mở cửa phòng con gái ra, anh đã bị cảnh trước mặt làm cho bật cười

Nhóc con mặc trên người bộ đồ ngủ màu hồng, mái tóc dày đen tuyền, đang chổng cái mông nhỏ lên nằm trên giường lén lút coi phim hoạt hình, còn thông minh cắm tai nghe vào máy tính bảng, hạn chế khả năng bị phát hiện.

Nhưng tại vì đang đeo tai nghe, thế nên không phát hiện ba đã bước vào phòng rồi.

Trình Quý Hằng lẳng lặng đi tới cạnh con gái, anh đứng ở sau lưng con gái mình rồi đột nhiên lên tiếng, giả vờ nghiêm khắc: “Con dám lén lút coi phim hoạt hình cơ à.”

Bánh Sữa Nhỏ ngạc nhiên, vội vàng ngồi bật dậy, đồng thời đưa ngón trỏ bàn tay phải lên miệng, ra vẻ nghiêm túc “suỵt” một tiếng: “Ba nhỏ tiếng thôi, kẻo mẹ phát hiện đấy.”“

Trình Quý Hằng dở khóc dở cười: “Con sợ mẹ phát hiện, không sợ ba phát hiện à?”

Bánh Sữa Nhỏ tháo tai nghe ra, vừa lo lắng vừa nghiêm túc trả lời: “Mẹ sẽ mắng con, còn ba thì không.”

Xem ra trong lòng con, ba con chẳng có tí uy nghiêm nào nhỉ.

Trình Quý Hằng bất lực bật cười: “Đừng xem nữa, đi đánh răng rửa mặt với ba rồi xuống nhà mua đồ ăn đi.”

Vừa nghe thấy có đồ ăn, ánh mắt của Bánh Sữa Nhỏ liền sáng lên: “Món gì thế à?”

Trình Qúy Hằng: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai cha con cùng đi xuống nhà.

Sắc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, thiết bị trong khu người nhà cũ không tốt lắm, ánh sáng tối tăm, Trình Quý Hằng sợ con gái ngỡ nên sau khi ra khỏi nhà cứ bế con bé, bế tới tận cửa.

Đã 4 năm trôi qua, quán ăn sáng ấy vẫn ở đó, trước cửa vẫn là hàng dài người xếp hàng.

Bốn năm trước lúc ở Vân Sơn, mỗi buổi sáng anh đều sẽ lại đây mua đồ ăn sáng cho Quả Đào ngốc.

Lúc xếp hàng, Trình Quý Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, giọng nói ấm áp hỏi: “Lát nữa con muốn ăn gì?”

Bánh Sữa Nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía ba, giọng điệu trong trẻo hỏi: “Có món gì ạ?”

Trình Quý Hằng: “Món nước có sữa đậu nành, cháo trắng, cháo bí đỏ và tàu hủ. Đồ ăn có giò cháo quẩy, bánh bao, bánh bông lan và bánh kẹp chiên”

Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Con muốn ăn tàu hủ, muốn ăn bánh bao thịt, nhưng con cũng muốn ăn bánh bông lan nữa.”

Trình Quý Hằng: “Được, mua cho con hết.”

Nếu là mẹ thì mẹ nhất định bắt cô bé chọn một món, nhưng ba đều mua hết cho cô bé, Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ vui vẻ: “Yeah, ba là tốt nhất nhất nhất!”

Ông chú bán giò cháo quẩy chiên và bánh bông lan đó vẫn là ông chú của mấy năm trước.

Bên dưới chảo dầu đang đốt lửa lớn, vừa đúng tới đỉnh đầu của Bánh Sữa Nhỏ. Trình Quý Hằng lo lắng lửa sẽ bắn vào cô bé, vì thế lại kéo cô bé vào lòng.

Ông chú nhìn Trình Quý Hằng một lát, vừa dùng đôi đũa dài đảo cháo quẩy trong chảo vừa hỏi: “Mua mấy cái?”

Trình Quý Hằng: “Hai cái cháo quẩy, hai cái bánh bông lan, hai cái bánh bao thịt, một cái trứng gà.”

Toàn bộ đều là hai phần, bởi vì anh biết mẹ con họ ăn đồ luôn thích ăn một nửa, ăn không hết đều đưa anh ăn, bởi vậy anh căn bản không cần suy nghĩ mình ăn gì, đợi lúc đó ăn phần dư là đủ rồi.

“Được.” Chủ quán vừa định chuẩn bị lấy túi đưa anh đựng đồ, đầu đã cúi xuống rồi, nhưng lại đột nhiên ngẩng lên, cẩn thận nhìn Trình Quý Hằng lần nữa, đột nhiên nhận ra: “Ấy, cậu không phải là cái người đó đó đó à?” Ông ấy không biết anh tên là gì, nhưng mặt rất quen: “Lâu quá không thấy cậu!”

Trình Quý Hằng cười đáp: “ Vâng, 4 năm rồi.”

Chủ quán lại nhìn Bánh Sữa Nhỏ trong lòng anh: “Úi chà, con đã lớn thế này rồi à?” Ông ấy đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Đào Tử phải không! Mẹ đứa bé tên là Đào Tử!”

Trình Quý Hằng gật đầu: “Vâng đúng rồi ạ.”

Chủ quán vừa gói đồ ăn vừa hỏi: “Mấy năm nay hai vợ chồng đi đâu thế?”

Trình Quý Hằng: “Dạ ở Đông Phụ làm ăn.”

Chủ quán: “Về đây ăn tết à?”

Trình Quý Hằng: “Vâng”

“Còn quay về là tốt, càng tốt là khi vẫn còn nhà để về.” Ông ấy vừa nói vừa đưa túi thức ăn trong tay đưa cho Trình Quý Hằng: “Tặng cậu hai cái bánh bông lan, chúc cuộc sống của cậu luôn được trọn vẹn.”

Lần đầu tiên anh đến đây mua đồ ăn sáng, chủ quán tưởng anh và Đào Tử là vợ chồng mới cưới, sau đó tặng anh hai cái bánh bông lan, cùng với hai cái cháo quẩy là thành hai số mười, chúc cuộc sống của anh luôn được trọn vẹn.

Anh có ấn tượng sâu sắc với chuyện này, bởi vì đây chính là sự ấm áp của cuộc sống thường ngày.

Trình Quý Hằng đón lấy túi, nói với chủ quán: “Cảm ơn chú.”

Bánh Sữa Nhỏ cũng ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông.”

Chủ quán nhìn Bánh Sữa Nhỏ cười: “Không có gì.” Sau đó ông ấy lại nhìn Trình Quý Hằng, xúc động nói: “Con nhóc này nhìn y chang cậu vậy, như một khuôn đúc ra!”



Sau khi mua xong đồ ăn sáng, Trình Quý Hằng đưa con gái về nhà.

Đào Đào vẫn chưa dậy.

Trình Quý Hằng nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nói với con gái: “Con đi gọi mẹ dậy đi.”

“Dạ!” Bánh Sữa Nhỏ giống như một con robot điều khiển bằng giọng nói, sau khi nhận được sự chỉ dẫn của ba, cô bé lạch bạch chạy vào phòng ngủ, mím môi bò lên giường rồi trèo lên bên cạnh mẹ, giọng nói trong trẻo và to: “Mẹ ơi, dậy đi, nắng sắp chiếu vào mông luôn rồi!”

Đào Đào cau mày, uể oải mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con gái: “Sao con dậy sớm thế?”

Trong giọng điệu của cô có sự lười biếng và buồn ngủ không thể diễn tả được.

Bánh Sữa Nhỏ không dám nói mình lén lút xem phim hoạt hình, vì thế liền nói: “Con và ba cùng nhau đi mua bữa sáng.”

Đào Đào gối lên cánh tay, cười hỏi con gái: “Con và ba đã mua gì thế?”

Bánh Sữa Nhỏ thuộc như lòng bàn tay: “Bọn con đã mua cháo quẩy, bánh bao, trứng và sữa đậu nành. Chú còn cho bọn con hai chiếc bánh bông lan nữa.”

Đào Đào: “Vậy con nói cảm ơn với chú không?”

Cô bảo mẫu nhỏ gật đầu: “Dạ rồi ạ!”

Đào Đào: “Ngoan lắm.”

Cô bé đưa bàn tay nhỏ bé ra lay lay người mẹ, nửa nũng nịu nửa thúc giục: “Mẹ ơi, mẹ dậy nhanh đi~”

Haiz, thực sự muốn nằm trên giường thêm một chút cũng không được nữa.

Đào Đào bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy nói: “Được rồi, mẹ dậy ngay đây.”

Cô bé mở to đôi mắt đen láy nhìn mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, sao khi ngủ mẹ không mặc quần áo thế?”

Đào Đào: “…”

Bánh Sữa Nhỏ lại nhìn thấy trên ngực mẹ có vài vết đỏ nhỏ, cô bé cau mày lo lắng hỏi: “Mẹ, trên ngực mẹ dính gì vậy?”

Đào Đào: “…”

Khi trẻ con đến tuổi tò mò, làm mẹ thật là xấu hổ.

Cô nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ vào rồi nói: “Không dính gì cả, mẹ bị dị ứng.” Sau khi nhanh chóng mặc quần áo vào, cô dẫn con ra khỏi phòng ngủ.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy bữa sáng được đặt trên bàn trà, lúc đó cô như chợt quay trở lại bốn năm trước.

Lúc đó cô đi làm lúc tám giờ, bảy giờ sáng anh sẽ đúng giờ gõ cửa phòng cô, bảo cô dậy.

Thức dậy liền có đồ ăn bày sẵn trên bàn, giống như lúc này vậy.

Anh nói rằng anh rất biết ơn vì cô đã cho anh một mái ấm, thực tế anh cũng đã cho cô một mái ấm.

Hai người cùng nhau tạo thành một gia đình.

Trình Quý Hằng bưng bát sữa đậu nành cuối cùng đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Đào Đào liền thúc giục: “Đi rửa mặt nhanh lên.”

Đào Đào đứng yên đợi anh đặt bát lên bàn trà. Cô bước tới gần anh, kiễng chân và hôn lên má anh.

Trình Quý Hằng quay mặt nhìn cô, nhướng mày: “Em chiếm lợi của anh.”

Đào Đào tự tin nói: “Anh là của em, chiếm lợi của anh cũng chính là chiếm lợi của em.”

Quả Đào này thực sự ngày càng trở nên bá đạo.

Nhưng anh rất thích thái độ bá đạo này của cô, thích cô coi anh như của riêng mình.

Trình Quý Hằng không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm mặt cô, hôn một cái thật mạnh.

Bánh Sữa Nhỏ đứng bên cạnh mở to mắt nhìn ba mẹ đang hôn nhau, cô bé đột nhiên vội vàng nói: “Con cũng muốn hôn nữa!” Nói xong, cô bé chu mỏ lên, ngẩng đầu lên, háo hức nhìn ba mẹ.

Đào Đào và Trình Quý Hằng đều bị nhóc con này chọc cười, sau đó từng người hôn nhóc con một cái.

Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Sau khi Đào Đào rửa mặt xong xuôi, cả nhà bắt đầu dùng bữa sáng.

Đào Đào uống một bát sữa đậu nành, ăn bánh bao nhân thịt và bánh bông lan. Sau khi ăn bánh bông lan, cô muốn ăn cháo quẩy nữa, nhưng chỉ muốn ăn một nửa vì đã gần no.

Do dự một lúc, cô dùng đũa gắp cháo quẩy, bẻ một nửa nhỏ, nửa còn lại đưa cho chồng.

Bánh Sữa Nhỏ cũng uống sữa đậu nành, mẹ bóc một quả trứng cho cô bé, lại bẻ cho cô bé nửa cái bánh bao, nửa còn lại đưa cho ba ăn. Cô bé ăn bánh bao xong thì đã no, cũng không ăn bánh bông lan nữa, chiếc bánh bông lan còn lại đành đưa cho ba ăn.

Mọi chuyện đều đúng như Trình Quý Hằng dự đoán. Khi đưa vợ con đi chơi, anh thậm chí không cần gọi món gì, đồ ăn thừa là đã đủ rồi.



Ăn xong, gia đình ba người thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Đêm qua trước khi đi ngủ, Đào Đào và Trình Quý Hằng đã đồng ý hôm nay sẽ đến thăm mộ ba mẹ và ông bà.

Đào Đào đã bốn năm không trở lại Vân Sơn, cũng đã bốn năm không đến thăm mộ ba mẹ và ông bà.

Khi rời khỏi Vân Sơn, cô đã quyết tâm không quan tâm bất cứ thứ gì nữa. Sau này khi muốn quay lại lại càng khó khăn hơn.

Kiếm sống và con cái trói buộc cô với Đông Phụ, khiến cô không thể nào rời đi được, mỗi khi đến ngày giỗ của ba mẹ và ông bà, hay lễ tảo mộ, lễ Vu Lan, cô chỉ có thể đưa con gái đi đốt giấy cho họ ở bên đường.

Cô đã không đến thăm mộ ba mẹ và ông bà mình bốn năm, ban đầu cô nghĩ rằng hai tấm bia mộ chắc chắn rất bẩn – dãi nắng dầm mưa suốt bốn năm, không bẩn cũng uổng, nên khi ra ngoài, cô đã chuẩn bị sẵn hai chiếc khăn tắm làm giẻ lau. Sau khi xuống xe, cô còn mua rất nhiều đồ dùng tang lễ ở quầy bán hàng của nghĩa trang như tiền âm phủ, tiền vàng, nhang và hoa giả.

Dù đã nhiều năm không về đây nhưng cô vẫn nhớ rõ bia mộ của cha mẹ, ông bà mình ở vị trí nào.

Đầu tiên cô đến mộ ông bà, sau đó vừa đến gần đã choáng váng.

Trái ngược với dự đoán, bia mộ sạch sẽ hơn nhiều so với dự kiến, những bông hoa giả treo trên đó rất mới. Lư hương bằng đá phía trước chứa đầy chân nhang còn sót lại sau khi thắp hương, hoàn toàn không giống nhiều năm đã không có người dọn dẹp.

Cô đoán được điều gì đó, trong lòng run lên, vừa ngạc nhiên vừa cảm động nhìn Trình Quý Hằng: “Năm nào anh cũng đến đây à?”

Trình Quý Hằng không nói nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.

Đôi mắt của Đào Đào đột nhiên đỏ lên.

Đêm qua trước khi đi ngủ, cô cũng tưởng tượng, nếu thật sự có một thế giới khác sau khi chết, liệu ba mẹ và ông bà ở thế giới kia có đồng ý cho cô kết hôn với Trình Quý Hằng không?

Bây giờ cô đã chắc chắn về câu trả lời, bọn họ sẽ đồng ý, nhất định sẽ như vậy.

Trên thế giới sẽ không bao giờ có người đàn ông nào thứ hai yêu cô nhiều như Trình Quý Hằng.

*

*Tác giả có lời muốn nói:

Cuộc sống thường ngày ở Vân Sơn chắc sẽ kết thúc ở đây, chương tiếp theo sẽ bắt đầu một điều gì đó vui vẻ~